Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 24: Giang Ly cũng có chỗ tốt

Ăn xong cơm tối, Giang Ly lại bắt tôi uống thuốc, tốt đẹp mà nói, là sợ tôi cảm mạo.

Tôi hoài nghi mà nhìn chất lỏng màu hổ phách trong tay hắn, hỏi: “Anh mà cũng tốt bụng như vậy sao?”

Giang Ly nói thẳng không thèm che đậy: “Cô bị cảm, không phải sẽ lây bệnh cho tôi sao!”

Được rồi, tôi không còn gì để nói nữa.

….

Gần đến buổi đêm, tôi phát động dũng khí, lại lấy dũng khí một lần nữa, cuối cùng cũng nói với Giang Ly: “Giang Ly, tôi hỏi anh một vấn đề, phiền anh thành thật trả lời.”

Giang Ly hào phóng mà gật đầu, nói: “Để cho cô khỏi cảm thấy ngại ngùng khi chiếm tiện nghi của tôi, tôi cũng hỏi cô một vấn đề, cô cũng phải trả lời đàng hoàng.”

Tôi gật đầu, hỏi: “Cơm tối anh làm khó ăn như vậy, là cố ý phải không?”

Giang Ly nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, kỳ thực tôi có thể nấu rất ngon, không tin ngày mai tôi lại làm một lần cho cô xem?”

Tôi kinh hoàng, vội vàng lắc đầu như cái trống bỏi, lời nói của Giang Ly, thực sự là khó mà phân biệt thực giả.

Giang Ly ra vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc…” Vừa nói, liền chuyển đề tài, “Như vậy, đến lượt tôi hỏi cô.”

“Hỏi đi.” Tôi cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, tùy tiện anh hỏi.

Giang Ly nheo mắt lại, hỏi: “Hôm nay tại sao khóc?”

Không ngờ tới hắn lại hỏi chuyện này, thần sắc tôi chợt ảm đạm, thuận miệng nói: “Liên quan gì đến anh.”

“Tôi cũng không muốn mỗi ngày phải đối mặt với oán phụ, làm không tốt sau này còn phải tự mình nấu cơm… Trứng gà thật khó đánh.”

Tôi nghĩ một chút, liền nói: “Giang Ly, nếu như anh gặp người yêu cũ của anh ở công ty anh đang đi làm, anh có từ chức hay không?”

Giang Ly chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Tôi từ chức làm cái gì?”

Tôi nghiêng đầu không tin: “Anh nói thật dễ dàng.”

Giang Ly lại nói thêm: “Tôi trực tiếp cho người đó từ chức là xong.”

Tôi: ….

Tôi từ chức làm cái gì, trực tiếp cho người đó từ chức là xong…. Đây là câu trả lời của Giang Ly.

Tôi đột nhiên phát hiện thỉnh giáo Giang Ly vấn đề kiểu này là vô ích, hai chúng tôi căn bản không cùng một đẳng cấp.

Giang Ly rất nhanh đã hiểu ra vấn đề: “Gặp phải chồng cũ của cô?”

Tôi gật đầu: “Anh là tổng giám thị trường của công ty chúng tôi, mà tôi là thư ký của phó tổng.” Sau này sẽ còn phải tiếp xúc nhiều đây? Hay là từ chức cho xong chuyện.

Giang Ly chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: “Quan Tiểu Yến, tôi phát hiện ra đặc điểm lớn nhất của cô không phải là ngốc, mà là không có triển vọng.”

Đây thật sự không tính là lời lẽ tốt lành gì, chẳng qua đối với sự châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn tôi cũng đã quen rồi, lúc này chẳng còn tâm tình mà đấu võ mồm với hắn, không thế làm gì hơn ngoài việc cười trừ.

Đại khái là bởi vì phát hiện lời nói của bản thân không được coi trọng, Giang Ly có chút bất mãn: “Cô vẫn còn không tin. Lúc đầu rõ ràng là chồng trước của cô có lỗi với cô, tại sao cuối cùng lại vẫn là cô phải trốn tránh anh ta, thật giống như cô mắc nợ anh ta cái gì vây?”

Tôi bị những lời này của hắn làm cho giật mình đôi chút, hình như là có chuyện như vậy, lại hình như không phải vậy.

Giang Ly thấy tôi không nói gì, lại đưa ra một giả thiết khác: “Hay là nói, cô vẫn như cũ nhớ mãi không quên với anh ta.”

Ách? Tôi kinh ngạc. Tôi có sao? Không có đâu… Tôi nhớ kỹ nhất định là không có…

Tôi lắc đầu, dùng một loại giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: “Tôi có thể hết sức khẳng định, tôi đã không còn thích anh ta nữa.”

Giang Ly hỏi: “Nhưng mà cô nhìn thấy anh ta, phản ứng quá khích giống hệt như tình nhân chia tay nhau. Cô sợ anh ta?”

Tôi sợ anh ta? Tôi sợ anh ta làm cái gì, anh ta cũng không phải quỷ. Vì vậy, tôi lắc đầu, không sợ đâu.

Giang Ly lại tiếp tục nói: “Cô đúng là sợ anh ta, ngày hai chúng ta kết hôn, tôi đã nhận ra, cô sợ anh ta.”

Tôi cúi đầu, trong lòng bắt đầu sợ hãi, tôi sợ Vu Tử Phi ư? Tôi vì sao phải sợ anh ta?

Giang Ly tựa hồ như biết thuật đọc tâm, nhanh chóng giải đáp nghi vấn trong lòng tôi: “Kỳ thật, không phải cô sợ anh ta, cô là sợ đối mặt với quá khứ khi cùng anh ta ở một chỗ.”

Ách?

Giang Ly từng bước áp sát: “Quan Tiểu Yến, cô mau thừa nhận đi, cô chính là một kẻ không có triển vọng. Sau khi bị thương chỉ biết trốn chạy, không dám bước ra, liều mạng muốn quên, cho dù không quên được cũng muốn làm bộ đã quên. Vừa gặp lại người đã thương tổn cô, liền ngay lập tức muốn trốn đi, lẩn càng xa càng tốt. Kỳ thật tình huống kiểu này của cô, giống như là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, ngay cả dây thừng còn sợ, huống chi là con rắn chân chính đã thương tổn qua cô.”

Tôi mờ mịt mà gật đầu một cái: “Anh nói, hình như cũng có lý.”

Giang Ly phát huy phần tử lải nhải trong cơ thể của hắn, thao thao bất tuyệt mà nói: “Mặc dù hành vi của cô có thể hiểu được, nhưng mà cũng bị người khác xem thường, tôi không tài nào hiểu nổi, cô tại sao không trực tiếp bắt con rắn đó lên? Cho dù không bắt lên được cũng phải đuổi đi chứ? Ai cũng có mặt xấu xa của mình, cô càng trốn, anh ta càng đuổi, cho đến khi nào cô không còn chỗ để ẩn nấp thì thôi. Nếu đã như vậy, không bằng ngay từ đầu đá văng anh ta ra xa.”

Nghe đến đó, tôi có chút nhụt chí: “Anh đây không phải là đang nói thừa sao, nếu tôi có thể đá văng anh ta ra xa, còn phải trốn anh ta hay sao?”

Giang Ly vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Cũng đúng, tên chồng trước của cô, vừa nhìn đã thấy là người không đơn giản, lấy tư sắc cùng với trí thông minh của cô, quả thật không phải đối thủ của anh ta.”

Này !

Giang Ly đột nhiên hảo sảng mà vỗ vỗ vai tôi, nói: “Yên tâm đi, tôi giúp cô.”

Con ngươi của tôi đảo qua đảo lại, không tin tưởng lắm: “Anh mà có lòng tốt như vậy sao?”

“Tôi đương nhiên không có.” Giang Ly lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, “Cho nên, tôi có điều kiện.”

Đối với lời này tôi không hề có cảm giác ngoài ý muốn chút nào: “Nói đi.”

Giang Ly: “Sau này giúp tôi giặt quần áo.”

Tôi cắn răng, gật đầu.

Giang Ly: “Còn có, sau này tôi đi xã giao trở về, cô phải nấu bữa ăn khuya và canh giải rượu cho tôi.”

Lại cắn răng, lại gật đầu.

“Còn có….”

Tôi nhất thời bốc hỏa: “Anh có nói hết luôn một lần không hả?”

“Còn có chính là đi ngủ sớm một chút đi, phụ nữ thức đêm đúng là một bi kịch.”

….

Giang Ly: “Muốn ngẩng cao đầu trước mặt chồng cũ của cô, kỳ thật chỉ cần làm được một thứ là đủ rồi. Nhất định phải làm cho anh ta tin là, cô đã quên anh ta rồi, cô bây giờ đang sống rất tốt.”

Tôi: “Tôi vốn cũng đã quên anh ta rồi.”

Giang Ly: “Ý tôi là, trong mắt cô, anh ta bây gờ chẳng khác nào người qua đường. Lúc cô nhìn thấy anh ta, phải ngẩng cao đầu lên, giống như đang nhìn một con mèo hoang ý.”

Mèo hoang…. cái này hơi bị khó đấy….

Giang Ly: “Lúc nhìn anh ta, phải giống như đang nhìn một người xa lạ mà cô không thể nào thích được, cô có thể tưởng tượng anh ta có rất nhiều thứ quái gở mà cô chán ghét, tâm hồn đen tối, thường xuyên một tháng cũng không tắm rửa, lại còn thích dâʍ ɭσạи nhi đồng…”

Tôi lau lau mồ hôi: “Như vậy… được không?”

Giang Ly: “Ngàn vạn lần đừng khách khí với anh ta, nếu không, anh ta sẽ nghĩ cô đối với anh ta vẫn nhớ mãi không quên, đến lúc đó, mặc kệ anh ta có thích hay không, đều sẽ xuống tay với cô, như vậy tương đối phiền toái rồi.”

Tôi nhìn bộ dáng hết sức tự tin của Giang Ly, đột nhiên cảm thấy những lời hắn nói không được bài bản cho lắm.

Giang Ly nắm vô lăng, không nhìn thấy vẻ mặt của tôi, hắn vẫn thao thao bất tuyệt như cũ: “Trừ chuyện đó ra, cô còn phải giả bộ giống như tình cảm cùng với tôi tốt lắm, làm cho anh ta mở mắt ra, Quan Tiểu Yến cô mặc dù không nhân phẩm không khí chất cũng không có dáng người, nhưng vẫn có người thích.”

Tôi: “….” Giang Ly anh không nói móc tôi thì sẽ chết sao!

Giang Ly: “Anh ta nếu nhìn thấy cô sống hạnh phúc còn hơn anh ta tưởng tưởng, thậm chí so với anh ta còn hạnh phúc hơn, có lẽ trong lòng anh ta sẽ không phục. Nếu như vậy, anh ta sẽ có khả năng tìm cơ hội dụ dỗ cô, đến lúc đó cô nên kiềm chế. Trai đẹp trên đời này vẫn còn nhiều mà, cô muốn khuôn mặt đẹp, tốt hơn hết là tìm tôi đây. Nếu như cô thích dáng người tốt, cũng có thể tìm tôi… Đương nhiên, nếu cô thích người có tiền, hình như cũng có thể tìm tôi….”

Tôi…. mồ hôi tuôn như thác….

Giang Ly cảm thấy không bình thường, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tôi sẽ không ép cô.”

Để giữ cho thần kinh của bản thân không bị hỏng mất, tôi may ra chỉ có thể ngồi tại chỗ từ từ nhắm mắt lại giả câm giả điếc.

Tôi phát hện mấy ngày gần đây Giang Ly đặc biệt lắm mồm, cũng không hiểu là hắn bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lúc này tôi đang ngồi trên xe Giang Ly. Vốn trong các phương án mà chúng tôi thương lượng không có cái đoạn Giang Ly đưa tôi đi làm như thế này, nhưng mà chuyên gia Giang Ly nghĩ đến quần áo của hắn sau này đều do tôi giặt nên cao hứng lên liền chở tôi đi, dù sao cũng thuận đường. Bản thân tôi vốn không hề gì, chuyện chiếm tiện nghi làm gì có ai không cầu mong chứ. Chỉ là tôi không hiểu lắm, lúc Giang Ly đưa tôi đến cửa công ty, đã là tám giờ năm mươi lăm rồi, hắn không sợ đi muộn sao?

Vì vậy tôi tốt bụng hỏi hắn: “Anh đi muộn thì làm sao bây giờ?”

Giang Ly dửng dưng mà đáp: “Tôi còn không lo, cô lo cái gì!”

Nói cái kiểu gì vậy!

Tôi vốn vừa mới cảm thấy cái tên Giang Ly này cũng có điểm tốt, nhưng những lời này đã khiến những ý niệm trong đầu tôi bị tiêu diệt hoàn toàn. Đùa hay sao, hắn có tốt cái p, hắn chính là quái thai, biếи ŧɦái, tâm hồn đen tối, không chuẩn mực lại còn luyến đồng…. (khốn nạn, tôi đang nói cái gì đây thế này ¥%%##% )