Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn

Chương 38: đồ tham ăn những năm 70

Chương 38 [Đồ tham ăn những năm 70]

Chỉ cần một câu nói liền kéo tâm trí của Hàn Chiêu lại.

Hắn đã cảm thấy có chổ nào không đúng.

Đông Xu đồng ý quá nhanh, thay đổi thái độ cũng quá nhanh.

Lúc này lại đột nhiên thẳng thắng, nhưng thật ra lại làm Hàn Chiêu an tâm vài phần.

"Không, tôi không từ chối. Không thử thì em làm sao biết là có thích tôi hay không."

Hàn Chiêu càng nói càng thấy xấu hổ.

Nhưng mà bàn tay nhỏ đang nằm trong tay đã tiếp thêm dũng khí cho Hàn Chiêu.

Đông Xu không thích lừa gạt, cho nên có một số việc phải nói với Hàn Chiêu càng sớm càng tốt.

Đương nhiên, chỉ cần Hàn Chiêu không từ chối, Đông Xu cảm thấy cùng đối phương kết hôn sinh con cũng phải là không được.

Thuận theo những sự kiện và sự phát triển của niên đại này, vì để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, Đông Xu còn tỏ vẻ có thể chấp nhận.

Rốt cuộc làm thế nào để biết nguyên chủ không nghĩ đến việc kết hôn sinh con?

Ít nhất, trong những người đã tiếp xúc thì Hàn Chiêu là lựa chọn tốt nhất.

"Được rồi, trước tiên cứ thử xem đã, sau đó tôi lại cùng anh nói tiếp, về chuyện phiếu thịt."

Đông Xu vừa thấy Hàn Chiêu không cự tuyệt, lại bắt đàu tiến hành một lần tẩy não mới.

Hàn Chiêu trong ngày đầu tiên hện hò với Đông Xu, thành công bị Đông Xu tẩy não.

Thành thật giao ra 30 cân phiếu thịt, tuy rằng Hàn Chiêu muốn tặng không, coi như là quỹ để hẹn hò.

Nhưng bị Đông Xu cự tuyệt.

"Nhà của anh hẳn là phải gôm rất lâu mới có nhiều phiếu thịt như vậy, hơn nữa còn phải mượn ngược mượn xuôi, khẳng định là không dễ dàng. Anh lấy đồ trong nhà đưa cho tôi, sẽ khiến tôi cảm thấy anh không có tiền đồ. Nếu không về sau anh đi theo tôi, cùng nhau làm giàu, như vậy anh tự mình có tiền, cũng có thể tiêu tiền cho tôi."

Đông Xu cảm thấy mình cần một đối tác.

Lữ Đào quá yếu ớt, hơn nữa cô còn phải chăm sóc gia đình mình.

Hàn Chiêu là lựa chọn không tệ.

Đông Xu muốn săn heo nhưng không muốn mang về trong thôn, vì vậy phải xử lý ở trong núi.

Lần trước người ta mổ heo, Đông Xu xem toàn bộ quá trình rồi ghi nhớ hết, nên tự mình làm cũng không sao.

Đương nhiên, mấy trăm cân thịt lợn rừng tự mình đem trở về cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà dọn dẹp thì rất phiền phức, có thêm một người phụ nữ giúp sẽ nhanh hơn một chút.

Quan trọng nhất là, khi hẹn hò với Hàn Chiêu thì có thể giải thích nguồn gốc của đống thịt đó.

Có ai hỏi liền nói là phiếu thịt do người nhà Hàn Chiêu gửi từ trong thành đến đây.

Nghe Đông Xu tẩy não một lượt, Hàn Chiêu cảm thấy mình giống như ăn bám.

Nhưng Đông Xu nói rất đúng.

Dùng đồ trong nhà để lấy lòng đối phương thật sự không tốt lắm.

Người nhà yêu thương hắn, đau lòng hắn vì ở nông thôn không dễ dàng.

Chính hắn cũng không thể chà đạp tâm ý của bọn họ.

Cuối cùng Hàn Chiêu bị tẩy não thành công, cắn răng nói:

"Được."

"Tốt lắm, đi với tôi đi, hôm nay chúng ta săn lợn rừng, nếu đi về người khác hỏi tới, anh phải nói là người nhà anh gửi phiếu tới, chúng taddi huyện thành đổi. Buổi chiều lúc trở về thì đi đường vòng, từ huyện thành bên kia về đại đội."

Đông Xu đem mục tiêu săn gϊếŧ và lộ tuyến nói thật rõ ràng.

Cô quá lý trí, nhưng chính bộ dạng vừa lý trí lại vừa bình tĩnh đó đã hấp dẫn Hàn Chiêu, khiến hắn động tâm.

Nhưng mà, rất nhanh Hàn Chiêu liền cười không nổi.

Đông Xu đi sâu vào núi.

Gặp một con hươu bào, Đông Xu bỏ cho nó đi, nó lại muốn tiếp cận từ phía trước, rõ ràng không có sức chiến đấu, vậy mà luôn nhe răng đe dọa.

Đông Xu mặc kệ nó, trực tiếp mang theo Hàn Chiêu tiếp tục lên núi.

Sau đó không lâu, hai người gặp được một con lợn rừng, nhắm chừng hơn 300 cân.

Dưỡng hai tháng, cây cối cùng trái cây, còn có động vật nhỏ, lợn rừng trên núi được nuôi cho phát phì.

Bất quá bộ dáng của lợn rừng rất hung tợn.

Hàn Chiêu lúc trước có thấy qua một lần, nhưng lần đó nó đã chết rồi.

Lần này lại là sống sờ sờ.

Đối diện với con lợn rừng sát khí đằng đằng, Hàn Chiêu mím môi.

Hắn tay không một tất sắt, chỉ đành tìm đại một cây gậy gỗ.

Cũng may trên núi nhiều cây, bây giờ có thể bẻ một cây.

Sau khi bẻ một cây gỗ, Hàn Chiêu che chắn cho Đông Xu đằng sau lưng, giọng nói hơi khàn nhưng lại kiên định:

"Để anh."

Đông Xu tuy mạnh nhưng cũng là con gái, Hàn Chiêu không nghĩ rằng cô có thể giống như lần trước dựa vào vận khí mà gϊếŧ được một con lợn rừng.

Tuy rằng trong lòng Hàn Chiêu cũng sợ, nhưng mà lúc này hắn không lên, chẳng lẽ để cho con gái lên sao?

Huống chi đây còn là bạn gái của hắn, hắn phải bảo vệ cô.

Đông Xu nguyên bản đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, kết quả Hàn Chiêu lại cản phía trước, bị làm cho sửng sốt một hồi.

Thời điểm ở tinh tế, Đông Xu rất mạnh, lực sát thương lại lớn, căn bản không cần người khác bảo vệ.

Ngoại trừ anh trai cô Đông Ly.

Khi còn nhỏ, Đông Xu không có mạnh mẽ như bây giờ, còn chưa phải là đại ma vương.

Lúc ấy, Đông Xu bị bắt nạt, đều là Đông Ly đứng ở phía trước bảo vệ cô.

"Muốn bắt nạt em gái tao, phải bước qua xác tao trước đã."

Khuôn mặt của Đông Ly nhỏ nhắn nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.

Đột nhiên nhớ tới anh trai.

Đông Xu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: "Ca."

Hàn Chiêu theo bản năng quay đầu lại.

Còn chưa kịp vui mừng vì Đông Xu đổi xưng hô với mình, từ thái độ khách khí mà biến thành thân mật gọi một tiếng 'ca'.

Giây tiếp theo lại gặp việc ngoài ý muốn.

Con lợn rừng đang âm thầm quan sát đột nhiên lao tới.

"Cẩn thận."

Đông Xu một tay kéo Hàn Chiêu về phía sau, tay kia vung rìu lên.

Rìu không lớn, dài chỉ có nửa thước.

Nhưng mà ở trong tay Đông Xu lại rất linh hoạt.

Hơn nữa Đông Xu lại nhanh nhẹn.

Hàn Chiêu bị kéo ra phía sau, thiếu chút nữa là theo quán tính mà té ngã.

Sau khi hồi hồn thì đã thấy Đông Xu và con lợn rừng đang giằng co.

Lợn rừng đã hung tợn, Đông Xu còn hung tợn hơn.

Những nhát chém cứa vào thịt, còn có hai nhát chặt vào xương.

Lợn rừng ít nhất cũng 300 cân, thịt bên trong rất nhiều á.

Đông Xu dùng rìu lại có thể chém tới xương.

Hàn Chiêu theo bản năng nuốt nước miếng, đột nhiên có chút lo lắng cho bản thân về sau.

Nếu có một ngày hắn làm việc có lỗi với Đông Xu, xác xuất Đông Xu cầm rìu chém chết hắn như hôm nay là rất cao đi?

Không không không, hắn biết điều như vậy, sao có thể làm việc có lỗi với Đông Xu.

Đông Xu đánh nhau, rất nhanh chóng và tàn nhẫn, còn đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương.

Vì để không phá hư thịt lợn của mình, Đông Xu tận lực tránh những chỗ có nhiều thịt.

Mắt, mũi còn có tứ chi đều là những nơi có thể xuống tay.

Qua 15 phút sau, bằng cơ thể nhỏ bé không đến 100 cân, trực tiếp thu phục con lợn rừng hơn 300 cân.

Cô đã sớm chuẩn bị dây thừng sau đó đem lợn cột chặt, Đông Xu lúc này mới quay đầu hỏi Hàn Chiêu:

"Anh dám xuống núi không."

Trên núi nhiều thú dữ, Đông Xu không dám dể Hàn Chiêu ở lại, nhưng mà để hắn tự xuống núi sao?

Cô cũng không quá yên tâm, hắn qua yếu.

Hàn Chiêu bị hỏi thì sửng sốt, nhưng không có phản ứng lại, Đông Xu là cảm thấy hắn quá yếu mới không yên tâm mà hỏi như vậy.

Bình thường chỉ khi cần thứ gì đó thì Đông Xu mới hỏi han hắn.

"Có thể."

Hàn Chiêu cảm thấy bản thân cũng không quá yếu, làm nông cũng có chỗ tốt a.

"Được rồi, vậy anh đi xuống núi trước, xin phép đại đội trưởng, viết một bức thư giới thiệu, nói hai chúng ta muốn vào thành, buổi chiều không làm việc, sau đó mang hai cái chậu lên đây."

Đông Xu suy xét một chút, sau đó an bài Hàn Chiêu xuống núi trước.