[Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile

Chương 66: Mùa xuân của izumin

Giống như Mousand không thể nói dối Izumin, Khali cũng sẽ không nói dối người bằng hữu duy nhất là Mousand. Thế nên khi Mousand đứng trước mặt ta biết ngay người bán đứng mình là ai.

Thế nhưng Mousand chỉ liếc nhìn ta một cái rồi giữ chặt tay ta nói: "Đi..."

"Đi đâu?"

"Tất nhiên là quay về Hitaito. Cô còn muốn đi đâu nữa?" Mousand trừng mắt nhìn ta, trong con ngươi ánh lên vẻ địch ý

Ta nhớ mình đâu có lấy trộm tiền của hắn? Hình như cũng đâu có lỡ tay đổ nước bẩn vào người hắn? Vì cái gì mà coi ta là kẻ địch chứ? Khó hiểu!

"Cái kia... Vì sao ta phải theo ngươi về Hitaito chứ?" Dù gì người tới tìm ta cũng là Izumin chứ có phải ngươi đâu. Hứ!

Ba!

Đầu ong ong lên một trận! Rõ ràng người đời ca tụng Mousand đại thần quan hắn là một người đạm mạc, tao nhã như một vị tiên nhân thoát tục, thế mà trước mặt ta là ai? Một tên vũ phu chỉ biết bắt nạt ta, một người con gái chân yếu tay mềm. Hắn thế mà dám cốc đầu ta, mà còn cốc đau đến ứa nước mắt. Ta đã thủ sẵn một bụng từ ngữ, chuẩn bị xả một trận cho đã thì hắn lên tiếng: "Vì sao? Cô còn dám hỏi vì sao ư?"

"Chứ ngươi bảo ta thế nào đây?" Khóe miệng co rút. Rõ ràng người bị đánh là ta, thế mà làm như hắn mới là người bị ủy khuất vậy. Lão thiên a, công lí đi đâu hết rồi?

Thế nhưng đối phương quả thực đem oán khí đã tích tụ lâu ngày mà phát tiết ra, kêu to nói: "Sớm đã biết cô là một nữ nhân vô tâm, nhưng thật không nghĩ cô lại cạn tình cạn nghĩa đến thế. Nói đi là đi, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của người khác. Cô có biết vương tử ngài ấy đã đau lòng thế nào không? Sau khi trở về nước thì rất ít ra khỏi tẩm cung, cả ngày chỉ biết làm bạn với rượu, không quan tâm tới chính sự. Quốc vương cùng vương hậu khuyên bảo bao nhiêu cũng đều vô dụng, rốt cuộc cô muốn ngài ấy như thế nào đây?"

Quả thật từ trước tới giờ Izumin là người biết suy nghĩ cho đại cục, thật không nghĩ lại vì chuyện này mà rối loạn. Trái tim ta chợt như bị ai nhéo một cái, đau quá! Nhưng rõ ràng là hắn đã vứt bỏ ta, hắn là người khiến ta đau khổ cơ mà.

"...Thì sao? Chuyện này... vốn không liên quan đến ta." Đúng vậy, ta phải quay về. Mọi thứ liên quan đến Izumin vốn không có quan hệ gì với ta, quá khứ lẽ ra cũng nên như vậy, nhiên tại như vậy và tương lai cũng sẽ như vậy.

"Cô... Nếu không phải là cô thì Izumin sẽ không đau khổ, không mất mát như vậy. Linh hồn hắn cũng sẽ không chết đi như vậy"

Linh hồn chết đi? Nghiêm trọng tới vậy sao?

"Cái gì mà con gái nữ thần chứ? Rõ ràng cô là ma nữ được phái tới để hủy diệt Hitaito mà" Mousand tràn đầy tức giận nói

"Ta không lên tiếng thì ngươi coi ta như người câm điếc phải không? Là hắn đã bỏ rơi ta, là hắn đã không nắm chặt ta, là hắn... sau khi đó... đã lạnh nhạt với ta. Như thế còn không phải là hắn đã chán ghét ta sao?"

"Cô thật sự không thấy rằng bản thân đang tự lừa mình dối người sao? Vương tử dù có từ bỏ mạng sống bản thân cũng tuyệt đối không từ bỏ cô" Mousand kiên định nói

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng sâu trong tim ta đã bắt đầu dao động sau khi nghe những lời nói của Mousand.

"Ở đây đoán già đoán non cũng vô dụng, không bằng trực tiếp đến hỏi ngài ấy đi. Thố Thố..." Khali vỗ vai ta cổ vũ.

"Đúng, đó mới là ta. Nhất định ta phải đi hỏi cho rõ ràng" Ách, ta thấy mình giống như bị người ta dắt mũi vậy. Nhìn Khali đối với Mousand mỉm cười đầy thâm ý, ta liền quay qua nói: "Như vậy ta sẽ lập tức đi Hitaito. Nhưng Khali, vài ngày trước ta có đưa cho anh ít sách, phiền anh chuyển lại cho Mousand" Nói xong ta nháy mắt với Khali một cái rồi chuồn thẳng

Khali nghe xong cứng đờ cả người, bên kia mặt Jovial lập tức biến thành trái cà chua chín.

Muốn đấu với ta ư? Mấy người tuổi gì chứ? Hừ hừ

Nhưng mới ra khỏi cửa ta lại phải quay lại dặn: "Mousand, nhiệm vụ của anh đã xong. Giờ ta sẽ đi Hitaito tìm Izumin hỏi rõ mọi chuyện. Anh không cần đi theo, bởi anh sẽ không theo kịp ta"

Rời khỏi chỗ đó ta nhanh chóng gọi gió rời khỏi thành Jovial. Không biết vì sao gần đây sức mạnh không ngừng gia tăng, trước đây chỉ cần đi vài chục thước đã mệt muốn xỉu, nhưng hiện tại lại có thể đi liên tục cả trăm dặm. Khi nào cảm thấy mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, độ nửa giờ sau tiếp tục khởi hành. Kết quả quãng đường đi hai ngày đã được rút ngắn lại chỉ còn năm giờ.

Nhưng đến nơi thì trời đã hoàn toàn tối đen, cổng thành Hitaito thế mà lại không giống các cổng thành khác thời cổ đại, ngày mở đêm đóng. Thủ vệ cũng không tra hỏi danh tính mà chỉ nhìn thấy màu tóc ta thì lập tức cho vào.

Cũng không biết là ai đã sớm thông báo cho Izumin mà ta còn chưa vào tới hoàng cung đã thấy hắn chỉ khoác duy nhất một lớp áo đi ra. Ánh lửa hắt lên vòm ngực nửa kín nửa hở sau lớp áo mỏng vô cùng mê hoặc khiến ta xém xịt máu mũi. Mà không đúng, giờ đâu phải lúc nổi máu mê trai ("~^.^~"). Mục đích đến đây là để cởi bỏ khúc mắc trong lòng, để hỏi hắn vì sao muốn buông tay ta?

Izumin đứng sững lại nhìn ta, kích động nói: "Nàng đã quay lại, nàng thật sự đã quay lại. Cảm ơn nàng, đã không rời bỏ ta..."

Không cần hỏi thêm gì nữa, hành động cùng ánh mắt hắn đã nói lên hết thảy. Hắn không có vứt bỏ ta, mà để cho ta tự lựa chọn. Mà ta, thế nhưng mạc danh kì diệu lại lựa chọn trở lại bên hắn.

"Ta... ta đã trở về..." Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên được mấy chữ này.

"Thố thố..." Izumin khẽ gọi tên ta, rồi đột nhiên ngã xuống đất

A! Đây là như thế nào? Ta hoảng quá vội hỏi Jiruu: "Thế nào? Sao lại thế này?"

Jiruu vội bước tới kiểm tra, sau đó thở phào: "Vương tử không sao, ngài chỉ là... đang ngủ mà thôi. Từ khi về nước đều ngủ rất ít, có lẽ là lo lắng cho an nguy của vương phi"

Thở dài... Run rẩy... Thế nhưng cuối cùng ta lại là người gây tội à? Jiruu định đưa Izumin về tẩm cung nhưng lại phát hiện hắn giữ chặt không chịu buông tay ta.

Thật không nghĩ cái tình huống mà mấy bộ phim tình cảm sướt mướt nào cũng có này cuối cùng lại rơi trên người ta. Không có biện pháp, chỉ có đi theo. Trên đường về tẩm cung, hết bị nhóm cung nữ đứng xa chỉ trỏ thì bị đám cung nữ đứng gần ngắm nghía. Mà xem ra trong mắt các nàng đều là vô vàn oán khí. Có lẽ mấy ngày nay hầu hạ Izumin cũng không dễ chịu gì. Nhưng vì sao lại là ta lãnh tội chứ? Thật khóc không ra nước mắt mà.

Nhưng dù gì thì mấy nàng ấy cũng vẫn phải vô lấy khăn lau mặt, rửa tay cho ta, bởi một tay ta bị Izumin giữ chặt, không thể rút ra. Cả đám làm nhanh chóng rồi hành lễ đi ra ngoài, nhưng trước khi đi còn buông một lời nhờ vả mà ta muốn té ghế:

"Nếu công chúa còn muốn rời đi, vậy mong người mang vương tử đi cùng..." Nói xong nàng ta thi lễ rồi bước ra ngoài.

Nàng ta không gọi ta là vương phi mà gọi là công chúa, thế nhưng lại nói ta đưa vương tử đi cùng. Vậy chỉ trừ khi não ta bị úng nước hoặc ta chê mệnh quá dài a...

Mặ dù Izumin đã ngủ say nhưng có vẻ vẫn không an giấc. Hắn trở mình mà khiến ta ngồi ở bên giường xém đập mặt xuống đất. Không có biện pháp ta đành phải leo vào bên trong,nằm xuống cạnh hắn.

Trong đầu bỗng nhớ lại kí ức rời rạc đêm đó. Mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, nhịp tim bắt đầu hơi mất kiểm soát. Nhưng hiện tại Izumin đang ngủ, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Mà hắn cứ thử coi, ta không khẳng định mình có đủ bình tĩnh để không đạp hắn lọt giường.

(Người qua đường: Này, cô tính ám sát chồng trước ngày cưới hả? Thố Thố: Tân hôn luôn rồi còn gì! Cập nhật thông tin chậm quá người ạ!)

Bất luận đã làm những chuyện gì, khuôn mặt Izumin khi ngủ luôn khiến người ta không rời ra được, mà chỉ muốn ghi khắc từng đường nét cử chỉ vào tận đáy lòng mà thôi. Không biết khi nào thì khoảng trống trong tim đã được lấp đầy, có lẽ là khi nhìn thấy hắn, có lẽ là khi được hắn ôm trong lòng, cũng có lẽ là khi bước đến Hitaito này....

Bỏ qua tất cả những chuyện ngoài lề, bây giờ ta mới cảm nhận được cái mệt khi chạy tốc hành đến đây. Quả này mà để lão ba biết thì dám ổng lôi về đào tạo lại lắm! Thôi kệ, ngực Izumin rất ấm áp, cứ như thế này ngủ một giấc cũng tốt lắm (*^__^*)

Đang ngủ ngon giấc, bỗng Izumin cảm nhận được hơi thở ấm nóng trước ngực mình. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, vì quan điện luôn có ánh lửa chiếu rọi nên có thể thấy rất rõ ràng.

Hai gò má hồng nhuận, hô hấp dồn dập, Izumin chuyển tư thế thành ngươi trên ta dưới, hai tay chống hai bên đầu ta, hoàn toàn giam ta lại. Khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp: "Ta không nằm mơ? Thật sự là nàng?"

Tư thế này... Tim ta lập tức đập mất kiểm soát, máu dồn lên não quá nhiều hậu quả là mặt mày bừng bừng, thật muốn xỉu cho xong.

"Cái này... Quả thực... Ờ thì...là ngươi nắm tay ta chặt quá, nên..."

"Thố Thố... vương phi của ta... Nàng quả nhiên lựa chọn quay lại, lựa chọn ta..." Nói xong đôi moi hắn cũng phủ lên môi ta, tựa như hận không thể khảm ta vào hắn vậy.

Một cái hôn chứa đầy thâm tình và nhớ mong, không cần dùng từ ngữ dài dòng hắn cũng đã thành công cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc trong lòng ta. Được rồi! Ta thừa nhận mình yêu người đàn ông này, không biết khi nào, không biết chỗ nào, lại càng không quan tâm vì cái gì!

"Thố Thố... ta muốn nàng..." Hắn nói xong thì thật sự giúp ta thoát y

"Muốn... muốn ta... ta chưa chuẩn bị tâm lí... đợi chút..."

"Phốc..." Izumin cười nói: "Rõ ràng đã phát sinh từ lâu, nàng thế mà còn xấu hổ ư? Thố Thố của ta a..."

Mặt ta hết đỏ lại hồng, sau đó không dám nhìn hai mắt thâm tình của Izumin nữa, chỉ sợ bản thân không cẩn thận mà lạc vào đó.

"Bởi vì ta không nhớ rõ, bị trúng bùa mê sau đó toàn bộ trí nhớ đều rất mơ hồ..."

Thân thể Izumin cứng đờ: "Vậy sao nàng biết người đó là ta?"

"Ta không nghĩ ngươi có thể đem ta giao cho người đàn ông khác"

"Thì ra nàng đối với ta thật sự tin tưởng đến như vậy, đúng vậy, cho dù là ai ta cũng sẽ không giao nàng cho hắn. Nàng là vương phi của ta, vương phi duy nhất..." Nói xong thì động thủ bỏ đi quần áo của ta

"Đợi chút... ta chưa có tắm rửa..." Vươn tay chống đỡ thân thể nóng rực của hắn, nha, sao lại nóng thế chứ, sốt cao sao?

(T/g: Vâng! Sốt! Tội cho ai đó! =_=)

"Không có vấn đề gì..." Áo bị kéo xuống, sau đó là áo trong

"Nhưng bây giờ là ban ngày..." Nếu đột nhiên có người tiến vào thì sao bây giờ Ta không muốn làm người nổi tiếng đâu nha!

"Không có lệnh của ta không ai dám tùy tiện vào đâu..." Ở bra (cái này mình chịu, chắc áo ngực) có chút rối rắm nhưng với thiên tài như Izumin thì năm giây là xong, hắn nhanh chóng tìm được "chốt mở" thoát xuống dưới

"Vạn nhất lỡ có chuyện cần tìm ngươi thì sao?" Ông trời ơi, mọi việc hình như hơi quá tốc độ a!

"Nơi này... rất xinh đẹp..." Izumin nhìn ngực ta cười tà mị

"Không được nhìn..." Khuôn mặt ta đỏ bừng, dù không có ai khác nhưng những lời này quả thật...

Bất quá vừa mới xác định bản thân sẽ phải trải qua những chuyện này sao? Thế nhưng có vẻ trình tự hơi lộn xộn thì phải????

Nghĩ đến lên giường, tình huống của bản thân đúng là thập phần nguy hiểm đây, sơ xểnh là bị ăn như chơi

"Nàng đã là của ta... không cần trốn..."

Không trốn mới lạ, ai lại dâng dê lên miệng sói chứ.

(Người qua đường: Cô nướng thịt bày sẵn rồi đó! Thố Thố: Trước một con sói đói thì nướng hay không cũng thế thôi người ạ)

Chân ta đã bị Izumin dùng chân giữ lại, hai bả vai thì bị hai cánh tay ngăn trở, thậm chí ta vừa định giở "vuốt mèo" ra đã bị hắn tóm lấy giữ lại ở dưới thân: "Nàng luôn không chịu nghe lời như vậy, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ đau đấy. Nếu nàng cứ như vậy, ta sợ sẽ không khống chế được bản thân, sẽ khiến nàng vết thương đầy người..."

Vết thương? Giờ ta mới chú ý tới vết thương trên ngực hắn, mặc dù đã khép lại nhưng miệng vết thương nhìn vào vẫn thập phần dữ tợn. Cúi đầu hỏi: "Nơi này... là do ta sao?"

"Không sao... chỉ là nàng tự bảo vệ bản thân mà thôi..." Hắn cúi đầu khẽ đυ.ng vào người ta, ôn nhu xoa dịu thân thể đang run rẩy run rẩy.

Ánh mắt hắn mang theo sự hối lỗi đầy chân thành, đây mới là nguyên nhân khiến ta buông bỏ khúc mắc trong lòng, đây mới là nguyên nhân ta lựa chọn ở lại bên hắn. Đột nhiên ta như hiểu rõ ràng tâm ý của hắn, ngay cả một chút sợ hãi, lo lắng cũng hoàn toàn biến mất. Hôm nay ta muốn chân chính trở thành người phụ nữ của hắn, muốn hưởng hạnh phúc từ tình yêu mà hắn dành cho ta.

Nhẹ nhàng di chuyển, tiếp xúc với thân thể rực lửa của Izumin. Thân thể hắn cường tráng, tựa hồ có thể bao dung ta hết thảy.

Sự thật chứng minh, ta hoàn toàn có thiên phú đả thương người khác. Không biết bao lâu sau, ta thở hổn hển nhìn ngực cùng hai cánh tay Izumin bị ta lưu lại không biết bao nhiêu dấu vết, khóe miệng khẽ giật giật: "Ta nghĩ mình nên cắt móng tay sớm hơn..."

Izumin không thèm để ý, ngược lại ngọt ngào cười nói: "Không quan trọng, như vậy ta cũng cảm nhận nỗi đau cùng nàng rồi"

Mặt ta lập tức đỏ bừng. Tại sao mỗi lời hắn nói ra đều mang đậm tính chất đen tối vậy chứ?

Hiện tại đã là giữa trưa! Sáng chưa ăn, lại vận động kịch liệt như vậy nên rất đói, nhưng lại cảm thấy buồn ngủ nên Izumin chỉ khoác sơ một lớp áo rồi lên tiếng: "Người đâu! Đem thức ăn tới, chuẩn bị nước đường nữa..."

Bên ngoài có tiếng người tuân mệnh, sau đó là tiếng bước chân xa dần rồi không gian lại khôi phục lại sự tĩnh lặng ban đầu.O(╯□╰)o

"Nàng... nàng... các nàng vẫn luôn ở bên ngoài?" Vậy từ sáng tới giờ bọn họ... chẳng phải bị nghe hết rồi sao? Ta vội rúc đầu vào trong chăn, nếu giờ có một cái hố khẳng định ta sẽ nhảy vào đó mà trốn rồi.

"Ân! Thố Thố, nàng sao vậy? Mau ra đây..." Izumin kéo chăn, lộ ra khuôn mặt đáng thương của ta: "Phòng này cách âm có tốt không?"

"Nếu âm thanh thật nhỏ thì không nghe được. Vì sợ thích khách đột nhập nên đại môn luôn được mở..." Izumin nghiêm túc trả lời. Tuy nhẹ nhàng nhưng đối với ta thì như một ngọn núi rớt trúng người, lập tức bị đè xuống vực thẳm vạn trượng, dùng hết biện pháp cũng không ngoi lên được.

"Ta còn mặt mũi nào mà bước ra ngoài gặp mọi người nữa chứ"

"Vì sao?"

"Chúng ta... chúng ta... cái đó... bị mọi người nghe hết rồi, 囧..." Bởi vì Izumin vương tử đại nhân quá nhiệt tình, hơn nữa đối với người có thể nói là "trong nghề" ta thực sự bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nói thế nào nhỉ... ta quả thực... không khống chế được thanh âm của bản thân, thế nên... Nói chung như thế nào thì người bên ngoài chắc chắn có thể nghe rõ ràng.O(╯□╰)o

"Đã sao chứ? Thanh âm của Thố Thố rất êm tai, khiến ta mê mẩn không rời được..." Izumin hôn xuống cổ ta, cổ họng hắn giật giật, lại một lần nữa đánh tới...

"Khoan... khoan... cũng phải ăn cơm đã chứ..."

"Không cần thiết... đến chiều chúng ta cùng nhau ăn là được..."

"..."

Hai ngày hai đêm, bao nhiêu thời gian ta cũng không rõ nữa. Tóm lại Izumin và ta không bước ra khỏi phòng nửa bước, ăn uống tắm rửa cũng ở trong phòng.

Hạnh phúc, cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Trách không được những người bạn của ta sau khi kết hôn thì chỉ lo cho gia đình chồng con. Thì ra cái cảm giác được cùng người mình yêu ở cùng một chỗ lại hạnh phúc như vậy. Thế nhưng ta vẫn có chút bất mãn. Vỗ bọt nước oán hận nói: "Izumin ngươi thật đáng ghét. Ít nhất cũng phải để ta ngủ một hai giờ chứ..."

"Không phải nàng vừa tỉnh sao? Hơn nữa lúc đó không phải nàng cũng ngủ sao?" Izumin từ sau đi tới nói. Hắn bước vào bồn tắm, kéo nàng lại: "Đã là lần thứ ba, cứ như vậy mà ngủ... Rõ ràng đã cho người chuẩn bị nước đường cho nàng uống, chẳng lẽ vô dụng sao? Xem ra phải thêm chút đường nữa mới được, như vậy có thể giúp khôi phục thể lực..." Izumin cười đến xuân hoa xán lạn, chỉ thiếu điều khắc trên trán mấy chữ thật to "mùa xuân tới"...

Ta té xỉu... Izumin vương tử ngươi còn muốn tới nữa, ta đuối như con cá chuối rồi đây. Mùa xuân là của ngươi, ta đây qua mùa thu lâu rồi, vì cái gì chứ? Dù trong lòng gào thét như thế nhưng một lần nữa lại chìm vào ôn nhu của hắn...

P/S: Edit xong chương này mà ta xém hết máu.O(╯□╰)o Mấy nàng thương ta thì tiếp máu cho ta với *chấm nước mắt*