Liên Minh, phòng hội nghị trên tầng cao nhất tòa nhà lớn.
Phó Lạc Ngân ngồi ở cuối bàn họp, tiện tay đem hồ sơ trong tay ném lên bàn: "Muốn tôi tiếp tục kế hoạch B40016102 cũng có thể, tôi yêu cầu mở lại vụ án điều tra kết quả Sở Thời Hàn bị ám sát."
"Tôi nói này...... Tiểu Phó." Ở đối diện một vị lão giả* lên tiếng, quân hàm trên vai biểu hiện cấp bậc ông là thiếu tướng, "Đối với biến cố nhà cậu, chúng tôi đồng tình sâu sắc, nhưng đầu tiên, kết quả điều tra là cha cậu tự mình đóng lại, chúng tôi cũng đã xác nhận, đó là một sự kiện cướp bóc, sau lưng không có bất kỳ kẻ nào thao túng. Chỉ đơn thuần...... anh trai cậu mang theo tư liệu từ bến tàu đi xuống, gặp phải vụ cướp bóc ẩu đả, bất hạnh trúng dao bỏ mạng, nhìn lại tư liệu, cái này...... Không có giá trị điều tra nào. Lui một vạn bước mà nói, anh cậu là vì kế hoạch B4 mà hy sinh, nếu hạng mục này không tiếp tục khởi động, vậy phải thực xin lỗi Thời Hàn đã hết mình liều mạng bảo vệ những số liệu đó!"
(*)Lão giả: những người lớn tuổi có chức vị cao.
"Nếu không có giá trị điều tra,vậy điều tra lại lần nữa cũng không bị tổn hại gì, phí tổn từ hạng mục một mình tôi gánh vác." Phó Lạc Ngân nói. "Đây là yêu cầu duy nhất của tôi. Tôi muốn khởi động điều tra lại hạng mục Sở Thời Hàn bị ám sát."
Trong đại sảnh yên tĩnh một lát.
Kế hoạch B40016102 là kế hoạch cải tạo sinh vật hạng nhất của Liên Minh Thất Xử*, bao gồm toán học, hóa học, khoa học kỹ thuật sinh vật, mô phỏng khoa học kỹ thuật, nghiên cứu gen nhiều lĩnh vực, liên quan số lượng lớn cơ mật. Người tham dự cũng tốt xấu lẫn lộn, nhưng phần lớn là thương nhân. Phó gia vẫn luôn là người lãnh đạo dự án này, Phó Lạc Ngân là đời thứ hai, trong tay nắm giữ chìa khóa hạng mục—— Khoa học kỹ thuật Phó thị.
(*)七处=Thất Xử: bảy chỗ/địa điểm. Mình thấy dịch ra không hay nên để Hán Việt.
Tập đoàn này là gia tộc xí nghiệp, theo tuổi của Phó lão tướng quân, vốn dĩ không cần thiết để Phó Lạc Ngân vừa mới 25 tuổi xuất đầu tiếp nhận —— vị trí hiện giờ của Phó Lạc Ngân, đã cùng mấy lão nhân gia sáu bảy chục tuổi ngồi ăn chung, thật làm người đỏ mắt.
Nhưng do việc hai năm trước Sở Thời Hàn phát sinh ngoài ý muốn, Phó lão tướng quân chịu đả kích nặng, vì Liên Minh chinh chiến hơn nửa đời người tuổi tráng niên lập tức suy sụp; Sở Tĩnh Xu càng không cần phải nói, từ sau lúc đó hãm sâu vào hậm hực, thường xuyên nhìn ảnh chụp con trai phát ngốc khóc thút thít. Phó Lạc Ngân liền vác lên can đảm thành ứng cử viên duy nhất.
Bởi vì thân phận Sở Thời Hàn đặc thù, Phó gia cân nhắc bảo vệ Sở Thời Hàn, vẫn luôn giấu giếm bên ngoài họ tên của Sở Tĩnh Xu và Sở Thời Hàn, cho đến một ngày, trong vòng có tiếng gió chỉ biết con trai lớn Phó gia đã xảy ra chuyện; mà những người khác thậm chí ngay cả đại thiếu gia Phó gia họ Sở cũng không biết, đồng thời bí mật không phát tang, chỉ nói với bên ngoài hết thảy bình an
"Ngoài ý muốn" hai chữ nhẹ đến như không có phân lượng nào, rồi lại làm người ta bất đắc dĩ, là kết luận khó bác bỏ. Ai có thể bảo đảm chính mình sẽ không mắc bệnh nan y? Hoặc là bị tội phạm nào đó gϊếŧ chết? Vì sao ngoài ý muốn, cố tình lại buông xuống cậu trai trẻ vừa mới mở ra trang sách mới tinh của đời người?
"Tiểu Phó, ý của cậu không tán thành kết quả điều tra đó, là thế phải không?" Thiếu tướng đối diện nhăn mày, "Cậu cho rằng hắn bị gϊếŧ?"
"Tôi không cách nào cho ra kết luận, tôi chỉ cảm thấy khó hiểu cha tôi lúc ấy quyết định tạm thời kết thúc điều tra, khởi động điều tra lại, cùng tôi tiếp tục nghiên cứu B40016102 cũng không mâu thuẫn, tôi hy vọng chư vị đang ngồi đây đừng làm hai việc này trở thành mâu thuẫn." Phó Lạc Ngân nói, "Không có việc gì vậy tôi đi trước. Buổi chiều tôi còn mở họp ở Thất Xử."
Liên Minh mấy ngày gần đây thường xuyên mưa.
Phó Lạc Ngân về tới nhà, Sở Tĩnh Xu đang đứng ở vườn hoa ngẩn người. Vườn hoa trước kia trồng Linh Lan trắng cùng Tulip, hiện giờ không có người xử lý, giữa mưa to gió lớn, mọc từng cụm cỏ dại nghiêng lệch hỗn độn, thỉnh thoảng có một ít hoa dại không rõ màu tro.
"Mẹ." Phó Lạc Ngân dừng bước chân, từ trong tay tài xế lấy ô qua, đem áo khoác cởi ra tiến lên, phủ cho Sở Tĩnh Xu, "Mẹ, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào nhà thôi."
Sở Tĩnh Xu ngơ ngẩn mà nhìn hắn một cái, khuôn mặt giống hệt làm nàng đột nhiên kích động lên: "Thời Hàn! Thời Hàn con rốt cuộc trở về ——"
"Mẹ, anh trai đã chết." Phó Lạc Ngân lẳng lặng trả lời. "Sở Thời Hàn đã chết."
Lời này của hắn giống sét đánh giữa trời quang, làm Sở Tĩnh Xu cả người chấn động một lát, từ trong mê mang bi thương quá độ thoát ra.
Người phụ nữ không còn trẻ tuổi nhưng vẫn mỹ lệ như cũ cúi đầu che mặt lại, giọng nói phát run: "Đúng vậy, anh...... anh con đã chết, anh trai con đã chết......"
"Con mỗi ngày ở bên ngoài làm cái gì, cũng không biết trở về...... Cha con năm đó không cho điều tra tiếp, con cũng không tiếp tục giúp đỡ điều tra, anh trai con một mình dưới đó lạnh lắm, sao con không quay về nhìn hắn?" Sở Tĩnh Xu rơi lệ đầy mặt, "Các ngươi một đám chỉ biết công việc, quân đội, mẹ tại sao...... tại sao lại gả cho một gia đình như vậy, sinh ra đứa con trai như con! Con có đến mộ phần đưa hoa cho hắn chưa? A? Thời Hàn hắn thích nhất hoa Linh Lan ......"
"Hai năm, mẹ." Phó Lạc Ngân nói, "Con thích hoa gì, mẹ biết không?"
Tiếng gió nhỏ dần, không khí giờ khắc này trong nháy mắt lâm vào tĩnh mịch.
Trong mắt Sở Tĩnh Xu tràn đầy nước mắt mang theo ngơ ngác: "Con thích......"
Tài xế và bảo mẫu ở một bên không dám nói chuyện.
Phó Lạc Ngân dị ứng phấn hoa nghiêm trọng, khi còn nhỏ thiếu chút nữa vì thế mà chết, Sở Tĩnh Xu cư nhiên đã quên.
"Đỡ nàng trở về, quản gia đâu? Về sau thời tiết này đừng cho mẹ tôi ra cửa." Phó Lạc Ngân nói, "Cha tôi đang ở đâu, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy."
"Nhị thiếu gia, Phó tiên sinh sáng sớm hôm nay đi công tác ở phân bộ Giang Nam, cũng không nói khi nào về." Bảo mẫu sợ hắn tức giận, thật cẩn thận mà nói.
"Gọi điện thoại cho Chu Hành, tôi bớt thời giờ qua đó một chuyến."
"Vâng, thiếu gia."
Mắt thấy Phó Lạc Ngân xoay người phải đi, bảo mẫu hỏi: "Nhị thiếu gia không ở nhà ăn cơm sao?"
"Không được."
Phó Lạc Ngân ngồi vào xe, xoa xoa huyệt thái dương.
Tài xế chờ chỉ thị, hỏi hắn: "Thiếu gia, về Thất Xử sao? Người bên kia liên hệ nói đã chuẩn bị tốt chỗ ở cho ngài, có thể qua đó nhìn xem."
"Không đi qua đó, đi......" Phó Lạc Ngân nghĩ nghĩ, nói: "chỗ Lâm Thủy Trình."
Sắp đến xế chiều, Lâm Thủy Trình chưa khai giảng, hẳn là ở nhà.
Phó Lạc Ngân sơn hào hải vị đã ăn qua hết, Lâm Thủy Trình làm cơm cũng không ngon đến kinh diễm, nấu đều là cơm nhà bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, hắn thích bầu không khí lúc Lâm Thủy Trình nấu cơm. Ánh đèn ấm áp, ánh mắt luyến mộ, mùi hương đồ ăn, những thứ 25 năm qua hắn chưa tiếp xúc.
Không phải không có người làm cơm cho hắn, trước kia hắn qua lại ngắn ngủi với những oanh oanh yến yến, cũng có chỗ, nguyện ý mỗi ngày làm cơm hộp cho hắn vui vẻ, hắn cũng không chú ý nhiều.
Giải thích duy nhất là Lâm Thủy Trình nấu cơm thật sự khá ngon.
Đến địa phương lại vồ hụt.
Phó Lạc Ngân đẩy cửa đi vào, chỉ thấy mèo bò sữa rúc ở góc hướng về phía hắn dựng lông cả người, trong phòng tối đen một mảnh, không có tung tích Lâm Thủy Trình. Nước mưa tạt vào trên cửa sổ sát đất, phát ra tiếng vang từng trận.
Hắn không có kiên nhẫn, trực tiếp gọi điện thoại qua cho Lâm Thủy Trình, tiếp điện thoại lại không phải là cậu.
"Alo? A, tìm Lâm sư đệ phải không? Cậu ấy vào mô phòng thí nghiệm, quy định là điện thoại di động không thể mang vào, tôi chuyển lại cho cậu ấy được chứ?"
Hắn nghe ra được là giọng nói sư tỷ ngày hôm qua tiếp đón Lâm Thủy Trình.
Lâm Thủy Trình thật đúng là một học trò giỏi, tựa hồ so với hắn đoán càng thích học tập hơn.
Hắn vốn nghĩ cứ ở chỗ này chờ Lâm ThủyTrình trở về, nhưng ma xui quỷ khiến thay đổi chủ ý: "Không cần, tôi tới đón cậu ấy là được. Cảm ơn."
Hắn nhớ rõ Lâm Thủy Trình không biết lái xe,cũng không có xe. Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa trong một lúc sẽ không ngừng. Loại thời tiết này, nếu tính chờ đón xe buýt về, cũng sẽ bị xối ướt thành chuột lột.
Trước kia hắn không ngại thực hiện một chút nghĩa vụ bạn trai, đổi lại là những người khác, nhất định lúc này ầm ĩ muốn hắn tới đón.