Izumin nhìn tôi tha thiết, nói ra những lời chân thành, vẻ mặt anh lúc này thuần khiết giống như rượu nguyên chất, khiến người say mê chìm đắm vào trong đó. Tôi chạm tay lên mặt mình, cảm thấy đã nóng bừng. Kiểm tra mũi, may thật, không bị chảy máu. Tôi ngửa đầu lên nhìn trời, thở dài thườn thượt. "Có cần thiết phải "bắt" mềnh nhìn chàng đẹp trai dưới cự li gần thế này ko hả giời?!!". Đã thế, khuôn mặt "chàng đẹp trai" lúc này hơi nhợt nhạt, gò má, đôi môi lại hồng rực như màu cánh hoa anh đào... hấp dẫn — chết người!!!
Tôi ho nhẹ, quay đầu đi, nói:
– Tôi phá tường đây.
Nói xong thì không dám nhìn Izumin thêm lần nào nữa mà nhanh chóng rút kiếm tiến nhanh về phía tường đá. Tường đá rất cứng, hai tay tôi tê dại sau cú chém đầu tiên.
Izumin hốt hoảng, anh nhíu mày nói:
– Để ta làm cho!
– Không được, nó sẽ làm anh bị bỏng mất!
– Ồ?! Thế thì dùng cách này đi. Thả lỏng tay, đừng để mình bị thương.
Tôi đang thắc mắc không hiểu Izumin định dùng cách gì để giải quyết thì cơ thể đã gỏn lọn trước ngực anh. Hai tay anh phủ lên hai tay tôi. Anh vung tay chém lên tường đá. Một tiếng "rắc" phát ra từ bức trường "đáp trả" lại cú chém của anh. Izumin giật mình, nhận xét:
– Quả nhiên là bảo kiếm! Nhìn nhỏ gọn vậy mà uy lực thật kinh người.
Miệng khen còn tay thì không ngưng "vung vẩy". Sau khoảng chục nhát chém, bức tường đã bị "đυ.c" một lỗ hổng lớn. Gió rít mạnh, cuồn cuộn xoắn vặn với nhau, thoát dần ra ngoài theo "con đường" mới mở. Xung quanh tiếng gió nhanh chóng giảm đi, không gian đã trở nên dễ nhìn hơn.
Izumin mừng rỡ, nói"
– Phương pháp này đúng là hữu hiệu. Chúng ta ra ngoài thôi.
Nói rồi, Izumin ôm bỗng tôi lên, tay ấn đầu tôi tựa sát vào l*иg ngực mình, anh căn dặn:
– Đừng để lộ đầu ra, không là bị thương đấy.
Trái tim tôi lại một lần nữa đập loạn. Từ nhỏ đến giờ, trừ papa già nhà tôi ra, ít khi nào tôi tiếp xúc "thân mật" với bạn khác giới, nếu có chăng thì là khi tôi "thân mật" lúc đấu võ với bạn đồng môn. Hết lần này đến lần khác "được" người coi là báu vật ôm vào ngực... Đã vậy người này còn "bô giai có một không hai", tim tôi không đập loạn mới là lạ. Nếu là người khác có khi đã sịt máu mũi từ đời thuở nào rồi ấy chứ. Phải nói là định lực của tôi quá là tốt. Tự hào dã man!
Tôi đang âm thầm "nghĩ loạn" đột nhiên lại nghe thấy "ai đó" kêu gọi:
– Shirley! Shirley! Em sao vậy, Shirley?
Đột nhiên cảm thấy người đang "nương nhờ" trong lòng anh là tôi không nhúc nhích, ỉ ôi gì, Izumin tưởng tôi giận anh nên lo lắng hỏi tôi. Trong mắt Izumin lộ ra sự hoảng hốt, đôi môi anh hơi cười, dường như những đợt gió cắt ngang làm những vết thương trên cơ thể anh bị hé miệng không hề tồn tại.
Suy nghĩ của tôi từ trên cung trăng rớt về địa cầu. Hơi thở ấm áp, khuôn mặt đẹp trai phóng đại với nét biểu cảm quan tâm khiến tôi vừa cảm động vừa ngượng chín người. Tim tôi đập thình thịch. Tôi giãy dụa thoát khỏi hai tay Izumin;
– Không, không làm sao hết. Giờ chúng ta đi cứu nhóm Roddy?
– Không. Nếu cứu bọn họ lúc này nhất định sẽ khiến người Kankas phát hiện ra. Ngựa, nước uống và lương thực của em và Roddy đều để ở bên ngoài phải không?
– Ừ.
– Vậy thì đi thôi. Chỉ cần trở lại Hittite ta sẽ phái binh lính tới quét sạch bọn chúng.
Tôi ngẩn người, cảm giác như Izumin dịu dàng lúc nãy chưa hề tồn tại. Izumin là Hoàng tử mà, là Hoàng tộc mà, là người đàn ông có khát vọng mãnh liệt chinh phục mọi thứ mà... Cho nên, trường hợp này Izumin sẽ lựa chọn cách tốt nhất cũng là có lợi nhất cho bản thân.
Có câu thành ngữ thế này, "nhất tướng công thành vạn cốt khô". Izumin là vậy. Còn tôi, chỉ là một cô gái nhỏ, trong tâm không bao giờ muốn có người chết. Nếu quân đội của Hittite tới đây thì cho dù người của Tộc Kankascos muốn chạy chỉ sợ họ sẽ bị quân Hittite đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Họ đã khiến Izumin mất thể diện, lại bị thương tổn không ít.
* Nhất tướng công thành vạn cốt khô:
(Nghĩa bóng) Lời của , bên nào cũng mất bao người chết trận.(Nghĩa đen) Một ông tướng khi đã tấn công vào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương bị khô.
– Khoan... – Không hiểu sao tôi vẫn muốn cứu họ?~
– Hoàng tử... Nếu biết chúng ta chạy trốn chỉ sợ, Roddy và mấy vị tướng quân sẽ bị họ gϊếŧ chết. Roddy và mấy vị tướng ấy đều rất trung thành với anh mà... Với cả, nếu có thể nghĩ cách thu phục Tộc Kankas không phải sẽ tốt hơn sao?
Tôi níu chặt góc áo Izumin lại, lí lẽ với anh. Trong đầu tôi lúc này là tiểu ác ma đang vs kịch liệt tiểu thiên sứ. Tiểu ác ma lí sự, "Mặc kệ bọn họ, khỏi cứu, thoát khỏi đây là quan trọng nhất! Cô không phải là thánh nhân, thấy người gặp nạn thì cứu, còn mạng mới còn tất cả!"; Tiểu thiên sứ phản bác, "Phải cứu họ! Roddy tốt với cô lắm mà, còn giúp cô rất nhiều lẫn nữa. Với lại cô vốn là một cô gái lương thiện mà, cô chắc sẽ không mong họ bị gϊếŧ chứ?"
Kết quả: Tiểu thiên sứ win! Bởi vậy mà tôi: hai tay nắm chặt góc áo Izumin, lòng hoang mang hy vọng Izumin không cho tôi ngay một bạt tai "ngất ngây" rồi đưa đi.
Bất ngờ là Izumin lại hỏi ngược lại tôi:
– Vậy Shirley có cách gì rồi ư?
– Chưa... chưa có. – Tại muốn cứu họ nên tôi mới "phát biểu" liều thế thôi.
– Đúng là chị em có khác, đều lương thiện giống nhau. Được, sẽ nghe lời em, cứu bọn họ.
Vừa nói Izumin vừa xoa xoa đầu tôi, trong mắt đều là sự cưng chiều.
Tôi suýt thì đắm chìm trong sự chiều chuộng đó.
– Vì sao? Anh biết là làm vậy sẽ rất nguy hiểm...
– Shirley, em là một người con gái lương thiện. Nếu ta cứ vậy mà đưa em rời đi, em sẽ không an tâm, vậy nên, ta tình nguyện mạo hiểm cứu mấy người họ.
Anh Anh Anh ta... Để tâm tình riêng của bản thân lấn át bản chất đế vương của mình. Hix... Cái mặt tôi lúc này chắc phải đỏ hơn cả mông khỉ. Izumin cười, kéo tay tôi:
– Đi nào! Tranh thủ đối lúc phương chưa phát hiện ra, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm nơi Roddy đang "công tác".
– Ừm.
Chỉ có tôi và Izumin, hai bóng hình lặng lẽ sóng bước cùng nhau, cảm giác này, lâng lâng khó tả, thật hy vọng nó cứ kéo dài mãi mãi không dừng lại. Izumin bên cạnh bước từng bước thật chậm rãi, thỉnh thoảng lại nhìn sang tôi, mỉm cười bâng quơ.
– Tước đây khi nghe đến "sa mạc Quỷ" ta thường rùng mình ớn lạnh, nhưng lúc này có em ở bên, ta không còn thấy sợ nó nữa.
– ...
"Hoá ra mình có thể tạo cho người bên cạnh cảm giác an toàn sao?" Miệng tôi nhếch lên nụ cười với ý tưởng "thú vị" ấy. Cái người đang đi bên cạnh tôi bỗng như đông cứng toàn thân, một chân đang nhấc lên dừng lại giữa đường "hạ cánh" của nó.
Mắt chạm mắt. Sau phút giây giật mình kinh ngạc ấy, vị Hoàng tử đáng kính đã dí sát mặt mình vào gần mặt tôi lúc nào không biết. Giọng Izumin khàn khàn:
– Shirley... Em đã cười với ta. Nụ cười của em đẹp lắm.
Izumin cúi đầu thật thấp, môi anh gần như chạm vào môi tôi.
Chất giọng gợi cảm, ánh nhìn thâm tình hút hồn người đối diện. Trong lúc nhất thời, linh hồn "mong manh íu đuối" của tôi lạc lõng đôi mắt anh. Tôi như khúc gỗ, đứng im tại chỗ, cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp của bản thân. Tôi nhắm mắt lại, sẵn sàng "chịu đựng" một nụ hôn sắp sửa "rớt" xuống. Âm thanh của một giọng nói "lạ" đột ngột "chen ngang":
– Hoàng tử! Sao ngài lại ở đây?
Cái giọng lo lắng kèm theo sự bất ngờ này không phải của Roddy thì còn ai vào đây.
"Oaaaa~~ Killing me!!!" Tôi chới với, ngã sấp mặt xuống nền đất. Vùi mặt mình thật sâu vào đám đất cát dưới nền, tôi muốn ngủ, tôi muốn "yên giấc ngàn thu". Sao lại rơi vào tình huống xấu hổ chết con nhà người ta thế này cơ chứ!? Vừa nãy... Trời ạ! Tôi còn kiễng chân lên nữa mới xấu hổ chớ! Hông lẽ bị hôn nhiều quá thành quen? Mờ, dù có thế thì cũng đâu cần phải để cho một tên Trình Giảo Kim từ đẩu từ đâu rớt xuống "nhìn ngắm" trò hề của tôi chứ! Mặt mũi của tôi bị... "mất tích" nơi dị giới nào đó mất rồi đây này!!
– Roddy này, Hạ du sông Syria là nơi chăn thả ngựa phải không?
Izumin lạnh nhạt hỏi Roddy.
– Vâng. – Roddy không hiểu. Nơi này lúc nào cũng có thể bị quân địch phát hiện vậy mà Hoàng tử nhà anh bỗng dưng hỏi đến cái nói khỉ gió đó làm gì không biết.
– Sau khi trở về ngươi đến đó quét dọn bảy ngày. Làm một mình, không được nhờ người khác giúp.
– Dạ! ... Hả?
Roddy muốn ngất! Cái nơi chăn thả ngựa kia là nơi tập trung tất cả những tuấn mã tốt nhất, hơn 20 người nô ɭệ được phái tới đó để quét dọn. Giờ bảo anh một mình vệ sinh nơi đó, mệnh lệnh gì đâu, cái rõ ràng là trừng phạt anh mà. Roddy đau đầu nghĩ tới nghĩ lui. Anh không có đắc tội gì với Hoàng tử. Nếu không phải anh bị sai đi lấy nước thì cũng chưa chắc đã gặp được Hoàng tử. Hơn nữa, anh cũng chỉ tỏ ra lo lắng nếu có ai đó phát hiện ra Hoàng tử và Công chúa đang "lang thang" chỗ này mà.
(Tử Vũ: *từ xó xỉnh nào đó nhảy bổ ra* Roddy đại ca à, anh không thấy là mình vừa phá hỏng chuyện tốt của Hoàng tử nhà anh sao? Anh chưa bị sếp nhà anh đầy đến Hoả Tinh tìm nước là may đấy. Anh nên cảm thấy mình vẫn còn quá may mắn đê!
Roddy: .... *đứng im bất động, hết nói gì nổi.*)
Izumin kéo tôi từ dưới đất lên, để tôi ngồi đối diện với anh. Anh vừa phủi phủi đất cát bám trên mặt tôi vừa than phiền:
– Mặt dính đầy cát rồi này. Em không sao chứ?
Izumin cười siêu dịu dàng cứ như chuyện tôi xí hổ mún "đào thoát xuống lòng đất" vừa rồi chưa từng xảy ra.
– Không... Không.... Roddy, anh đưa chúng ta tới chỗ Tướng quân Jiruu đi.
Tôi đứng dậy, cười "hiền" với Roddy. Lúc đi ngang qua anh ta, tôi "lỡ chân" dẫm "hơi mạnh" lên cái ngón chân cái của anh ta.
Roddy đành bất lực chịu đựng, dùng hai hàng lệ để thể hiện sự đau dớn của mình.