[Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile

Chương 23: Ẩu đả.

Chừng hai mươi phút sau, một đoàn người ngựa xuất hiện trong tầm mắt, một loạt tên được bắn về phía đoàn thương nhân.

Đội hộ vệ do Khali chỉ huy giơ khiên lên, dễ dàng chắn được loạt tên bắn tới, nhưng vẫn có một số người bị thương. Những người bị thương không thể có thời gian băng bó vì bọn người kia đã giơ kiếm lên xông tới tấn công.

Hai bên xông vào nhau, hỗn chiến. Tôi tuy thường lên sàn thi đấu nhưng chưa bao giờ làm bị thương hoặc khiến ai chết cả. Lúc này, màu đỏ loang loáng của máu văng lên xung quanh, Khali bị một vết thương nhẹ trên vai, An An thì bị chém một vết lớn ở chân, không thể đứng nên, chỉ có thể nửa đứng nửa quỳ đánh nhau với địch thủ, mà đối phương lại đang ngồi ngựa nên cậu ta đang bị lép vế.

Cứ tiếp tục như thế, chân cậu ta tiêu là cái chắc. Đang lúc lo lắng thì mắt thấy một con ngựa đang lao tới, người cưỡi là một gã có thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo, dựa theo tình hình lúc này, hẳn gã là "boss" rồi.

Phải làm gì bây giờ?

Tôi nhất thời sốt ruột với tay lấy bao vải, rút thanh Kanata giơ hướng về phía gã, chém bừa. Nào ngờ "keng" một tiếng, thanh kiếm của gã boss bị chém gẫy làm hai. Mà cũng phải thôi, kiếm của mấy người ở đây được rèn từ đồng, độ cứng kém. Kanata Diệt Linh của tôi là bảo kiếm cũng Địa Ngục, chém sắt còn như chém bùn, huống chi là mấy thanh kiếm "cùi" này.

Gã tướng cướp kinh hãi, rút tiếp cây kiếm giắt sau hông bổ xuống đầu tôi.

Gã rất mạnh, hai tay tôi vẫn còn đau nhức sau cú chém hồi nãy của gã. Thêm lần này nữa chắc tay tôi "hỏng" luôn quá.

Tôi đẩy An An ra đằng sau còn bản thân thì né sang một bên. Lần này không dại gì mà dùng Kanata đỡ đòn của gã nữa, tôi giơ cao thanh Kanata chặt thật mạnh xuống kiếm của gã.

Keng! Kiếm trong tay gã một lần nữa gãy làm hai.

An An chật vật định đứng lên nhưng không được, cười cười:

– Chú mày lợi hại ghê!

Gã tướng cướp ngơ ngác, sau đấy bỗng quát lên:

– Anh em, ta muốn thanh kiếm này, xông lên cướp nó cho ta!

Câu lệnh vừa dứt, toán cướp đồng loạt lao về phía tôi đang đứng.

Khóe miệng tôi co giật. Thôi xong! Tôi đã học đánh kiếm bao giờ đâu, thế nên đành vừa né vừa chém bừa xung quanh.

Khali hét lên:

– Lùi ra sau đi!

Đằng sau lưng là hội thương nhân, tôi lùi lại họ chết là cái chắc. Vì thế tôi quyết định hành động. Tung người đá ngã một gã cướp, nhảy lên chiếm con ngựa của gã, rồi xoay đầu ngựa, thúc nó chạy đi chỗ khác.

Bọn cướp chửi bới, đuổi theo phía sau. Khali nói lớn với đội hộ vệ phía sau:

– Mọi người bảo vệ những người thương nhân, ta đi đưa cậu ta về!

Nói rồi anh nhảy lên mình ngựa, vừa đỡ những cú chém từ hai bên sườn vừa nhìn theo thân ảnh đang dần biến mất phía trước. "Cậu ta cố ý dẫn dụ bọn cướp đi ư?" Anh nghĩ. "Chẳng lẽ cậu ta không sợ bản thân gặp nguy hiểm sao?"

Những mũi tên được bắn rất rát đằng sau lưng, cũng không hiểu vận số tôi thế nào mà không bị dính phát nào. Bọn cướp phía sau tôi thì mắt tròn mắt dẹt, chúng không hiểu tại sao, rõ ràng là mắt chúng thấy tên bắn trúng lưng tôi rồi, vậy mà không hiểu tại sao lúc gần chạm đến người tôi thì bị hất văng đi.

Người tôi thì không sao nhưng con ngựa tôi đang cưỡi thì "có sao". Một mũi tên gim vào chân nó, nó hí dài một tiếng, khuỵu chân ngã xuống. Tôi bị hất ngã, lồm cồm bò dậy, xoa thắt lưng đau điếng vài cái, rồi rút kiếm sẵn sàng nghênh chiến. Lúc này, Khali cũng vừa đuổi tới nơi. Anh ta chém gục hai gã cướp, quát lớn:

– Đồ ngu, muốn chết hả?!

Tôi không nghĩ anh ta sẽ đuổi theo mình, nên hơi ngẩn ra, sau đó thì nắm chặt Kanata trong tay, cười hì hì:

– Tôi rất sợ chết.

Anh ta cười ha ha, nhảy xuống ngựa, đứng đối lưng với tôi. Khổ cái bọn cướp nhiều hơn, lúc này tới càng lúc càng đông. Bọn tôi vô phương "chọi" lại. Mắt thấy gã Tướng cướp đến gần, tôi giơ tay cản Khali đang định xông lên tấn công, mở miệng đề nghị:

– Nếu tôi không nhầm thì anh là lão đại phải không? Chúng ta thương lượng một chút, thế nào?

– Thương lượng cái gì? Hiện tại bọn mày đã vô phương chạy thoát!

– Nếu mấy người đã nghĩ vậy thì đừng trách tôi"đại khai sát giới"!

Tôi cua cua thanh đao ra vẻ lợi hại.

Gã Tướng cướp hơi do dự, nói:

– Được, nói xem mày muốn thương lượng cái gì?

– Để chúng tôi đi, và cũng không được quay lại tấn công đoàn của chúng tôi.

– Chỉ bằng thanh kiếm trong mày?

– Hừ, chắc hẳn anh cũng biết thanh kiếm này giá trị đến thế nào phải không? Đối đầu với những người hộ vệ hay lấy thanh kiếm này, cái nào có lợi hơn đây?

– Được.

Gã Tướng cướp biết thanh kiếm kia rất có giá nên gã đồng ý cái rụp.

Tôi dồn hết sức ném mạnh thanh Kanata ra xa, rồi quay qua nói:

– Không giữa lời sẽ bị thần phạt.

Gã Tướng cướp thúc ngựa đuổi theo, bọn thuộc hạ cũng theo chân sếp rời đi.

Tôi kéo tay Khali vẫn còn đang kinh ngạc, nói với anh:

– Đi mau, không bọn chúng lại quay lại.

Hai người bọn tôi lên ngựa, hướng vị trí đoàn thương nhân mà phóng. Hai người bọn tôi bất chấp tất cả, phóng trối chết.

Ồ! Các bác đang thắc mắc vì sao em biết cưỡi ngựa ư? Lí do đơn giản thôi. Hồi còn ở Hittite em đã học cách cưỡi ngựa để phục vụ cho cuộc đào tẩu trong tương lai.

-0-

Về đến nơi đoàn đang cắm trại, Khali hét lớn ra lệnh:

– Lập tức xuất phát! Những người bị thương thì lên xe ngựa để băng bó!

Cứ như vậy, một đoàn thương hội đông đúc nhanh nhanh chóng chóng thu dọn rồi lên đường ngay lập tức. Đoàn chúng tôi dùng hết tốc lực chạy càng xa càng tốt. Lạ một điều là không phát hiện ra bọn cướp đuổi theo.

Trên xe ngựa, tôi băng bó vết thương cho An An. Vì miệng vết thương quá lớn nên tôi giật tóc cậu ta làm chỉ, khâu lại rồi cho cậu ta uống thuốc giảm sốt. An An không rêи ɾỉ đau đớn vì đã hôn mê từ trước.

Khali ngồi bên cạnh, ngạc nhiên nhìn tôi, vừa hỏi vừa lấy tay chỉ hộp thuốc:

– Vì sao lại lấy tóc khâu miệng vết thương? Còn cái viên dẹt dẹt kia là cái gì?

– Dùng tóc khâu miệng vết thương sẽ giúp miệng vết thương mau lành, cũng tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng. Còn đây là thuốc giảm sốt, tuy không thể giúp cầm máu nhưng có lợi cho vết thương. (Còn có lợi đến đâu tôi cũng không rõ đâu ~)

– Ồ?! Ta có nghe người ta nói, Cô con gái sông Nile có mái tóc màu vàng hiện đang ở đất nước Hittite có thể cứu người chết sống lại, cũng sử dụng tóc khâu lại miệng vết thương, đại khái là giống như thế này. Cậu và cô gái ấy quen nhau à?

– Không! Không quen!

Ôi trời, lời đồn thổi thật đúng là!

– Tôi... Tôi... là nghe người ta nói như vậy nên mới làm theo thử. A... ha ha... A ha ha...

Tôi dùng tay sờ sờ lên đầu, cảm nhận mớ tóc của mình qua lớp khăn quấn.

Khali cảm thấy lời tôi nói có điềm nào đấy không ổn nhưng anh cũng không cố truy hỏi nữa, mà đột nhiên lại gầm giận giữ lên:

– Hại cậu mất bảo kiếm rồi!

– Mất? Đừng quên kiếm kia là của tôi, mất sao được.

Cứ nghĩ tới phản ứng của gã Tướng cướp khi đột nhiên phát hiện ra thanh Kanata đã không cánh mà bay, tôi lại không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Nhìn bé trai đang ngồi cạnh tươi cười đến mê người, tuy chiếc khăn quấn đã che gần hết khuôn mặt của cậu ta, nhưng làn da trắng ngần lộ ra ngoài của cậu ta vẫn khiến người ta phải kêu lên đầy cảm thán. Khali đã đi qua rất nhiều các quốc gia khác nhau nhưng anh ta chưa từng gặp một người con gái nào có được làn da trắng trẻo đẹp đẽ như cu cậu này.

Đột nhiên ánh mắt hai người giao nhau, Khali giật mình, mặt nóng bừng. Anh ta xoay đầu nhìn thẳng vào mông ngựa đang lúc lắc phía trước người đánh xe.

Hiện tại thì tôi đang chăm sóc cho người bị thương, rồi tranh thủ theo thầy thuốc học chút y thuật của cổ đại. Đông y lấy các loại thảo dược làm thuốc, rất dễ học. Tôi vừa học vừa lo nghĩ, đã nửa ngày rồi, không biết lúc nào thì bọn cướp đuổi kịp đoàn chúng tôi. Hay là bọn chúng giữ lời nhỉ? Không thể nào! Ánh mắt của tên boss trước lúc bọn chúng rời đi đâu có nói thế, âm hiểm bỏ xừ.

-0-

Bạn nữ chính nhà chúng ta vẫn ngồi đó suy tư mà không hề hay biết nguyên nhân thực sự khiến bọn cướp không đuổi theo. Nếu cô nàng mà biết nguyên nhân chỉ sợ sẽ không dám ném kiếm tùy tiện như thế đâu ~

———————————— Đường phân cách tuyến của trảm đao Diệt Linh——————

Chúng ta hãy cùng trở lại thời điểm Shirley quăng Diệt Linh rồi chạy như vịt, để mặc sau lưng bọn cướp mừng húm đuổi theo Diệt Linh.

...

Nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất, dưới ánh mặt trời tản mát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo tăm tối, gã Tướng cướp cười ha hả, nắm lấy chuôi kiếm, tuyên bố:

– Wa ha ha ha, thanh kiếm này là của ta! Tiền cũng là của ta! Thần phạt là cái khỉ gió gì chứ!!

Gã vung tay lên, ra lệnh cho đám đàn em đuổi theo đoàn thương nhân.

Đang hí hửng, bỗng gã nghe thấy âm thanh trầm đùng đυ.c của một giọng nói:

– Chủ nhân đã ra lệnh, không giữ lời sẽ bị thần phạt.

Và rồi, hai từ "thần phạt" cứ như một điệp khúc vang lên liên tục trong đầu gã, rồi tay gã vung lên chém xa xả vào bọn đàn em. Cứ như thế, cả toán cướp đông đúc bị lão đại của chúng diệt sạch.

Kinh khủng nhất là, gã đột nhiên lại kề đao vào cổ mình, còn luôn miệng kêu: "Không!! Đừng, đừng, làm ơn tha cho ta!!" Rồi sau đó thì "xoẹt!"

Diệt Linh rơi xuống, từ từ chìm sâu vào lòng đất. Nó ghét nhất là bị những kẻ không phải là chủ nhân của nó chạm vào, nên nó che dấu bản thể của mình, chờ đợi chủ nhân của nó triệu hồi.

-0-

Vài ngày sau, đoàn thương nhân đã đến được vương quốc Assyria. Nhóm hộ vệ thì không bị tổn thất gì mấy. Do đoàn người lo sợ bị bọn cướp đuổi theo nên đi rất vội vã, tuy vất vả mệt nhọc nhưng cũng không đến nỗi nào.

– Cậu định đến đâu?

– Ax.

Tôi định đến Hoàng cung Assyria. Nhưng nói vậy thì chỉ tổ chuốc rắc rối vài thân. Tôi hơi do dự nói:

– Tôi có một người bạn đang làm việc trong Hoàng cung Assyria. Anh có biết đến đó thì đi hướng nào không?

– Ồ! Hoàng cung!

Khali bắt lấy tay tôi, nói:

– Bạn của nhóc mi giỏi quá! Chỗ đó gần đây thôi, tiện đây ta đang rảnh dẫn nhóc nhà mi tới đó luôn.

– Khỏi cần...

Đã nói vậy rồi mà vẫn bị anh ta tóm tay kéo đi, thật đúng là bực mình. Định từ chối tiếp nhưng mà, thật đau lòng làm sao, tôi là kẻ mù đường. Dù có được người ta chỉ dẫn kĩ càng thế nào thì lạc vẫn hoàn lạc.

Không biết Carol đã đến quốc gia này chưa? Trước tiên phải hỏi thăm tình hình ở đây xem thế nào đã, nhưng hỏi ai bây giờ? Tôi yên lặng đi theo Khali. Khoảng nửa giờ sau chúng tôi đã tới Hoàng cung.

– A! Đến rồi. Từ chỗ này tôi có thể tự đi.

– Đi cẩn thận nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Ta nghe nói Quốc vương sắp tổ chức hôn lễ, cho nên tất cả các thương lái mới dồn đến đây để tiến cử sản phẩm của mình cho Hoàng thất.

– Khoan đã! Tự tôi vào có lẽ hơi khó, hay là chúng ta cùng nhau vào.

Tôi đột ngột bắt lấy bàn tay của Khali khiến anh ta giật mình. Cơn giật mình qua đi, anh ta nói:

– Ờ... Cũng được. Qua giờ cơm trưa sẽ có người đến gọi. Giờ chúng ta đến chỗ tập trung trước đã.

Hôn lễ sao? Nó làm tôi nhớ đến hai tên thương nhân dạo nọ. Trong lòng tôi tự đắc, hôn lễ sắp được tổ chức cũng có nghĩa Carol đã có mặt ở đây. Mà khoan! Nếu tôi nhớ không lầm thì bà chị xinh đẹp của tôi đã "xơi" phải độc dược, giờ thì tôi lại phải nghĩ cách giải độc. Nghĩ đến đây khóe miệng tôi không tự chủ mà giật giật.