[Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile

Chương 76: Hạ ai cập có vua mới?

Mặt Carol nháy mắt đỏ bừng, cao giọng: "Ta không béo mà. Cái này đâu phải béo..."

Menfuisu vẫn chỉ nghĩ nàng ta trẻ con giận dỗi, cười nói: "Không béo, không béo... Nàng dù thế nào cũng đáng yêu nhất..."

Ta cơ hồ muốn nội thương. Con mắt của tên này cũng không phải còn di chứng đấy chứ? Vẫn còn đùa giỡn vậy được cơ à?

Nhìn sang bên cạnh thấy Izumin vẫn khuôn mặt muốn khoe với cả thế giới rằng mình lên chức bố rồi. Vẫn là anh yêu nhà mình có mắt quan sát, chứ bảo ta phải xoay quanh giải thích ám chỉ tám trăm lần không hiểu, dám khẳng định hắn bầm mặt với ta.

"Đây là... Đây là..." Mặt Carol sắp biến thành quả cà chua chín đến nơi luôn rồi, cuối cùng cũng không biết nên mở miệng thế nào.

"Hai người sắp thành cặp vợ chồng già luôn rồi, có gì mà không nói ra được cơ chứ..." Ta nghĩ còn không cổ vũ nữa chính ta đây cũng nghẹn chết mất.

Nhưng Menfuisu lại hiểu lầm, tay nắm chặt, nói: "Carol, xin lỗi nàng. Trong trí nhớ ta đoạn thời gian này người ở cạnh ta luôn là nàng, cũng không biết thế mà lại bị ma nữ kia mê hoặc. Tiện nhân kia bắt được nhất định ta phải khiến ả ta chết không toàn thây."

Xin nhờ, ta bảo vợ chồng già có gì cứ nói thẳng, cũng không bảo ngài giải thích mấy cái này! Ta bất lực nhìn đi chỗ khác, ca này vô phương cứu chữa...

"Ta biết, ta không có oán trách chàng..." Carol dựa vào ngực Menfuisu nói.

"Lạc đề..." Hơn nữa bỏ xa đến tám con phố rồi.

Carol phì cười, sau đó túm túm ống tay áo, đỏ mặt nói: "Kia... kia... Menfuisu... Thật ra..." Sau đó là nguyên đàn quạ bay qua đầu...

Ta dùng 3 giây mặc niệm cho Menfuisu!

Hai phút trôi qua, Carol vẫn không nói ra được 3 chữ quan trọng, còn tên ngốc Menfuisu cũng chẳng nhận ra gì sất. Tóm lại là hai vợ chồng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta...

Nhìn đến ta cũng muốn lên tăng xông luôn, trực tiếp lóp ngóp bò dậy, lạch bạch leo khỏi giường đi tới cạnh hai tên đần kia, thiếu điều chỉ muốn táng cả hai một cái cho đỡ tức.

Mỗ nữ túm tay Menfuisu đặt lên bụng Carol, nói: "Anh rể đại nhân, cái này không phải là béo, là con của hai người đó! Lần này thì thông được cái não chưa?"

Giờ mà còn chưa hiểu ta đảm bảo đem Carol về hiện đại gả cho công tử nhà tỷ phú dầu mỏ kia.

Hiểu thì hiểu, nhưng người này cũng như Izumin, tạm thời hồn vía bay lên tận ngọn cây.

Izumin vội đem ta ôm lai, nói: "Cẩn thận, tránh xa một chút tốt hơn..."

"Ban nãy chàng còn đáng sợ hơn cả hắn..."

"Vậy... vậy sao?" Izumin xấu hổ cười cười, rốt cục cũng hiểu vì sao ban nãy ta lại kích động như vậy.

Và tất nhiên, vở kịch lâm li bi đát đó lại lần nữa diễn ra, chỉ khác diễn viên.

Carol nước mắt bắt đầu rơi, nói: "Nếu... nếu chàng không chấp nhận đứa bé này, ta...ta có lẽ nên về nhà..."

Không đùa đâu, bà chị này chỉ cần nhảy xuống sông Nile là có thể về ngay lập tức.

Menfuisu rốt cục bị câu về nhà của Carol dọa cho nhảy dựng, vội kéo hồn về, nói: "Khoan đã Carol, ta không có ý... Ta...ta có người kế vị rồi..." Đã lược N câu bên dưới, nội dung không khác Izumin là mấy.

Ta thật nghi ngờ 2 người này học chung cùng một quyển sách, lén lút liếc nhìn Izumin. Nhưng hắn mặt cũng không đổi sắc, đợi vợ chồng son tâm sự xong mới bình tĩnh nói: "Hoàng đế Menfuisu, ta cùng Thố Thố muốn ở lại Ai Cập một tháng, không biết quý quốc có hoan nghênh không?"

"Đương nhiên là có thể, hơn nữa vấn đề liên minh hai nước cũng cần bàn bạc chi tiết..." Menfuisu cười lớn nói, một bộ xuân phong đắc ý.

"Vậy đa tạ..." Izumin kéo tay ta nói: "Mặt khác cũng mong hoàng đế Menfuisu có thể sắp xếp ổn thỏa ngự y cùng người hầu cho Thố Thố, nàng ấy vừa mới mang thai cần chăm sóc cẩn thận." Nói xong mỉm cười.

Còn ta thì thật sự cười không nổi rồi.

Đây là khoe khoang, khoe khoang một cách công khai mà. Không nghĩ nam nhân nhà ta mà cũng có cái tính này đấy.

Carol sung sướиɠ cười nói: "A... Thật là khéo, Shirley thì ra em cũng có mang... Trách sao gần đây luôn nôn nghén như vậy, thế mà chị lại không nhận ra cơ chứ..."

"Không... không sao..."

"Không nghĩ tới hai chị em lại cùng mang thai, chi bằng chúng ta đính hôn cho hai đứa trẻ luôn, thế nào?" Menfuisu bởi vì cao hứng, thanh âm tựa hồ tăng gấp đôi.

Ta cùng với Carol sợ run. Izumin lại không sao cả, nói: "Ai Cập cùng Hitaito liên hôn, không tệ!"

Ta cùng Carol: (@_@)!!!!

"Không được... Hai đứa nhỏ cũng có quyền tự lựa chọn hạnh phúc cho bản thân. Hơn nữa cũng chưa chắc là một nam một nữ!" Carol phản đối.

"Hai nam nhân cũng có khả năng đi... Em gái cô cũng rất tán thành đấy." Izumin thâm ý nói.

Ta thở dài. Hắn quả nhiên cái gì cũng biết. Chuyện của An An, chuyện của Mousand, nhưng ngàn vạn cũng may hắn không biết chuyện ta gửi thư đi, nếu không... Thâm tâm tự vả mặt, thật không dám nghĩ đến.

"A? Đương nhiên không thể... Tóm lại, có thể định trước đối tượng, nhưng quyền lựa chọn vẫn nằm ở bọn trẻ." Carol tranh thủ giành cái nhân quyền cho hai đứa nhỏ còn trong bụng.

"Đó là điều tự nhiên." Izumin mỉm cười, từ đầu đến cuối luôn nắm tay ta không rời.

---

Vài ngày liên tục Izumin luôn bề bộn công việc, nguyên nhân là cùng Menfuisu thương thảo chuyện liên minh rồi việc chế tạo vũ khí. Carol thì phi thường thích đến chỗ ta quậy, hôm nay lại đề nghị: "Ở mãi trong này chán quá, chúng ta đi ra ngoài một chút thế nào?"

Buồn thì buồn thật đấy. Nhưng tổ tổng của ta ơi, mỗi lần gặp họa không phải đều do chị thích chạy long nhong bên ngoài sao? Hơn nữa hiện tại cũng không phải thảnh thơi có thể tùy tiện như trước đâu!

"Hiện tại chị là phụ nữ có thai, việc nên làm là ở yên trong đây, có người hầu hạ phục vụ tận răng. Đừng có hở cái là chạy loạn hiểu không?"

"Nhưng mà rất buồn chán. Ta đã bảo Ruka chuẩn bị tóc giải, như vậy sẽ không ai có thể nhận ra chúng ta. Đây..." Nói xong lập tức rút bảo bối ra. Tay nghề cũng tốt đấy, làm khá là tinh tế.

Mi tâm giật giật, hai ngày nay không bị nghén, sức khỏe cũng chậm rãi hồi phục một chút. Ôm Cerberus trong tay, nhẹ nhàng vuốt lông nó, nói: "Nhưng mà... bọn họ sẽ không đồng ý đâu..."

"Chúng ta bí mật đi sau đó bí mật về, họ sẽ không biết đâu. Hơn nữa còn có Ruka bảo vệ, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì."

Mỗi lần chị đều nói như vậy, kết quả còn không phải mới bước ra khỏi cung đã bị phát hiện sao. Ruka đáng thương, sớm muộn cũng bị chị hại chết mất thôi. Nhưng mà ta cũng có chút động tâm, nơi này không TV không máy tính, tú-lơ-khơ mạt chượt gì cũng không có nốt, đúng là có chút buồn.

Carol thấy ta đã xuôi xuôi, lập tức lôi kéo: "Mỹ nữ tóc đen nha... Đi thôi nào..."

Khóe miệng giật giật, nói: "Chỉ đi một chút rồi về thôi đấy..."

"Được..." Carol thập phần cao hứng đem theo ta và Raka, ngựa quen đường cũ trốn khỏi cung, cười đến sắp không thấy mặt trời rồi.

Ta tụt lại phía sau, lại thấy vẻ mặt si mê của Ruka dành cho Carol, cố ý đi lại gần hắn hỏi: "Ruka, nếu ta và Carol cùng gặp nguy hiểm, ngươi sẽ cứu ai trước?"

Anh chàng đẹp trai ngời ngời bỗng như gà mắc tóc, lúng túng nữa ngày cũng không trả lời được. Ta vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Ta đùa chút thôi, không cần để ý..." Sau đó đuổi theo Carol, hai mỹ nhân cùng lượn lờ trên phố.

Lúc này Ai Cập có thể nói là một quốc gia hùng mạnh, vô luận là buôn bán hay sản xuất nông nghiệp đều có ưu thế hơn người. Carol có một niềm đam mê với khảo cổ, vừa nhìn thấy những đồ vật vốn chỉ có thể tìm thấy trong sách vở từng cái từng cái ở trước mặt, liền có chút muốn dính lại đấy luôn. Ta vất vả lắm mới xách cổ bà chị nhỏ này đi được. Nàng nước mắt lưng tròng nhìn ta nói: "Những dụng cụ này cực kì khó gặp, chưa kể lại hoàn chỉnh thế kia, nếu có thể đem về hiện đại tuyệt đối có thể làm kinh động cả giới khảo cổ."

"Đem hoàng phi Ai Cập cổ đại về lại càng gây kinh động hơn này."

"Em còn không phải thế sao... Hitaito vương phi. Bất quá không nghĩ tới em lại ở bên cạnh tên vương tử đó, hắn rất đáng sợ."

"Em lại thấy tên Menfuisu kia mới đáng sợ. Hở cái là động tay động chân, bẻ tay ngươi ta."

"Sao em biết?"

"Đương nhiên là nghe người ta nói lại." Nếu mà nói thấy trong truyện tranh, còn không phải ta bị bà cô này xoay đến chết à.

Nhưng chúng ta cuối cùng lại thật sự ở trong một tác phẩm truyện tranh. Chẳng lẽ phải vĩnh viễn ở trong này sao? Tâm thế nhưng có chút đau, lại có chút lo lắng, sợ trở về thực tại.

"Shirley... Shirley... Em sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Có một chút, chúng ta trở về đi."

Nếu thật sự quay về, chẳng phải vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại bọn họ sao? Mousand tuy có chút kì quái nhưng vẫn đáng yêu, bạn nhỏ An An lúc nào cũng tươi rói như ánh mặt trời, hoa nhường nguyệt thẹn Jovial, còn có cả người ta yêu nhất, Izumin! Ngực đau quá, ta nắm chặt tay, hô hấp có chút không thông.

"Shirley... Ruka mau đến xem Shirley có chút không đúng, sắc mặt kém quá.

Ruka chạy tới: "Vương phi người không sao chứ... Thần lập tức đưa người hồi cung." Hắn muốn ôm người lên, nhưng ta cắn chặt răng cười nói: "Không sao, ta có chút khát nước..."

"Phía trước có nhà dân, chúng ta đến đó xin chút nước..." Carol chỉ chỉ một tòa nhà gần đó nói.

Lắc lắc đầu xua đi cảm giác chóng mặt, lại dựa vào Carol đi đến hộ dân gần đó. Ruka gõ cửa nửa ngày mới có một nam nhân tráng kiện ra mở cửa. Thấy trước mặt là hai nữ nhân cùng một thiếu niên thì vội hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Chúng ta đi đường xa tới đây thì quá mệt mỏi, không biết có thể vào xin chén nước không?" Ruka lễ phép nói.

"Vậy sao? Vào đi..." Nam nhân nghiêng người nhường đường cho chúng ta tiến vào.

Nhà này cũng không lớn, phòng bếp với phòng ngủ nối liền nhau. Bước vào liền thấy một nữ nhân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, còn không ngừng ho khan. Ruka đỡ chúng ta ngồi xuống sau đó đi lấy nước.

"Xin hỏi phu nhân là bị bệnh sao?" Carol hỏi.

"Nam nhân cầm quyền phẫn nộ nói: "Không phải, là bị thương..."

"Ah? Là té bị thươn sao?" Chắc cũng không ai lại đi đánh phụ nữ nhỉ, ta nghĩ thế.

"Là bị người ta đánh." Nam nhân tức giận.

"Là ai mà độc ác như vậy? Đến nữ nhân mà cũng rat ay mạnh thế?" Carol kinh nghi nói.

"Là đám người Hạ Ai Cập, nàng bất quá đi làm thuê, nhưng những người đó biết được từ Thượng Ai Cập tới liền ra sức đánh, nếu không có người quen ra mặt, nàng ấy sợ là đã bị đánh chết." Nam nhân cắn chặt răng.

"Hạ Ai Cập cùng Thượng Ai Cập đều là Ai Cập, sao những người đó có thể làm vậy chứ." Carol giật mình hỏi.

"Ta cũng không biết, trước đây rõ ràng vẫn rất tốt, chỉ có mấy ngày nay không biết thế nào, người Hạ Ai Cập đột nhiên cực kì kiêu ngạo, lập thành nhóm ức hϊếp người Thượng Ai Cập chúng ta, đυ.ng chút là rat ay đánh người." Nam nhân ôm ngực nói: "Mới ngày hôm qua, họ ở ngoài chợ đã rat ay gϊếŧ một người bỏ trốn..."

"Cái gì?" Carol kích động đứng lên.

Tuy rằng gϊếŧ một người ở thời này không phải là chuyện gì to tát, nhưng là do người Hạ Ai Cập gây ra đối với Thượng Ai Cập thì thật sự quỷ dị. Hạ Ai Cập vốn thuộc về Asisu, mà hiện tại là đất phong của Carol. Nói cách khác, vốn dĩ cũng vẫn là Ai Cập, sao lại đột nhiên xảy ra mấy chuyện này, trong đó nhất định có vấn đề.

"Cô gái sông Nile ngày ngày được hoàng thượng bảo hộ trong cung, cũng không lo quản lí đám người trên đất phong của mình, nếu còn như vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn mất." Nam nhân hung hang nói, sau đó đem thuốc qua cho vợ mình uống.

Carol cắn cắn môi nói: "Chúng ta phải trở về ngay lập tức..."

Ta biết thế nào nàng cũng nói như vậy mà. Cả ba cùng rời khỏi căn nhà nhỏ. Nhưng đi chưa được mười bước thì Cerberus trong lòng ta bỗng giật giật, nhưng cũng không có địch ý. Ta đen mặt nói: "Xem ra không cần cuốc bộ về rồi."

"Cái gì?" Carol vừa hỏi được hai chữ thì thấy Menfuisu nổi giận đùng đùng thúc ngựa chạy đến, muốn tún tay Carol kéo lên. Ta đứng bên cạnh nhịn không được nói: "Hiện tại không dùng cách đó được nha..."

Tay Menfuisu lập tức dừng lại trong không trung, vẻ mặt tức giận biến thành thương tiếc, nói: "Carol, nàng lại chạy loạn rồi..."

Carol thè lưỡi, nói: "Vì ở trong cung rất buồn chán mà..."

"Nàng cũng là buồn chán sao?" Thanh âm tựa tiếu tiếu phi tiếu nhưng mang theo phẫn nộ không kém Menfuisu, còn ai ngoài phu quân nhà ta, vương tử đại nhân.

"Nếu buồn thì nói với ta, ta sẽ đưa nàng xuất cung đi chơi... Cứ một mình mà đi lung tung như vậy, lỡ gặp nguy hiểm thì sao đây?"

"Ta mang theo Cerberus, nó có thể bảo vệ ta..." Giơ bạn cún to chưa tới bàn tay ra trước mặt, nhưng trên đầu lập tức ăn một cái cốc, mặc dù cũng không đau là mấy: "Nàng bảo vệ nó thì đúng hơn... Tóm lại đi về trước, không lộn xộn nữa."

Hai ông chồng túm cổ hai bà vợ nghịch ngợm của mình về. Vợ thằng nào thằng nấy dạy!!!!

----

Mà ta cùng với Izumin cũng không biết cuối cùng là ai phạt ai nữa. Hắn gò má phiếm hồng áp trên người ta, nhưng hai chân lại hơi chống lên, tận lực không chạm vào bụng.

Yết hầu giật giật khàn khàn nói: "Thật sự... Không được?"

"Hiện tại... không được, sẽ làm bị thương đứa nhỏ..."

"Ngự y chỉ nói không được vận động mạnh..."

"Kia... cái kia cũng coi như vận đông mạnh mà."

"Ta phải làm sao bây giờ?" Izumin hướng xuống tiểu đệ của mình, khêu gợi liếʍ liếʍ môi hỏi.

Không thể bị mê hoặc, không thể bị dụ dỗ, ta quyết tâm nhắm mắt lại nói: "Chàng tự giải quyết đi..."

"Tự mình..." Izumin khẽ hôn lên trán ta một cái, cười nằm xuống cạnh ta nói: "Nàng đúng là tiểu yêu tính đến để hành hạ ta mà..."

Còn không phải chàng tự tạo nghiệp sao? Không có việc gì tự nhiên đi trêu chọc làm gì? Lại còn cố tình vào thời điểm này mê hoặc như vậy, hại ta xém tí muốn đè ra "thịt" luôn rồi. Thì ra có một anh chồng đẹp trai cũng không phải sung sướиɠ gì, tỉ như bây giờ, đồ ăn ở trước mặt mà phải nhịn thèm...

"Đúng rồi Izumin, Hạ Ai Cập rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chàng nhất định đã biết rồi phải không?" Bên ngoài nháo đến như vậy, bọn họ không có khả năng không nghe thấy tiếng gió.

Izumin sờ sờ mũi ta, nói: "Không nghĩ nàng mới đi ra ngoài một lúc mà đã nhận ra có điều không đúng. Đúng vậy, gần đây có tin đồn Hạ Ai Cập xuất hiện một vị vương tử. Hắn nói hoàng đến Menfuisu vì sợ hắn cướp vượng vị mới truy sát hắn, cho nên hắn phải chạy trốn tới Hạ Ai Cập. Bởi vì có thần quan làm chứng nên không ít quý tộc đã về dưới trướng hắn. Cũng tại Hạ Ai Cập thành lập một quốc gia nhỏ, tuy chỉ có một thành nhưng cũng đủ khiến Thượng Hạ Ai Cập đối địch."

"Là tên vương tử giả mạo Nebamen kia? Lá gan hắn cũng to lắm..."