Chương 42[Đồ tham ăn những năm 70]
Sau khi thu hoạch vụ hè xong, mọi người nghỉ không được hai ngày thì đã phải vội gieo giống.
Bây giờ, mặc kệ là bắp, khoai tây hay là đậu phộng, tóm lại phải thu hoạch trước khi trời lạnh.
Sau đó phải trồng cải trắng và củ cải trước mùa đông.
Một vụ rồi tiếp một vụ, địa lý nhàn bất hạ lai, nhân canh nhàn bất hạ lai.
Năm nay thu hoạch vụ hè, mọi người được nghỉ ngơi hai ngày, bởi vì ngày đầu tiên đi giao lương thực, ngày hôm sau vào lúc muốn khởi công thì trời mưa.
Bởi vì trời mưa nên nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba, lại bắt đầu gieo hạt vụ hè.
Sau khi gieo hạt vụ hè, còn có một đợt thu hoạch nhỏ.
Chính là thu hoach cây cải dầu, mọi người thu hoạch xong thì đem đi để dành ép dầu.
Thời gian để mọi người gieo hạt mùa hè rất ngắn.
"Trong vòng 3 ngày sẽ có mưa."
Cộng sự gieo hạt mùa hè của Đông Xu đương nhiên vẫn là Hàn Chiêu.
Một mặt là bởi vì chỉ có Hàn chiêu mới đuổi kịp tốc độ của cô, mặt khác là vì hai người là người yêu, những người khác cũng không tiện xen vào.
Trông thấy thông báo của trí não, Đông Xu ngước lên nhìn trời nắng gắt, nhỏ giọng nói một câu.
Hàn Chiêu ở phía trước nghe xong còn sửng sốt một hồi.
Hắn nhớ rõ, ngày cuối cùng thu hoạch vụ hè, Đông Xu nhỏ giọng cảm thán một câu:
"May mà thu hoạch xong rồi, nếu không ngày mai trời sẽ mưa."
Lúc ấy nói ngày mai, chính là ngày hôm qua.
Sau đó ngày hôm qua quả nhiên trời mưa.
Hàn Chiêu không biết, Đông Xu học cách đọc trời này ở đâu.
Nhưng mà, này cũng quá lợi hại đi.
Bởi vì vậy, năng xuất của Hàn Chiêu hôm nay rất cao.
Nhưng mà thời điểm tan làm, bắp chân lại run không ngừng.
"Đừng cậy mạnh, tôi hiện tại tuy rằng vẫn không có thích anh, nhưng mà đã rất vừa ý anh rồi."
Nhìn thấy chân Hàn Chiêu run rẩy cô thuận tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói một câu.
Hàn Chiêu:.
Một chút cảm giác được an ủi cũng không có.
Đặt biệt là nghe xong câu nói kia của Đông Xu, hiện tại vẫn chưa thích anh.
Nghĩ đến Đông Xu là một cô gái giỏi giang, mắt nhìn người cao một chút kỳ thật cũng là bình thường.
Cô tuy rằng vẫn là không thích hắn, nhưng mà ít nhất cũng không thích người khác, hơn nữa bọn họ còn đang hẹn hò.
Hắn so với mấy người con trai khác, ưu thế quá rõ ràng.
Nghĩ theo hướng như vậy, trong lòng lại có chút ngọt.
Giữa thời điểm thu hoạch và gieo hạt mùa hè, đại đội trưởng phụ trách phân lương thực
Giữa năm sẽ phân phát một lần, nếu không chỉ dựa vào một lượt phân lương thực vào mùa đông, sợ là mọi người đã chết đói.
Phân lương thực giữa năm, đại đội trưởng căn cứ theo công điểm, đem lương thực phân cho mọi nhà.
Thời điểm phân lương mùa đông, còn có công điểm sáu tháng cuối năm.
Khương gia không thiếu lương thực.
Khương Thiết Sinh cùng Khương Binh đều là trai tráng lưng dai vai rộng, đông xu so với hai người họ làm còn nhiều hơn, Vương Nguyệt Hoa cũng không có nghỉ quá nhiều.
Tuy rằng về sau Khương Binh đi học thợ mộc, nhưng cũng chỉ thiếu hai tháng công điểm mà thôi.
Cho nên, lão Khương gia vẫn là được phân không ít lương thực.
Nhà Lữ Đào cũng được phân không ít.
Chu Tiểu Thảo làm bán sống bán chết, Lữ đào cũng không nhàn rỗi.
Hai cô em gái thỉnh thoảng còn xin đại đội nhiệm vụ cắt cỏ cho heo, cũng có thể kiếm chút công điểm.
Cứ như vậy mà tính, sẽ được phân gần một nghìn cân lương.
Chỉ cần không hư, ăn đến sang năm cũng không có vấn đề gì.
Huống chi mùa đông còn phân một lần nữa.
Mọi ngươi đều là chừa lại chút công điểm, chờ thu hoạch cây cải dầu, lại phân chút dầu.
Gieo hạt mùa hè rất nhanh thì kết thúc, bởi vì vẫn chưa thu hoạch toàn bộ cây trồng, cho nên ước chừng một vòng, toàn bộ liền đã gieo xong.
Giữa trưa trời mưa, chậm trễ nửa ngày.
Hàn Chiêu hiện giờ đối đông xu, có một loại cảm xúc sùng bái điên cuồng.
Hắn cảm thấy Đông Xu giống như là thần.
Nói trời mưa liền trời mưa, không phải thần thì là cái gì đây?
Nếu Đông Xu biết hắn đang nghĩ cái gì, cô đại khái sẽ phổ cập khoa học cho hắn một chút, cho hắn biết cái gì gọi là dự báo thời tiết.
Gieo hạt mùa hè kết thúc, chính là đợt thu hoạch nhỏ.
Cây cải dầu thu hoạch rất mau, việc ép dầu, cũng là phân phối trai tráng đi làm.
Bởi vì không có sức lực, căn bản không sử dụng được công cụ ép dầu.
Một đống hạt cải dày cộm, ngươi đi lên ép còn không ép nổi, như thế nào có thể ép ra dầu đây?
Cho nên, cái này càng cần trai tráng khỏe mạnh.
"Điềm Điềm à, để anh, em ở nhà nghỉ ngơi đi, công việc này rất nặng nhọc, hơn nữa gần đây mọi người thật vất vả mới có thể rảnh rỗi một chút, nói không chừng có cơ hội kiếm tiền đấy."
Hàn Chiêu dù thế nào cũng không muốn đông xu làm ở xưởng ép dầu.
Công việc vừa dơ vừa mệt, lại còn nặng mùi, thế nào lại có thể để cô gái trắng nõn sạch sẽ đi.
Nhưng mà, nói Đông Xu là không cô gái chân yếu tay mềm, Hàn Chiêu cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng mà hắn thật sự rất đau lòng a.
Hàn Chiêu nói rất nhiều, nhưng Đông Xu để ý nhất vẫn là..
Kiếm tiền.
Làm người bán lại, nhân lúc thôn dân rảnh rỗi, cũng nên tiếp tục.
Rốt cuộc tiền lễ hỏi của Khương Binh, chính là đem tiền vốn của cô thất thoát hơn phân nửa.
Tuy rằng về sau bán phiếu thịt của Hàn Chiêu, bản thân cũng lời lại một ít, nhưng mà còn lâu mới đủ a.
2 năm sau, chính sách cả nước sẽ thay đổi, bản thân lúc ấy mới muốn tích cóp tiền vốn thì đã chậm.
Cho nên, vẫn là phải nỗ lực.
Nghề bán lại một lần nữa được khôi phục.
Vì tránh gặp chuyện không cần thiết, Đông Xu cố ý đi đến nhà Tôn đại đội trưởng một chuyến, tặng hai hộp thuốc lá phổ biến ở thời đại này.
Xây dựng mối quan hệ, đến lúc bản thân gặp chuyện, cũng có người nói đỡ cho mình vài câu.
Về chuyện kết giao với người khác, Đông Xu biết rất rõ.
Hơn nữa, hôm nay cô đi gặp Tôn đại đội trưởng cũng không phải chỉ vì việc này.
Đông Xu chuẩn bị lên núi săn lợn rừng.
Vụ hè đang rất vội, đây là lúc mọi người cần bổ sung thể lực, nếu như lúc này có một con lợn rừng, được ăn một chút thịt, quả thực là rất sung sướиɠ a.
Tôn đại đội trưởng bị Đông Xu nói đến hồ đồ.
Sau đó liền gật đầu đồng ý.
Nếu Đông Xu có thể săn được một con lợn rừng tầm 200 cân, liền có thể ghi 10 công điểm, khen thưởng danh hiệu anh hùng trừ hại.
Một cái ca tráng men thêm hai cái khăn lông cùng một khối xà phòng thơm.
Đông Xu nói rất có lý, trật tự lại còn rất rõ ràng.
Cho nên, Tôn đại đội trưởng cũng mỡ hồ.
Chờ ông phản ứng lại, Đông Xu đã chạy đến chân núi rồi.
Tôn đại đội trưởng:.
Ông cảm thấy mình vừa đẩy người khác vào cái chết.
Tôn đại đội trưởng lo lắng không ngừng, nhưng mà hai ngày này trong đất không có việc gì, mới vừa có mưa, tạm thời có thể không cần tưới ruộng.
Cho nên, người cũng rảnh rỗi theo.
Đông Xu không làm việc cũng không thành vấn đề.
Vấn đề chính là việc lên núi a.
Lại là vào lúc chiều tà, lại là hình ảnh một thiếu nữ đơn độc kéo một con lợn rừng.
Hàn Chiêu từ xưởng ép dầu trở về, một thân chật vật, cả người đều bị ám mùi.
Kết quả từ xa đã thấy Đông Xu đang từ dưới núi đi tới, kéo ở phía sau là con lợn rừng rất to.
Có thể là bởi vì đang trong mùa hạ động vật nhỏ trong rừng rất nhiều, cho nên con lợn rừng này rất béo.
Đoán chừng đến 400 cân.
Lúc đầu Hàn Chiêu có hơi hốt hoảng.
Đông Xu nhìn giống như là chiến thần vừa gϊếŧ địch trở về, lưng thẳng, mặt mày kiên định, đáy mắt của Hàn Chiêu toát ra vài phần say mê.
Lúc hắn biết tin, Đông Xu đã một mình lên núi, căn bản không kêu hắn bảo vệ, Hàn Chiêu xém chút nữa bị dọa chết.
Tuy rằng biết, sức chiến đấu của Đông Xu rất mạnh.
Nhưng mà cô vẫn là con gái a.
Hàn Chiêu không yên tâm chạy đến, so với tốc độ của thôn dân còn nhanh hơn.
"Có bị thương hay không, có chỗ nào không thoải mái không? Đưa dây thừng cho anh, để anh kéo."
Hàn Chiêu lúc này đã không rảnh lo ngại bản thân khó coi cỡ nào còn có mùi hương trên người, chỉ quan tâm xem Đông Xu có sao hay không.