[Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile

Chương 48: Hôn lễ

– Cứ mỗi lúc nghĩ tới việc Shirley của ta phải lập gia đình, trong lòng ta lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhiều lúc ta cứ nghĩ, có lẽ nào là do ta đã yêu thương cưng rồi không?

Hades vừa lau lau chỗ nước trái cây bị "phun" vào mặt mình vừa tự nói.

– Nhầm đấy! Ảo giác thôi! Lúc phải gả con gái cho người khác, ông bố nào mà chả khó chịu, khuyên anh không nên nhầm lẫn kiểu đó.

Nói xong, tôi lập tức lùi lại n bước, tránh khỏi vòng "nguy hiểm".

– Thế à? – Hades trông có vẻ suy tư.

Tôi liền vội vảng lảng sang chuyện khác:

– Tôi sẽ về nhà mấy ngày, tôi muốn xem xem gia đình tôi sao rồi, đột nhiên mất tích, sợ rằng đã khiến cả nhà rất lo lắng rồi, thế nên, tôi đi trước nhé...

Lúc này đây thì tôi đã không còn là một đứa "vô dụng", lúc muốn về thì phải nhờ Hades mở cửa cho nữa. Tôi lấy lấy chiếc vòng đính sáu viên đá nhỏ mà Hades đã đưa tôi lần trước ra, vung nhẹ tay, một cánh cửa ngay lập tức xuất hiện trước mặt, tôi vội vàng mở tung cánh cửa, lao nhanh vào. Tôi cứ thế chạy một mạch cho đến khi dừng lại trước cánh cổng nhà mình, lúc này, tôi mới dám thở hắt ra.

– Một ông "bố" mà lại đi "tâm sự" với con gái mình những điều như thế? Thật đúng là cách thức quái đản! Mà, cái gã này, không biết "làm" như thế là lσạи ɭυâи à?

Đang lúc suy nghĩ về ông "bố" hờ của mình thì một bóng người bỗng nhảy vọt đến trước mặt tôi.

– Shirley? Là Shirley có phải không?! Vậy là em đã trở về rồi, thật tốt quá!

Hoá ra là ông anh Rody. Anh kéo tay tôi đi vào trong nhà, vừa đi vừa hét lớn:

– Mọi người ơi, Shirley về rồi này!

Người "hưởng ứng" đầu tiên với lời kêu gọi của Rody là dì Rido, bà vừa mới nhìn thấy tôi đã nước mắt tuôn trào, hai tay cứ giữ rịt lấy tay tôi, có làm thế nào cũng không chịu buông. Bà sụt sịt, đưa tới cho tôi một tin khiến tôi rất bất ngờ, đó là, nửa tháng trước, bố mẹ Shirley, khi nghe tin con gái mình mất tích thì lập tức đáp máy bay tới Ai Cập, tìm tìm kiếm kiếm tung tích của con gái mình liên tục suốt hơn hai mấy giờ đồng hồ nhưng lại không thu được kết quả gì, thế là họ đành đau lòng trở về nước.

– Shirley có biết Carol đang ở đâu không? Hai đứa bị mất tích cùng lúc... – Dì Rido rưng rưng hỏi tôi.

Trả lời sao giờ? Đang lúc tôi phân vân thì Rody nói xen vào:

– Giống Carol, em cũng mặc trang phục của Ai Cập cổ, rốt cuộc thì hai đứa đã đi tới đâu vậy hả?

Liếc nhìn trang phục trên người mình tôi mới chợt nhận ra mình chưa đổi sang quần áo bình thường, lí do đơn giản là vì không gian ở Cung điện dưới Địa ngục là một thế giới cực kỳ "tinh khiết", thế nên dù cho có không tắm rửa, không giặt giũ thì quần áo trên người cũng không bị bẩn hay bốc mùi. Có điều, lúc Rody hỏi, tôi thật rất muốn mở miệng "sửa chữa" lại sai lầm của anh, bởi chính xác thì trang phục tôi đang mặc trên người là của Hittite cổ chứ không phải là của Ai Cập cổ!

Cửa chính lúc này lại một lần nữa mở ra, người đang rảo bước rất nhanh tiến vào là Ryan, vừa nhìn thấy tôi là anh đã vội nói ngay:

– Shirley, em đã trở về, thật tốt quá! Anh sẽ nhanh chóng gửi tin báo cho cha mẹ của em. Mà, rốt cuộc hai đứa đã đi đâu vậy? Carol vẫn bình an chứ?

Chậc, tôi bắt đầu hâm mộ bà chị Carol rồi ~ Cứ mỗi lần bị "hút" trở về là lại mất trí nhớ. Chính vì thế mà, tôi quyết định bắt chước theo vị "tiền bối" Carol,

– Em... không nhớ rõ.

Ryan chợt run rẩy, anh nói:

– Hoá ra em cũng bị giống như Carol lần trước, hai đứa rốt cuộc là...

– Ryan, Shirley vừa mới trở về, để con bé nghỉ ngơi trước đã. Bây giờ con theo mẹ vào phòng, mẹ có lời muốn nói với con. – Dì Rido cắt ngang lời Ryan định nói, để Rody đưa tôi về phòng nghỉ ngơi.

...

Rody đưa tôi tới căn phòng cũ, vừa xa lạ vừa quen thuộc của mình. Tắm rửa, thay quần áo mới xong, tôi lười biếng nằm ườn trên giường êm, đầu óc miên man nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi "lạc" về thời cổ đại vừa qua. Không biết bà chị Carol lắm "tai ương" giờ này thế nào rồi? Chắc là đang rất hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân của mình rồi nhỉ? Nhưng, không biết là chị ấy có biết là người nhà của chị ấy đang lo lắng cho mình nhiều biết nhường nào không đây?

– Trở về rồi đấy ư, Thố Thố?

Giọng nói này... là Ngôn Linh thần.

Tôi lập tức đứng bật dậy, ngửa đầu nói với thinh không:

– Nhóc đến đón chị về hả? Đang ở chỗ nào đấy? Mau hiện ra đi.

– Nếu ta nói là ta đúng là đến đón cô về, cô sẽ thực sự cứ thế mà buông tay mà đi được thật ư?

Sau mấy giây bị con nhóc thần linh làm nghẹn lời, tôi lập tức hét ầm lên:

– Còn không phải tại nhóc mi sao, bằng không...

Sao tôi lại do dự thế này chứ? Tôi hẳn là nên lập tức đòi nhóc này đưa về nhà mới đúng!?

– Người cô vướng bận là ai? Người cô không thể buông tay là ai? Thố Thố à, đừng hiểu lầm ý của ta chứ?

– Gì chứ? Không phải nhóc mi nói với chị là muốn chị đây giúp đỡ cho bọn họ được hạnh phúc sao?

– Tiếc là, bọn họ ở đây không chỉ riêng có mình Carol... Còn có cả Izumin nữa. Bởi vì sự xuất hiện của cô mà anh ta đang rất lo lắng, và đang chờ đợi...

– Nhóc con... ! Mi, mi dám tự tiện sửa chữa tình tiết trong truyện. – Tôi gầm gừ giận dữ.

– Đâu có đâu, là tại cô ngay từ đầu đã hiểu nhầm mà. Điều ta muốn ngay lúc đầu đâu phải là chỉ mong có một người được hạnh phúc đâu. Cho nên, Thố Thố à, cố lên nhé!

– Chẳng lẽ vì muốn bọn họ được hạnh phúc mà nhóc mi nỡ "bắt cóc" chị đây đến đó hả?!!

Xúc cảm trào dâng khiến tôi muốn gõ đầu con nhóc thần linh kia cho đỡ bức xúc, chỉ có điều, thinh không vắng lặng, chỉ có mỗi giọng của nhãi con kia vọng tới, muốn xông tới đập nó nhưng lại không biết phải đập tới chỗ nào.

– Đến hay không đến, chỉ có mình cô là rõ ràng nhất. Thôi, không nhiều lời nữa, cứ cù nhây mãi thế này, đến lúc ông "bố" Vua Địa Ngục của cô cảm thấy sự hiện diện của ta thì lại nổi bão mất.

– Này! Chờ đã! Này, Ngôn...

Hơi thở của tiểu Ngôn Linh thần đã hoàn toàn biến mất trong thinh không, con nhóc đã thực sự rời đi rồi. Lúc con bé đi, tôi có cảm giác tâm trạng mình như là một trái bóng bay đang bị thổi căng, lúc này chợt nổ bùng, rất muốn khóc thật to, nhưng lại không tìm ra nổi "nhịp điệu" của nước mắt. Tôi quỳ mọp trên sàn phòng, tay đấm đấm liên hồi xuống sàn cho đỡ xì – trét.

– Shirley, em sao vậy? Shirley!

Không biết Ryan từ chỗ nào vọt tới, anh bắt lấy hai tay đang đấm lên đấm xuống không ngừng của tôi, lo lắng hỏi.

– Không... Không có gì đâu.

– Ừm, không biết bây giờ em có muốn nghe hay không, nhưng anh có chuyện phải nói với em lúc này. – Ryan vừa nói, vừa đỡ tôi đứng lên, tới ngồi lại trên giường.

– Là chuyện gì vậy?

– Lúc nãy nói chuyện điện thoại, bố mẹ em đã ra quyết định, sắp tới sẽ tổ chức luôn hôn lễ cho chúng ta. Tuy em vẫn còn nhỏ, nhưng dạo này đã xảy ra nhiều chuyện quá, mọi người muốn bảo vệ em, muốn em an toàn, không muốn lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa.

– Ơ... Anh... Anh đồng ý rồi? – Không phải trước đây ông anh nói muốn cho em đây có thêm thời gian sao?

– Ừ. Vậy nên, ba ngày nữa, chúng ta sẽ kết hôn! – Ryan nghiêm túc nói câu "chốt" hạ.

Tôi nghiêm túc ra chiều suy tư, lát sau thì ngã ập xuống giường, hôn mê luôn!

...

Kết hôn! Kết hôn đó! Ở lần hít ra thở vào thứ bao nhiêu gì đó, tôi giật mình phát hiện ra dì Rido đang ở bên cạnh và đã viết xong thϊếp mời đỏ chói. Dì nhìn tôi, bảo:

– Shirley à, dì biết dì làm thế này là rất nóng vội, nhưng mong con hãy tin tưởng vào dì và Ryan. Chúng ta không muốn để 2 chị em con lại phải chịu những tổn thương như thế này nữa. Nếu một ngày nào đó, Carol thực sự có thể trở về nhà, dì sẽ lập tức gả nó cho Jimmy.

– Nhưng, làm vậy liệu có thật sự giải quyết được vấn đề ấy không ạ?

– Không biết là 2 con đã gặp phải chuyện gì, nhưng Shirley à, dì có cảm giác con khác với Carol, con không bị hôn mê như con bé khi nó trở lại khi đó, con, có còn nhớ được điều gì không? Dì nghĩ là bởi vì dì mà con không muốn nói ra, nhưng xin con, hãy nói cho dì biết, Carol hiện có được bình an vô sự không? Chỉ cần nó vẫn an toàn là dì an tâm rồi... – Dì Rido bỗng buông tấm thiệp trên tay xuống, hai tay bà nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt đẫm lễ như cầu xin.

– Ừm... Chị ấy vẫn ổn ạ.

Làm Vương phi của một vương quốc mà không "ổn" thì có mà loạn, tôi chắc chắn sẽ không có ai dám "gây sự" với chị ấy, nếu có kẻ "gan to" dám làm vậy, đảm bảo là sẽ bị Menfusư phân thây ngay.

– Thật ư?

Dì Rido lau nước mắt, tiếp tục gặng hỏi:

– Dì thấy hình như là con không thích Ryan, nhưng cũng không ghét nó, đúng chứ? Nếu vậy thì ổn rồi, con cứ yên tâm, thằng bé là một người đàn ông tốt, biết chăm lo cho gia đình, về điểm này, ta có thể cam đoan với con.

Thông minh, giỏi giang, biết lo cho gia đình, đúng thật là ba đặc tính tuyệt vời của một người đàn ông tốt, gả được cho một người đàn ông như vậy hẳn là một điều cực kỳ may mắn. Chỉ có điều... tôi lập bập giải thích với dì Rido:

– Con chỉ coi anh ấy là anh trai. Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ cưới...

– Kìa, Shirley...

-... – Tôi không dám kiên quyết phủi mông bỏ chạy nên đành cúi đầu im lặng, suy nghĩ tìm kế sách đẩu "tẩu" nhanh.

Phía bên ngoài cửa phòng tôi bỗng nổi lên những đợt âm thanh ồn áo huyên náo. Ryan hai tay bị băng bó, trên mặt anh có vài vết phỏng nhạt màu đẩy cửa xông vào phòng tôi. Sắc mặt anh nghiêm trọng, giọng nói mang theo sự nghi ngờ không xác định:

– Shirley, hôm nay ở chỗ đám cháy, anh nhìn thấy một ảo ảnh... Carol bị một gã con trai nào đó bắt cóc, không biết là ở nơi nào, con bé kêu anh cứu nó... anh đã...

Tấm thϊếp đỏ đang bị tôi đùa nghịch trên tay lập tức rớt tuột xuống sàn phòng, tôi xông lên, tay túm chặt áo Ryan, nghi ngờ hỏi:

– Anh đã... Anh đã nổ súng bắn tên con trai kia?

– Sao em biết? – Ryan ngạc nhiên ngẩn người hỏi lại tôi.

Sao lại thế? Sao lại có thể như thế được chứ? Cứ tưởng đã giúp Izumin tránh được chuyện bị bắn rồi chứ? Anh ta rõ ràng đã chính miệng nói là thích mình cơ mà, sao giờ lại đi bắt cóc Carol? Cả trăm ngàn câu hỏi, cả ngàn phỏng đoán cứ cuồn cuộn nổi lên trong óc tôi kiến tôi bị "quá tải", đơ "máy", dừng "hình".

Ryan vẫy vẫy tay trước mắt tôi gọi:

– Shirley! Shirley!? Đấy không phải là ảo ảnh đúng không? Hai đứa rốt cuộc là...

Tôi muốn cứu anh ta. Lúc đọc truyện tranh, cứ mỗi lần thấy anh ta đau khổ đuổi theo Carol, không hiểu sao tôi lại thấy đau lòng khinh khủng. Thôi thì mặc kệ, tôi phải tới đó thôi, tới đó tôi sẽ khiến anh ta phải yêu tôi, khiến anh ta phải trao cả trái tim cho tôi. Nghĩ vậy, tôi liền lục lọi trong phòng, không để ý tới vẻ ngơ ngác của Ryan, tôi lôi ra một cái ba lô to bự, đeo lên, rời phòng.

– Em có chuyện phải ra ngoài một lát! Chuyện của Carol, mọi người cứ yên tâm, chị ấy sẽ không sao cả. Hãy tin em!

...

Tôi vội vội vàng vàng chạy tới cửa hàng chuyên bán dụng cụ y khoa ở gần bệnh viện, nhét cả đống, nào là dao, kéo, chỉ khâu, thuốc tê, thuốc giảm đau, dụng cụ truyền dịch, thậm chí tôi còn mua cả kính hiển vi và một lọ dung dịch lớn dùng để xét nghiệm mẫu máu... Nói chung là, tôi mua rất nhiều thứ.

Mua xong mấy thiết bị y tế, tôi rẽ vào cửa hàng thời trang. Bởi vì lần trước "trượt" về cổ đại, tôi chỉ có mỗi một bộ quần áσ ɭóŧ trên người, nói chung là mỗi lần tắm rửa xong không có đồ thay, cực kỳ bất tiện. Lần này tôi rút kinh nghiệm, "dự trữ" 10 bộ quần áσ ɭóŧ. Từng đó, chắc là đủ!

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi lập tức bắt tay vào viết một lá thư để nhắn lại cho cả nhà biết, dặn họ cứ yên tâm, Carol sẽ không sao, đừng quá lo lắng cho hai chị em tôi.

...

Vác theo một cái ba lô to kềnh càng, diện một bộ đồ gọn gàng, dễ hành động có in hình chú bò dễ thương, đôi chân đi giầy thể thao loại xịn... Cảm giác cả người thư thái, thoải mái tuyệt vời. Nhớ mấy ngày gần đây khi còn ở tại Hittite, lúc nào cũng phải mặc váy, làm tôi vừa đi vừa ngã không biết bao lần.

Xoay nhẹ chiếc vòng tinh xảo, một cánh cổng lập tức hiện ra, tôi bước qua cổng tới thẳng Cung điện dưới Địa ngục.

Lúc tôi tới, Hades đang nhàn nhã ngồi thư giãn gần mấy bụi hoa, vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền mỉm cười:

– Nhanh vậy. Muốn qua bên kia à?

Tôi gật đầu, nói:

– Ừ.

– Lí do?

– Không biết nữa. Có lẽ là tại... tôi không thích thiếu nợ ai cả. – Đúng vậy, bây giờ là mình đang đi trả nợ!

– Ừ. Có điều, tuy ta rất mạnh, nhưng cũng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn giúp cưng qua lại tới lui dễ dàng giữa hai thế giới.

– Ý anh là tôi không thể đi tới đó nữa được ư? – Tôi hỏi lại, bắt đầu nhụt chí.

– Không, đưa cưng tới đó thì dễ, nhưng, lúc đưa cưng về đây thì khá là phiền phức. Ta hỏi lại lần nữa, cưng thật muốn qua đó?

– Ừ.

Hades đứng lên, một bàn tay anh khẽ vuốt qua mặt tôi. Anh nói:

– Bé nhỏ nhưng rất quật cường. Thôi được rồi, là một người bố tốt, ta sẽ thoả mãn ước muốn của con gái mình. Nhưng, hãy nhớ là, nếu gặp phải chuyện gì thì đều phải nhớ một điều...

– Nhớ một điều?

– Cưng là độc nhất vô nhị, cưng là con gái của Hades ta, cưng có lệnh bài hiệu triệu, ngàn vạn sinh mệnh đều phải cúi mình dưới gót chân cưng. Bất cứ kẻ nào dám ngăn cản cưng, không cần để ý, trực tiếp gϊếŧ chết luôn! Bất luận cưng gặp phải rắc rối gì, cứ yên tâm, có ta chịu trách nhiệm! – Hades nghiêm túc dặn dò.

– Xin hỏi, ai đã dậy anh nói mấy lời đó vậy?

Miệng tôi giật giật. Nào có ông bố nào lại "dạy dỗ" con gái mình kiểu này, thế này khác quái gì đang dạy con mình từng bước "tiến hoá" thành kẻ gϊếŧ người phóng hoả chứ?!

– Trên Tivi ấy, ta thấy mấy ông bố đều rất chiều con kiểu đấy. Thế nên, khỏi cần để ý, ba ba của cưng dư sức có năng lực này.

– Cái vụ năng lực không phải là vấn đề ở đây! Vấn đề ở đây là... mấy điều anh nói hình như là chỉ người mẹ mà?

– Giống nhau cả mà thôi, ha ha ha ha...

Bị tôi nói trúng, Hades cười lảng tránh.

Tôi thở dài. Tuy Hades là một ông "bố" "mới", nhưng lúc nào cũng lo lắng suy nghĩ cho tôi. Tôi miễn cưỡng gật gật đầu, bảo:

– Yên tâm đi, tôi sẽ là "độc nhất vô nhị" cho anh thấy.

Tôi giơ tay lên, Hades cũng giơ tay lên, hai bàn tay, một lớn một nhỏ chạm nhẹ vào nhau, coi như một lời hứa đã được lập.