Ừm, một tình huống thường xảy ra như cơm bữa trong tiểu thuyết ngôn tình, và, vâng, có nằm mơ tôi cũng không ngờ được là mình lại có "diễm phúc" được trải nghiệm cái cảm giác được một anh "giai xinh", tiền nhiều ngoài anh nam chính, ra tay hào phóng mua đồ cho mình.
Vâng, có phải "chị em" đang muốn hỏi vì cớ gì tôi lại dùng từ "giai xinh" để miêu tả cậu trai này? Vâng, bởi là như này: Nhìn tổng thể thì anh cu này mang đậm phong cách của người phương Đông, với một đôi mắt màu đen, mái tóc đen, và một thân hình mảnh khảnh mềm mại đặc trưng của người phương Đông. Đối với một kẻ vốn có gốc là người Châu Á như tôi thì anh cu này hoàn toàn đạt "tiêu chuẩn".
Quan trọng là anh giai xinh đẹp này còn vì tôi mà sẵn sàng bỏ ra cả một đống tiền để mua cây đàn Tỳ bà kia tặng tôi, bởi vậy cho nên, giá trị "thiện cảm" của anh giai được "x" thêm 70% trong tổng số điểm thưởng. ^0^
– Ồ, thì ra là Thành chủ, nếu vậy cây đàn này xin bán cho ngài với giá 300 đồng Dirham? – Người thương nhân vội vàng chào hỏi.
– Được, người đâu, đưa 400 Dirham trả cho người đàn ông này, còn cây Tỳ bà này, xin giao cho tiểu thư.
Vị Thành chủ của ốc đảo Jovial nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng khiến tôi nhìn mà đầu óc cứ lâng lâng, và tuy tâm trí vẫn còn đang "lạc ở phương trời nao" nhưng tôi vẫn rất còn thức thời mà nói câu từ chối:
– Mới lần đầu gặp mặt mà đã nhận một món quà đắt giá như vậy, thật sự là tôi cảm thấy rất ngại, cho nên...
– Đừng khách khí như vậy, lúc nãy ta có nghe thấy rằng, tiểu thư bảo mình cũng mang một nửa dòng máu của người phương Đông, như vậy hãy coi như là chúng ta có duyên với nhau đi. Mẹ của ta là người phương Đông, khi còn sống bà rất thích đánh đàn Tỳ bà. Với lại, muốn nhận món quà này thì cũng phải có điều kiện mà.
– Điều kiện gì cơ? – Tôi ngơ ngẩn hỏi lại.
– Tới thành, đánh một khúc đàn tặng tôi, được chứ?
– Được! – Tôi vui vẻ đáp ứng, sau đó quay qua nhìn cái người nào đó vẫn còn đang đần mặt từ nãy giờ.
– Khali, còn giật mình cái gì thế, đi thôi.
– Ồ, ra hai người đi cùng nhau. – Chàng chủ thành liếc nhìn Khali.
Tôi gật đầu xác nhận:
– Ừm.
– Anh ta là?
– Bạn tôi.
– Ồ?
Một cô gái và một chàng trai trẻ là bạn của nhau, điều này vừa nói ra khiến vị Chủ thành tỏ ra sửng sốt, có lẽ là do đây là lần đầu tiên anh chàng gặp trường hợp này, nhưng anh chàng tỏ ra mình không phải là một kẻ "tọc mạch" với chuyện của người khác, trong khi dẫn đường cho hai người chúng tôi tới một toà thành mang hơi thở Á Đông, anh không quên giới thiệu sơ qua về Ốc đảo Jovial cho chúng tôi nghe.
...
Một toà thành được xây dựng theo phong cách phương Đông, có rất nhiều những dãy hành lang gỗ gấp khúc, ngoài ra, trong các căn phòng còn treo rất nhiều tranh chữ.
Tôi ngẩn người nhìn đống tranh chữ treo trên tường, cảm khái: "Thế này có được tính là tội chiếm hữu quốc bảo làm của riêng không nhỉ?"
Lúc đi vào chính sảnh, tôi phát hiện ra trong này có những chiếc ghế dựa lưng bằng gỗ kiểu Trung Quốc. Tôi kinh ngạc, cảm thán:
– Mấy thứ này đều do những thương gia vận chuyển tới đây sao?
– Ồ không, mấy thứ này là do mẹ ta đích thân chế tác.
Lúc nói về mẹ của mình, khoé miệng của anh chàng Thành chủ bất giác cong lên thành một nụ cười tự hào. (À, để cho tiện xưng hô, anh chàng Thành chủ sẽ được gọi là Jovial, cùng tên với ốc đảo nơi anh sống nhé.)
Nghe anh ta nói vậy, trong đầu tôi bỗng nổi lên một nỗi tò mò kinh khủng với người mẹ đó của anh ta, tôi thật sự rất muốn hỏi anh ta, "Mẹ anh xuyên không phải không? Chứ nếu không sao bà ấy lại làm ra mấy trò "sáng tạo" kiểu này?"
Đang lúc tôi định "liều lĩnh" hỏi dò thì phát hiện ra một bức tranh "Cung nữ đồ" được treo trên tường, cũng bởi thủ pháp mang đậm nét cổ điển trong tranh mà suy nghĩ "bạn xuyên không" ngay lập tức bị phủ quyết. Trong tranh là một nữ tử mắt đen, mày liễu điển hình trong tranh Trung Quốc cổ điển. Tôi chỉ tay vào cô gái trong bức "Cung nữ đồ" rồi hỏi:
– Người này là mẹ của anh? Bà trông thật là đẹp.
– Ừ.
– Bà đâu rồi?
– Bà đã qua đời được 3 năm. Bà là một người phụ nữ thông minh, nếu không có bà, có lẽ sẽ không có Ốc đảo Jovial và cả toà thành Jovial này nữa.
Khi trả lời tôi, đôi mắt Jovial gắn chặt vào hình ảnh của cô gái trong tranh, rồi anh im lặng như đang đắm chìm trong những hồi ức ngày xưa của mình.
"Một cô gái trẻ người Á Đông, vì lí do gì mà lại vạn dặm xa xôi gả đến tận nơi đây?" Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi bỗng cảm thấy mình đang trở nên thật tọc mạch, thế nhưng, Khali đứng đằng tôi thì trực tiếp hơn nhiều:
– Một cô gái ngoại quốc vì sao lại bị gả đến nơi xa xôi này vậy?
Jovial nhướng mày, nói:
– Theo như những gì mẹ ta kể cho ta nghe thì bà là vốn là một Công chúa, vì quyền lợi về chính trị nên bà bị cha đẻ gả cho một vị Tướng quân của một quốc gia khác. Cũng trong thời gian ấy bà gặp được cha ta, một thương gia đang làm ăn ở phương Đông, bà đối với cha ta "nhất kiến chung tình" *, cho nên sau khi cha ta về nước, bà cũng đi theo. Chỉ có điều, sau khi trở lại cố hương 5 năm thì cha ta qua đời. Cũng từ đó, bà một thân một mình nuôi ta khôn lớn.
Khi nói về người mẹ đã mất của mình, đôi mắt Jovial mờ mờ ảo ảo như có một làn sương, anh đứng lên, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
* Vừa gặp đã yêu.
– Tình yêu của người mẹ thật vĩ đại.
Một công chúa vốn quen sống trong nhung lụa, vì đứa con của mình, lại tình nguyện ở lại nơi đất khách quê người, dù phải chịu khổ cực cũng nhất quyết không quay lại cố hương, không hiểu, người phụ nữ đó đã lấy đâu ra cái thứ sức mạnh đáng nể để mà có thể tiếp tục được như vậy?
Không biết phải nói gì cho phải, có lẽ chỉ có tiếng đàn mới có thể biểu đạt được cảm xúc lúc này của tôi.
Nhớ năm đó, tôi chết mê chết mệt bộ phim "Hoa Đào Vũ", trong phim có một nhân vật tên là Ngũ Sắc Yêu Cơ đã dùng tiếng đàn để nói lên nỗi ai oán đau khổ trong tình yêu của cô, thứ nhạc cụ nhân vật đó sử dụng là đàn Tỳ bà, cũng vì thế mà tôi đã ầm ĩ với ba ba già cả một thời gian, ỉ ôi đòi ba ba già đàn lại khúc nhạc trong phim đó cho mình nghe. Kết quả là, sau khi ba ba già học được khúc nhạc đó thì tôi cũng học xong nó một cách miễn cưỡng. Cảm xúc chủ đạo xuyên suốt trong khúc nhạc đó là nỗi sầu, nỗi sầu đối vợi số mệnh, nỗi sầu đối với nhân sinh, nỗi sầu đối với tình thân và thêm rất nhiều rất nhiều cảm xúc sầu thương hãm sâu trong nó.
Khúc nhạc kết thúc. Vừa ngẩng đầu lên tôi lập tức ngớ ra. Jovial, đang khóc, đôi môi anh vẫn còn đang run rẩy. Phải mất một lát sau, anh mới quay qua nhìn tôi rồi cảm khái:
– Khúc nhạc thật êm tai. Thật xin lỗi vì hành động đáng xấu hổ của tôi lúc nãy.
– Không... không có đâu.
Tôi bị khủng hoảng, không ngờ con trai đẹp khi khóc lại đẹp đến khó tin như vậy. Đang Y Y vớ vẩn, tôi bỗng cảm thấy rùng mình, toàn thân lạnh toát, chân tay run rẩy. Cây đàn Tỳ bà từ trên tay tôi vì không còn lực giữ nữa mà rơi xuống đất.
Khali lo lắng vội vã lao đến đỡ lấy tôi:
– Cô sao vậy?
Tôi run rẩy ghé miệng mình đến một bên tai của Khali, thều thào nói:
– Hình như ... là độc phát tác....
– Shirley tiểu thư, sắc mặt cô tệ lắm. – Jovial cũng lắp bắp kinh hãi.
Khali ôm chặt lấy tôi:
– Lạnh quá, cứ như bị cảm ấy. Anh có thể cho tôi mượn chỗ nào đấy để cho cô ấy ngâm mình một lúc trong nước ấm không?
– Dĩ nhiên là được, người đâu, chuẩn bị nước ấm cho Shirley tiểu thư. – Jovial vừa lên tiếng, một vài nữ tì liền xuất hiện, bận rộn chuẩn bị thứ này thứ kia.
– Shirley tiểu thư và anh hãy tới phòng nghỉ trước, ta sẽ gọi người tới hầu hạ sau.
– Cám ơn.
Khali bế tôi lên, đi theo cô nữ tì dẫn đường đến phòng nghỉ.
...
Tôi lờ đờ tháo dây thắt lưng, cởi bỏ áo ngoài. Khali mặt đỏ bừng đứng bên cạnh kêu lên oai oái:
– Cô đang làm cái gì thế hả?
– Tắm... tắm rửa?
Tôi đang lạnh chết đi được, dĩ nhiên là muốn nhảy ngay vào bồn nước ấm rồi, chuyện hiển nhiên như vậy mà còn hỏi.
Khali gào lên giận dữ:
– Ít nhất cô phải chờ tôi ra ngoài đã rồi hẵng cởi chứ?!!!
– A ha ha ha ~~ Tôi... quên!
Khali thở dài một cái rồi lao biến ra ngoài.
...
Hai chân hấp tấp, tôi không chút nghỉ ngợi, bước vội bước vàng vào bồn nước ấm đang bốc hơi nghi ngút. Chỉ có điều, lúc vừa mới chạm chân xuống mặt nước, tôi bỗng có dự cảm chẳng lành, thế rồi cơ thể đột ngột lạnh toát. Trước mắt tôi bỗng trở nên tối sầm, cả người bị lả đi, ngã ngửa.
...
Không biết đã bao lâu trôi qua rồi, chỉ biết, lúc vừa tỉnh lại tôi đã thấy mình đang nằm ở trên giường, và đang ngồi yên vị cạnh cái giường tôi đang nằm là Khali. Cũng bởi vậy mà khi thốt lên câu nói đầu tiên, khoé miệng tôi giật giật:
– Anh thấy hết rồi nhỉ?
– Cái gì? Cái gì? Cái... khụ khụ khụ... – Khali quay đầu sang chỗ khác, ho sù sụ. (vì sặc nước bọt.)
– Thì còn là cái gì nữa? Cơ... Ý tôi là, cái đó... Cơ thể... Tôi nhớ lúc bị ngất thì tôi ngã vào trong bồn tắm.
– Không có đâu! Cái gì cũng không thấy!
Khali nói vo vo như muỗi kêu, chỉ có đều mấy lời này vẫn bị tai tôi thu được hết. Tôi nóng đầu, vung tay tát cho anh ta một cái, gào lên:
– Anh nói gì?
– Ta muốn nói là ta không thấy gì hết, lúc ta tới cô đã ngã xỉu ở chỗ bể tắm từ trước, ta liền gọi người tới đưa cô ra, cho nên cái gì cũng không nhìn thấy hết á!
– Thật không?
– Thật...
Tôi chớp chớp mắt liếc nhìn Khali đang ngồi vuốt vuốt đám mồ hôi trên mũi mình, ánh mắt thì lảng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, anh ta hỏi:
– Đói bụng không? Đã mê man suốt cả buổi rồi, cũng nên ăn thứ gì đó.
Tôi hôn mê lâu vậy ư? Lòng thấy nao nao, tôi thì thào cảm thán:
– Mê man suốt như vậy, chẳng trách bụng lại đói thế này, ha ha ha...
Khali thở dài, bảo:
– Cũng gần hai ngày rồi mà, cô...
– Khali, đi kiếm gì đó ăn thôi.
– À, đúng rồi, chúng ta còn chưa đi thưởng thức phong cảnh của Jovial nữa mà. – Tôi lật người muốn rời giường, chỉ có điều lúc hai chân vừa mới chạm xuống nền đất thì chúng bỗng trở nên mềm nhũn khiến cả cho người tôi lảo đảo suýt ngã sấp về phía trước.
Khali thấy thế thì kêu lên, trong giọng mang theo sự tức giận:
– Cô nằm yên nghỉ ngơi một tí cũng không được hay sao?
– Đâu còn bao nhiêu thời gian nữa đâu?
Khali trở nên trầm mặc. Đột nhiên âm thanh của một giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào trong tai tôi:
– Không! Ta nhất định sẽ tìm ra được cách chữa cho em.
Giọng nói quen thuộc ấy, khi truyền vào tai khiến cả người tôi chấn động. Tôi ngẩng đầu, dùng cặp mặt mơ mơ hồ hồ nhìn cánh cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện nơi ngưỡng cửa, bên cạnh bóng dáng vừa xuất hiện đấy còn có thêm vị chủ thành của Jovial với sắc mặt bất biến.
– Izumin...
Tôi bị anh nhanh chóng ôm vào lòng, chỉ kịp gọi tên anh một tiếng. Anh cứ ôm ghì lấy tôi như vậy, mãi sau anh khẽ nói:
– Nếu trở lại Địa ngục có thể em sẽ không làm sao nữa, nếu thực như vậy, ta sẽ để em rời đi nhưng sẽ không để em rời bỏ ta, em hãy luôn nhớ đến ta, rồi quay trở về đây, vì ta, được chứ?