Thay đồ xong, muốn tìm đường khác mà đi chắc là không có khả năng, vì có vẻ như mọi lối có thể đi đều bị Izumin cho người chặn sạch rồi.
Carol than thở:
– Izumin thật đáng sợ, chị nghĩ, em có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta đâu.
– Ờ, ... phải rồi ha. – Nếu không phải vì chị thì anh ta đâu có tìm ra em đây dễ dàng chứ. =.="
– Chị thấy anh ta càng lúc càng táo bạo, tốt nhất là chị em mình không nên chọc giận anh ta. – Carol thay đồ xong thì quay sang tôi, nghiêm túc nói.
Carol thay một bộ hoa phục đơn giản của Ai Cập, một tay cầm quạt lông. Không rõ là vì cơ thể của chị vốn bé nhỏ hay là do đã kết hôn mà trông chị thật là đẹp.
Có vẻ như con gái sau khi kết hôn sẽ thay đổi là sự thật, nhất là được một Menfuisư hết mực yêu thương như thế.
– Wow, hâm mộ quá, làn da của Shirley nhà mình càng lúc càng trơn mịn, chẳng có vẻ gì là bị bão cát sa mạc làm khô cứng hết nhé!
Vừa dứt lời, Carol liền nhào tơi sau lưng tôi sờ soạng.
– Á!!!! – Xì –tốp! Chỗ đó là chỗ mẫn cảm của người ta mà... ಥ_ಥ Da mặt tôi lúc này chắc chắn là đỏ rực lên rồi. Tôi khó khăn kêu lên:
– Chị.... Chị... dừng ngay...
– Wow, mặt Shirley hồng rực lên rồi kìa, ha ha ha ~~ – Carol cười xấu xa.
– Thố Thố, sao vậy?
Bên ngoài màn trướng, vọng vào tiếng bước chân gấp gáp và tiếng hỏi lo lắng của Izumin.
Giọng của Teti ngăn lại:
– Khoan đã, hai cô ấy đang thay...
– Đừng vào! Không có chuyện gì đâu! – Biết nếu không nói gì, Izumin sẽ xông vào thật, tôi liền vội kêu to lên thông báo. Quả nhiên, sau khi nghe tiếng tôi nói vọng ra, anh ta xoay người rời đi thật.
– Anh ta rất là quan tâm đến em nha~ Chắc là em cũng...
– Không có đâu!
– Thật ra anh rất Ok mà, không những đẹp trai, lại còn là Hoàng tử của một đất nước hùng mạnh như Hittite, mà nhất là, anh ta lại rất rất là yêu em, chẳng lẽ, trước một người con trai tuyệt vời như vậy, em lại không có cảm giác gì sao?
– Không có!
– Chị không tin!
– Không có tức là không có!
– Mặt với cổ em hồng rực lên rồi kìa ~
– ... Tại trong này nóng!
– Shirley à, có đôi khi, con người ta nên thẳng thắn nhìn nhận cảm giác của mình. – Carol đưa một chiếc quạt lông cho tôi, giảng giải.
– Có cái gì đâu mà nhìn thẳng với lại nhìn nghiêng, em và anh ta, một, bất đồng niên đại, hai, bất đồng sắc tộc, ba, bất đồng tính cách, bốn, thói quen cũng bất đồng luôn, còn nữa...
Carol đột ngột đưa tay giữ chặt hai bả vai tôi, mắt nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt nghiêm nghị:
– Nếu em thật sự để ý đến những thứ đó, vậy thật sự là không có tình cảm rồi. Đột nhiên chị lại thấy anh hoàng tử đó thật đáng thương.
Hở!!?? Bà là chị tôi, thương tôi được rồi, tự dưng đi "thương" tên đó làm chi???
...
Lúc ra khỏi phòng, bắt gặp vị Hoàng tử có bề ngoài xuất sắc đang đứng thất thần trong ánh dương, hình ảnh đó thật cực kì bắt mắt. Nếu là ở hiện đại, hình ảnh này thật sự là cực "hút mắt", được một người tuyệt vời như vậy vì mình mà bôn ba khắp nơi, nói không cảm động là giả, không "xiêu lòng"... cũng giả nốt, nhưng... Dù cho có hơn thế đi nữa, bảo tôi bắt đầu bước thử bước đi đầu tiên, thật sự không muốn nghĩ tới chút nào.
– Thố Thố, sao vậy, sao mặt em vẫn hồng vậy? Tác dụng của rượu vẫn chưa hết à?
– Hết, hết, hết, hết, hết, không... đâu, không sao... ha ha ... – Mắc gì mà mình bỗng bối rối dữ vậy nè?!!
– Vậy thì tốt, lại đây nào. – Izumin chìa một tay về phía tôi.
Tôi lưỡng lự, nghĩ mình nên kéo Carol đi cùng vẫn hơn, có điều, lúc thần trí thanh tỉnh thì đã thấy tay mình đã vươn ra tự lúc nào không hay. Nhìn cánh tay phải của mình, tôi phát rầu, lầm bầm trong đầu: "Cho chị đây hỏi, rốt cuộc thì ai là chủ của mi, vừa mới bảo mi tới, mi liền tới, sự rụt rè nên có mi để đi đâu rồi hả???" [Tay phải: Chạm chạm sờ sờ cũng n lần rồi, rụt rè để làm chi ~~~]
...
Trong tâm trạng "hoang mang", tôi được Izumin "hộ tống" tới địa điểm diễn ra lễ tế Hoả thần của Minoa. Tám mươi năm mới tổ chức một lần, không khí diễn ra buổi lễ tưng bừng náo nhiệt. Năm nay sức khoẻ của Hoàng đế Minosu đã khang phục nên buổi lễ lần này không chỉ là buổi tế thần, mà còn là buổi ra mắt và "khoe khoang" thực lực mạnh mẽ của vương quốc Minoa đến tất cả mọi người.
Bên tai là tiếng Carol đang vô cùng hưng phấn giải thích cái gì đó, rồi hình như còn có thêm tiếng người chào hỏi Izumin. Đa số người tới chào hỏi đều là những kẻ "nể vì" sự cường đại của cái tên "Hittite". Mỗi lần như vậy, Izumin thường lơ đãng đáp lại cho có, rồi sau đó lại nhìn tôi, chằm chằm, càng bị anh ta nhìn, tôi càng bối rối tợn.
– Có rất nhiếu sứ giả đến từ các nước khác, phục sức thật đa dạng... – Carol nói rồi nói, tôi thì nghe tai này sang tai kia.
– Đó là vũ điệu để tế Hoả Thần, nữ tư tế sẽ cầm hai lưỡi rìu trong tay... Cái này chị đã thấy ở những bức khắc trên vách đá... – Vẫn là từ tai này sang tai kia.
– Thố Thố, em sao vậy? – Là giọng của Izumin, nhưng vẫn, từ tai này sang tai kia.
– Shirley, nhìn kìa, là Hoàng đế Minosu đang dẫn con bò dùng để tế thần lên kìa. Một con bò mạnh mẽ... Sức khoẻ của Minosu hôm nay rất tốt, khí thế cũng thật tốt nhé... – Tai này sang tai kia.
– Đó đều là nhờ công của Carol. – Teti đứng hầu bên cạnh thêm lời, vẫn là từ tai này sang tai kia.
– Đi lên trước xem đi Shirley... – Lại là từ tai...
– Này, đừng có kéo em... – Chưa kịp than van xong, cả người tôi đã bị Carol kéo đi với một sức lực cực lớn. Không ngờ, bà chị này trông người nhỏ nhỏ mà lúc bộc phát lại mạnh dữ vậy! Bội phục.
...
Quả thật là một con bò rất to lớn, có điều, sao nó lại chạy về hướng này nhỉ???
– Thố Thố, cẩn thận! Mau tránh ra! – Bên tai tôi bỗng có tiếng kêu thất thanh mang theo cả sự tức giận lẫn sợ hãi của Izumin.
Anh ta sợ hãi? Vì cái người không coi tình cảm của anh ta ra gì là tôi sao? Đâu có đáng chứ.
– Người đâu, tới bảo vệ Hoàng tử và hai chị em Cô gái sông Nile mau!!!
Người vừa thét lên câu lệnh trên cũng đồng thời là người đang chạy xẹt ngang qua tôi, Minosu, cậu ta đang lao thẳng đến trước mặt con bò to đùng kia. Vấn đề ở đây là con bò này rất to khoẻ, thế nên cậu chàng vừa xông đến đã bị nó hất văng luôn. Carol sợ quá kêu ré lên, giật người lùi lại phía sau, kết quả là ngã nhào lên người tôi. Cũng nhờ tiếng kêu sợ hãi của Carol, đầu óc tôi cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, không còn cảm giác đờ đẫn khi nãy nữa.
– ... Carol, chị không sao chứ?
– Shirley, sao em phản ứng chậm thế?
– ... Ờ... Mình chạy... – Không đợi tôi nói xong, Minosu đã lại chạy về phía này, nắm tay Carol kéo đi.
Con bò điên kia không phải ai cũng tấn công mà chỉ nhăm nhăm húc đầu vào Carol. Nhìn bộ trang phục đỏ hồng bay bay trên người Carol, tôi mới bỗng "ngộ" ra, với một con bò hiếu chiến mà nói, bị một "tấm vải đỏ" phất phơ khiêu chiến như vậy mà không nổi xung lên mới là lạ. Giữa lúc nguy hiểm này, bỗng một người từ trong đám đông xông ra, người đó nhảy lên người con bò, một tay nắm sừng nó, một tay vung kiếm đồng. Con bò rú lên một tiếng thảm thiết, đổ nhào xuống mặt đất.
Trong đám đông ngay lập tức có người kêu lên:
– Là Nữ chiến binh Amazon, thật mạnh mẽ...!!!
Người mới rồi xuất hiện là một cô gái, với thân hình khoẻ khoắn và sức mạnh không ngờ, cô ấy hẳn là đã phải trải qua một quá trình luyện tập gian khổ.
Có điều, bò điên không chỉ có một con, con bò điên số hai không biết từ lúc nào đã xuyên qua đám người, lao rầm rầm về phía Carol đang đứng. Trong lúc cấp bách, tôi chỉ có thể hô to:
– Carol, mọi người, cúi xuống!
Trong những hoàn cảnh nguy hiểm kiểu này, đám đông thường có xu hướng hành động theo những tiếng hô lệnh, nhờ vậy mà tiếng hô của tôi vừa dứt, đám đông liền lập tức quỳ rạp xuống.
– Xin lỗi nhé! – Tôi lầm bầm với con bò điên số hai đang lao tới. Tôi giơ con dao găm, giờ đang biến đổi dần sang hình thái của một thanh Kanata. Tôi thét lớn một tiếng, vung thanh Kanata về phía con bò điên, một luồng gió rít cực mạnh được hình thành, nó lao về hướng con bò điên, chẻ đôi thân mình và cả khối đá gần đó ra làm hai nửa.
Toàn trường trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng dị thường, có vẻ như họ đã bị màn mới rồi làm cho choáng váng. Tôi lè lưỡi xí hổ. Phía trên đỉnh đầu, đột nhiên có giọng ai đó lạnh lùng mắng:
– Thật thô lỗ, lại còn tự khiến bản thân bị thương nữa.
– Bị thương? – Nói mới thấy, đúng là mặt tôi hơi rát, sờ thử lên mặt kiểm tra thì thấy có máu. Chắc là mới rồi bị đá vụn bắn vào.
– Em...!
– Shirley! – Carol bỗng kêu lớn, trong tiếng kêu rõ ràng có sự tức giận.
– Gì... gì nữa...!
– Em muốn cứu chị hay là muốn gϊếŧ chị đấy hả?!!!
– Dĩ nhiên là cứu... ờ... cứu chị mà! ^^! – Miệng tôi hơi giật giật khi nói. Cách chỗ Carol đang ngồi không xa là xác con bò bị chẻ làm hai, và cách bên chân phải của Carol chỉ 0,01 cm là tảng đá bị chẻ đôi. Bên chân trái của Carol có vẻ như trầy da bởi tôi thấy có vệt máu thấm qua phần vải ở đó.
– He he... – Chết thật, muốn cứu người mà xém chút thì thành gϊếŧ người luôn, đã vậy, bên cạnh lại còn đang bị ngài Hoàng tử cáu giận. Thật không thể không cảm thán nhân sinh của chính mình, sao mà lắm tai vạ thế~
Bên phía Carol, vì do tranh giành quyền ai sẽ là người đưa chị ấy đi trị thương mà xảy ra tranh chấp, còn bên chỗ tôi thì tôi chỉ vừa kịp nhìn cô Nữ chiến binh Amazon nói câu "Cảm ơn" thì đã bị Izumin xách cổ đi mất. Izumin bảo anh ta muốn đưa tôi đi trị thương, nhưng cái tay bị anh ta nắm của tôi còn đau hơn cả chỗ xước trên mặt nhiều.
– Em chỉ là một cô bé thôi, em có biết không hả?
– Ờ. – Biết mà, tôi biết rất rõ mà.
– Vậy sao em cứ thích làm ra những chuyện khiến bản thân bị thương là sao hả?
– Tôi... đâu có cố ý đâu. – Rõ ràng là bản thân mình bị thương, nhưng nghe Izumin nói, tôi có cảm tưởng như tôi đã làm Izumin bị thương, còn có cả cảm giác áy náy nữa...
– Có lẽ sẽ không để lại sẹo, lưu ý là không được để vết thương dính nước. – Y quan dặn dò xong thì lui xuống.
– Vậy là ổn rồi, ta mau đến xem Carol đ...
– Không được! Em phải ở đây nghỉ ngơi cho tốt, nếu không đừng có trách ta không khách khí với cô nàng kia. – Lần này Izumin thật sự đã nổi giận, anh ta ấn người tôi xuống giường.
– Tôi... tôi... mặt tôi bị thương chứ có phải gì đâu, đâu cần phải nghỉ ngơi kiểu này.
– Phải, nhưng, ta bị thương.
– Hả? Ở đâu? – Không lẽ trong lúc lộn xộn mình đã làm anh ta bị thương rồi.
– Ở đây. – Izumin nắm tay tôi áp lên ngực anh.
– Có người nào đó đã chém ta cả ngàn nhát kiếm vào nơi này khiến ta đau đến không thở nổi... Cái lần khi người đó biến mất trước mắt ta, nơi này đã luôn rỉ máu không sao ngừng nổi.
– ... – Tôi yên lặng, lúc này tôi có một cảm giác nói không lên lời.
– Sau lễ tế này, theo ta về Hittite được không?
Đồng ý? Không đồng ý? Nếu chọn ý trước, tôi chỉ sợ mình sẽ lại "chém" thêm một nhát vào tim anh ta. Tôi nghĩ, cách tốt nhất là tôi phải rời đi, một lần và mãi mãi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, rồi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại chạm tay lên mặt anh, rồi khóc.
– Thố Thố... Xin em đừng... – Izumin rất nhạy cảm, chỉ một thoáng do dự của tôi, anh cũng cảm nhận được.
– Izumin...
– Không được nói! Không cần em nói gì cả. Chỉ cần, em, cứ như thế này... như thế này thôi. – Anh ôm lấy tôi, thật chặt, thật chặt...
Thật ra thì tôi không "sắt đá" được như Carol, dạo gần đây, tôi đã khóc hai lần rồi, thật vô dụng!
Thôi được! Cứ vậy đi, giờ cứ thì ở bên anh cũng được. Thời đại này thật yên bình, không còi ô tô, không tiếng ầm ầm của máy khoan, máy cắt, cũng không có những âm thanh chói tai, ồn ã, chỉ có tiếng tim đập đều đều của Izumin.
...
Không biết bao lâu đã trôi qua, tôi và anh đều không ngủ mà cứ giữ nguyên tư thế ôm ấp như vậy.
Đột nhiên, tôi nghe có tiếng kêu chói tai. Tiếng cá heo! Vì sao lại có vẻ bất đắc dĩ và giận dữ như vậy? Lẽ nào... Lẽ nào... Carol lại có vấn đề gì rồi. Lẽ nào gã Atora lại giở trò gì với Carol rồi? Gã đó đúng là đáng sợ, lại còn là con lai nữa, cứ thế sợ Carol sẽ gặp nguy hiểm thật chứ chả chơi.
– Đi thôi! – Izumin đột nhiên nói.
– Hả?
– Em muốn đi cứu Carol phải không? Ta vừa mới nhận được mật báo của Ruka, người Minoa vừa mới bí mật đưa cô ta đến thánh đảo. Em, ta chắc là em sẽ muốn cứu cô ta. Nếu đã không có cách gì ngăn được em, vậy thì ta chọn đi cùng em. – Izumin ngồi thẳng dậy, sửa sang lại mái tóc dài màu bạc của mình, hít sâu một hơi rồi nói với tôi.
– .... –Tôi... đứng hình.
– Không đi à?
– Đi chứ! – Lần này, anh đã cố kéo gần khoảng cách giữa tôi và anh, chứ không phải là đuổi theo sau tôi nữa.
...
Trên con thuyền hướng tới thánh đảo, nhờ có sự chỉ dẫn của Ruka mà chẳng bao lâu chúng tôi đã thấy thánh đảo thấp thoáng phía xa xa. Càng đến gần thánh đảo, tụi cá heo kêu càng gấp gáp, một trong những con cá heo trắng trắng đó còn nhảy vọt lên bên mạn thêu, khiến thuyền chao nghiêng vài lần. Izumin lo lắng, anh tuốt kiếm đồng.
– Đừng, nó chỉ muốn thông báo cho ta thôi. – Tôi ngăn anh lại.
– Thông báo? – Izumin ngạc nhiên hỏi lại.
– Hiệp hai: đã đến. – Tôi xiết mạnh thanh Diệt Linh, tôi thề lần này sẽ không thua đâu. (Nếu thua, Hades sẽ điên tiết lên mất.)
Một bóng đen vĩ đại bỗng từ trong nước nhảy vọt ra rồi đáp rầm cái lên thuyền. Vài người đang cầm kiếm loạng choạng suýt ngã. Izumin nhanh tay kéo tôi sang một bên rồi vung kiếm về phía kẻ vừa xuất hiện.
Atora thét lớn:
– Cô gái sông Nile là của ta! Mấy người các ngươi đừng mơ bước chân lên thánh đảo!!!
Tôi nhảy lên thành thuyền, rồi quay đầu lại nói.
– Chuyện này là của tôi, tôi đi trước.
Atora thét về phía tôi:
– Lần này ta sẽ không thua, bởi ta sẽ gϊếŧ mi!! – Lời thoại này thật cũ rích, nhưng nó đã biểu đạt chính xác tâm trạng tôi lúc này.
– Thố Thố! – Izumin định nói gì đó nhưng tôi đã nhảy khỏi mạn thuyền. Dùng gió tạo thành một lớp đệm dưới chân, nhờ vậy mà chân tôi không tiếp xúc với nước biển.
– Tôi sẽ thắng. – Tôi phải đi trước họ, nếu không họ sẽ bị vạ lây mất.
Izumin phất tay, ra hiệu cho những người chèo thuyền dừng thuyền lại. Anh nhìn tôi. Ok! Vậy là anh hiểu ý tôi, và không cố "đeo đuổi" không cần thiết.
...
Một bóng đen to bự vọt từ ra khỏi mặt biển, nó đánh úp lên đầu tôi. Vừa chuẩn, vừa độc. Tôi giơ kiếm lên chặn lại cú đánh bất ngờ đó. Atoru có lẽ nhận ra thanh kiếm này không phải thứ "dễ chịu" gì, nên gã lập tức thu tay lại, rồi lại nhảy lại vào trong nước.
Gã dùng mặt nước làm nơi ẩn mình cho gã, vừa tiện công, vừa tiện thủ, ép tôi vào thế bị động, khá là giảo hoạt.
Tôi nhấc cao bên tay đeo vòng địa ngục, lầm rầm:
– Địa Ngục Môn, hưởng ứng theo lời kêu gọi của ta, hãy mở ra.
Trong thinh không, vô số ác linh nhanh chóng xuất hiện.
– Tìm gã.
Đám ác linh rít gào khóc than rồi lao mình xuống mặt nước. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận những hình ảnh do đám ác linh thu được. Một bóng đen mờ ảo nhanh chóng hiện lên giữa lòng nước biển. Tôi ra lệnh cho đám ác linh lôi cái thứ đó ra khỏi lòng nước, còn mình thì giơ Diệt Linh lên cao làm tư thế chuẩn bị chém mạnh xuống.
Bị dính một nhát chém cực mạnh, máu tươi bắn vọt ra từ cơ thể của Atora. Gã đau đớn rú lên. Trong lúc tôi đng định bồi cho gã thêm cú nữa thì một trong những con cá heo của gã đột nhiên vọt lên, tông mạnh vào người tôi, khiến tôi bị hất văng, rơi ùm xuống mặt nước.
– Thố Thố!!!! – Izumin liều lĩnh nhảy xuống biển, bơi về phía tôi.
Đừng có bơi qua đây! Đám ác linh sẽ "thịt" anh đấy!
Bối rối, tôi vội vàng triệu hồi lại đám ác linh, cơn gió xoáy làm đệm đứng của tôi cũng biến mất cùng lúc khi đám ác linh trở lại Địa Ngục Môn. Tới lúc này, tôi mới bỗng nhận ra mình đã chìm rất sâu vào trong lòng nước biển. Chắc gã Atora sẽ nhân cơ hội này mà đánh úp tôi... Đầu óc tôi trở nên mụ mị. Làn nước biển lạnh lẽo mơn trớn trên da thịt. Tôi hụt hơi, choáng váng. Không hít thở được, thật khó chịu...