Ngựa chấn kinh, phát ra tiếng hí vang, âm thanh âm u như vậy, nói nghe thấy đều cảm giác không tốt là còn ít, nói nghe muốn đoạt mệnh người thì cũng không sai biệt lắm.
Trong lòng Triệu Hi Hằng căng thẳng, cảm thấy tình huống không ổn, Bình Châu quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Bằng không thì vì sao sau khi các nàng từ Tấn Dương ra tới, đã không còn nghe được tin tức nào từ phủ Trấn Bắc Vương nữa, mà cả một đường này cũng chưa từng nhìn thấy sứ giả của vương phủ.
Hôm nay tiến vào thành, nàng liền phát hiện không đúng. Vốn là đại hôn của thế tử, Bình Châu nếu không hoan thiên hỉ địa cũng phải giăng đèn kết hoa, ít nhất không nên không có chút hơi người như thế này.
Bên ngoài, rốt cuộc là người nào?
Tiếng lách cách bên ngoài vang lên, mấy binh lính tinh nhuệ một thân giáp đen từ bên trong nhà dân phá cửa mà ra, cầm kiếm trong tay, từng chút từng chút thu nhỏ vòng vây, ép chặt đoàn người của bọn họ bên trong.
Mấy tỳ nữ trên xe liễn sợ tới mức rút vào bên nhau khóc thút thít, Triệu Hi Hằng ôm các nàng một cái trấn an, "Không có việc gì, đừng sợ."
Tiểu Đào nắm tay áo nàng, vừa khóc vừa lắc đầu xin lỗi, "Điện hạ, thực xin lỗi, chúng ta thật vô dụng, ngoại trừ khóc cũng không làm được gì cả."
Triệu Hi Hằng sờ sờ tóc nàng ta, "Tiểu cô nương, thích khóc một chút không phải là khuyết điểm gì lớn."
Nhưng mà điện hạ chưa từng sợ hãi đến phát khóc, bình thường nếu có rớt nước mắt, cũng đều là đối phó tình huống này nọ thôi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đào liều mạng cắn môi dưới, muốn nhịn xuống nước mắt đang trào ra.
Triệu Hi Hằng có chút xuất thần, nàng nghĩ, người bên ngoài tất nhiên không phải người của Trấn Bắc vương phủ, mà Trấn Bắc Vương cùng thế tử có còn trên dương thế không cũng khó mà nói. Đan Đông bị khống chế không một tiếng động như vậy, hẳn không phải người Cao Lệ hay các phiên vương khác nổi dã tâm đánh chiếm Đan Đông, có lẽ trong nội bộ đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người sôi nổi rút vũ khí ra, âm thanh sắt thiết kêu vù vù rổn rẻn, một tiếng đệm một tiếng, không khí khẩn trương càng thêm nùng liệt.
Người đối diện chậm chạp không có động tác.
Bình Uy tướng quân nhìn bốn phía trắng xoá một mảnh, chắp tay nói, "Xin hỏi các hạ là người phương nào?"
Gió tuyết càn quét trong không khí, câu nói ra căn bản không truyền được xa, vì thế hắn lại cất cao giọng hỏi lại một lần.
Đáp lại hắn chính là yên tĩnh.
Triệu Minh Tâm vẫn luôn lặng lẽ quan sát tình huống bên ngoài, thấy bốn phía yên tĩnh, trong lòng nhịn không được bồn chồn, gào lên uy hϊếp, "Bổn cung là thiên tử chi nữ, nếu ngươi dám động vào bổn cung, thiên tử nhất định sẽ san bằng Đan Đông, đem ngươi ngũ mã phanh thây!"
"Xuy ——" lờ mờ truyền đến tiếng cười nhạo khinh thường.
Triệu Minh Tâm mặt lúc xanh lúc trắng, định tiếp tục uy hϊếp.
Lông mày rậm của Bình Uy tướng quân nhíu lại một đường, không thể tiếp tục để cho vị công chúa kiêu căng này nói tiếp, vì thế lớn tiếng cắt ngang, "Tại hạ là sứ thần của thiên tử, đưa Ninh An công chúa cùng Kính Thành công chúa xuất giá, Bình Châu là quốc thổ dưới chân thiên tử, mong các hạ đừng giả thần giả quỷ, đừng ngăn trở......"
"Vèo ——"
Một mũi tên với đuôi lông vũ đỏ loé lên ánh sáng lạnh lẽo, xẹt qua vẽ lên mặt Bình Uy tướng quân một đường máu, rồi thẳng tắp đính vào vách tường nhà dân gần đó.
Nhìn mũi tên cắm sâu vào trên vách đến ba phần, các quan binh đều cả kinh, người tới hẳn không phải là người hời hợt.
"Làm càn!" Bình Uy tướng quân bụm mặt, trong đôi mắt hổ tràn ra phẫn nộ.
"Tướng quân, chúng ta rời khỏi Đan Đông đi." Triệu Hi Hằng ngắt lời hắn.
Tình huống Bình Châu hiện tại không rõ, thật sự không thích hợp ở lâu, có thể rút lui toàn thân đã là không tồi.
"Tiểu công chúa, có phải ngươi quá ngây thơ rồi không? Bình Châu là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?"
Giọng nói nam tử lười biếng kéo dài, thanh âm vẫn thấp thấp, như tiếng móng tay cọ qua cọ lại binh khí bằng thiết, khó nghe lại hung ác nham hiểm.
Trái tim Triệu Hi Hằng thót lại, bàn tay trắng trẻo gắt gao nắm thành quyền.
"Tướng quân! Người ở đàng kia!" Có người bỗng nhiên hô lên, chỉ vào một cái gò cách đó không xa.
Trong không gian trắng xoá trước mắt, một thân ảnh đen tuyền cao dài đứng ở phía trên, loáng thoáng có thể thấy được hắn đang nghiêng đầu, trong tay kéo một mũi tên sáng loá đã lên dây cung căng cứng, có thể đoán là một nam tử trẻ tuổi cao lớn.
Bình Uy tướng quân thấy không rõ mặt hắn, lại cảm thấy hắn đang cười, mũi tên sắc bén kia đang nhắm thẳng vào đầu mình, bỗng nhiên nhớ tới cái mũi tên ban nãy vô cùng chính xác cắm sâu vào vách gỗ đến ba phần.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một mũi tên phá không mà đến, hắn nâng đao lên cản, nhưng đây là ba mũi tên cùng một lúc, nên hai mũi tên còn lại liền lọt vào l*иg ngực của Bình Uy tướng quân.
Hắn trừng mắt ngã thẳng từ trên ngựa xuống, máu đỏ tươi trào ra trên nền tuyết trắng loá mắt, đối lập thật rõ ràng.
Đội ngũ đưa thân trong lúc nhất thời hỗn loạn lên.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi tổng cộng 3000 người, ngoại trừ số lượng người đang bao vây các ngươi lúc ngày, bên ngoài thành Đan Đông còn có quân thủ thành nga." Nam tử vẫn miệng lưỡi nhàn nhạt, mang theo chút không chút để ý.
Không khí trầm mặc như đã chết, yên tĩnh hồi lâu, Triệu Minh Tâm banh không nhịn được, bỗng nhiên khóc ầm lên, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi là ai? Bảo Trấn Bắc Vương tới nói chuyện với chúng ta!"
"Phiền quá, ngươi là cái công chúa nào?"
Triệu Minh Tâm vẫn muốn dùng thân phận cao quý của chính mình doạ cho hắn sợ hãi, vừa khóc vừa kêu, "Bổn cung là Ninh An công chúa, nữ nhi thân sinh của đương kim thiên tử, ngươi thả chúng ta đi mau!"
"Ồ, tha cho các ngươi rời đi cũng không phải không được, trở về nói cho thiên tử các ngươi, Bình Châu hiện tại đổi chủ, phụ tử Tần Kiêu đã chết, chủ nhân hiện tại của Bình Châu là Vệ Lễ, bảo hắn không cần lo lắng quá nhiều, cũng không cần phái sứ thần tới, đương nhiên là tổ chức bầy đàn mênh mông cuồn cuộn đi ngang qua như cái ngươi đây, lại càng không được."
Chỉ bắn chết một người, liền thả bọn họ nguyên vẹn thả rời đi, hành động như vậy, nếu đặt trong giới chư hầu phiên vương đã xem như nhân từ.
Hiện giờ thiên hạ đã phân chia tứ tán, các vương đô chư hầu không còn quá nghe hiệu lệnh thiên tử, vốn dĩ Trấn Bắc vương đã tự hình thành thế lực, sứ thần thiên tử không được vào, thậm chí cũng từng trảm sứ giả của thiên tử. Hoàng đế Thuận Hoà gả thấp công chúa chính là xuất phát từ ý muốn mượn sức, hiện giờ Bình Châu bất quá chỉ đổi một chủ nhân mà thôi, không khác gì với trong dĩ vãng, huống chi mạng nhỏ còn nằm trong bàn tay người ta, không đến phiên ngươi đáp ứng hay không.
Trong không gian hô hấp của Triệu Hi Hằng đều là mùi tanh dày đặc, bên tai là tiếng kêu khóc re ré của Triệu Minh Tâm, nàng nhanh chóng quyết đoán, thanh âm tận lực làm ra vẻ bình thường, "Vậy thỉnh Vệ công tử mở cửa thành, thả chúng ta đi ra ngoài, chúng ta tất nhiên sẽ hồi bẩm cùng thiên tử."
Vệ Lễ xua xua tay, "Mở cửa thành."
Sau khi tiến vào thành, đoàn nhân mã áp giải của hồi môn là đoàn cuối cùng tiến vào, cho nên muốn chóng đi ra ngoài, tất nhiên cũng là bọn họ đi trước, nhưng Triệu Minh Tâm lại gào khóc lên, "Để bổn cung đi trước! Nếu bổn cung xảy ra bất cứ chuyện gì, các ngươi đều phải rơi đầu!"
Nàng ta thật sự không muốn ở lại cái địa phương này thêm nữa, nàng ta phải về nhà.
Triệu Hi Hằng nói, "Để Minh Tâm đi trước."
Nàng khẽ thở dài, cũng không phải nàng tâm địa Bồ Tát gì, chỉ là vị tân chủ nhân của Bình Châu nhìn cũng thấy là người tính tình hỉ nộ vô thường, Triệu Minh Tâm khóc đến ngay cả nàng cũng cảm thấy phiền chán, còn tiếp tục khóc nữa khó tránh lại chọc Vệ Lễ phiền chán, lỡ hắn lật lọng đổi ý, lấy hết tính mệnh những người này thì sao bây giờ.
Triệu Minh Tâm, thật là một phế vật dư thừa làm không được gì còn kiếm thêm chuyện!
Mắt thấy xe liễn của Triệu Minh Tâm đã dời ra khỏi cửa thành, Vệ Lễ đột nhiên giương cung cài tên, một mũi tên nhắm vào trước xe liễn của Triệu Hi Hằng.
Người trong xe chỉ nghe "Đông" một tiếng, cả người đều run lên.
Tiếp theo, giọng nói rầu rĩ của Vệ Lễ lại xuyên tới, "Đều đi, ngươi ở lại."
Tiểu Đào cắn mu bàn tay, cắn đến chảy máu, các cung nhân còn lại trong xe đều lên tiếng khóc lớn.
Triệu Hi Hằng cũng run run thân mình, nàng lập tức phản ứng, đẩy hết các cung nhân xuống xe, "Các ngươi đều đi, đi theo đội ngũ về Tấn Dương."
Lần này nàng lưu lại không biết là phúc hay họa, ở đây toàn là những tiểu cô nương nhỏ tuổi, mạng còn dài, sống được người nào thì hay người đó.
Những cung nhân liền hướng về phía Triệu Hi Hằng dập đầu thật mạnh, sau đó nghiêng ngả lảo đảo dẫm lên mặt đất đầy tuyết đi về xe kế bên, sinh tử trước mặt, các nàng vẫn muốn tồn tại.
Chỉ có Tiểu Đào cắn môi, quỳ gối bên trong xe liễn, "Điện hạ, nô nói muốn theo ngài xuống núi đao biển lửa."
Trong mắt Triệu Hi Hằng hơi hơi ướt, ôm nàng ta vào trong ngực, Tiểu Đào còn chưa kịp nói cái gì, thân mình liền mềm mại ngã xuống.
Là bị Triệu Hi Hằng đánh bất tỉnh.
"Mang nàng ta cùng đi." Triệu Hi Hằng dặn dò những cung nhân đỡ theo Tiểu Đào đi ra ngoài.
Triệu Minh Tâm sợ Vệ Lễ đổi ý, thúc giục người mau chạy nhanh đi, phút cuối cùng còn phải khích Triệu Hi Hằng vài câu, "Triệu Hi Hằng, quốc sư nói mạng ngươi không tốt, ngươi nhận mệnh đi!"
Triệu Hi Hằng thật sự muốn bổ óc nàng ta ra xem bên trong có phải chứa đầy đậu hũ hay không.
Người và ngựa xe vội vàng rời khỏi thành Đan Đông, đợi cửa thành một lần nữa đóng lại, Triệu Hi Hằng mới cảm thấy bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, cũng lạnh đến đáng sợ, làm nàng nhịn không được đầu váng mắt hoa.
Nàng cho rằng hòa thân đi Cao Lệ đã là kết cục kém cỏi nhất rồi, nhưng không nghĩ tới trên đời này còn có nhiều ngã rẽ đầy gai như vậy.
An tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên truyền đến âm thanh tuyết đọng bị dẫm lên kẽo kẹt, mành xe liễn từ bên ngoài được vén lên bởi một mũi tên sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo sáng choá cũng giống hệt như mũi tên đã bắn chết Bình Uy tướng quân.
Dọc theo đường đi, nàng đều ở trong xe liền, bên trong đốt lò sưởi đến ấm áp, mành xe trước mắt bị vén lên, gió lạnh liền thổi ập vào bên trong.
Gió của Bình Châu thật ra rất khác với nơi khác, đó là loại gió lạnh như muốn lột da người ra, rồi từng tia rét buốt như dao nhỏ châm chích vào trong thịt, giống như lăng trì.
Những cơn gió tuyết cắt ngang đau đến doạ người, lại cuốn theo bông tuyết nhỏ, khi vừa ập vào đã làm người lạnh cứng, gần như muốn thở không nổi.
Triệu Hi Hằng thình lình nhận phải trận gió này, đôi mắt bị đâm đau, liền đỏ ửng lên, nước mắt trào ra, thân thể cũng run rẩy.
Nàng vẫn luôn sợ lạnh, khí hậu ở Tấn Dương ôn thôn như vậy mà đến mùa đông nàng còn muốn chịu không nổi, huống chi là ở Bình Châu phía Đông Bắc này.
"Khóc? Sợ?"
Triệu Hi Hằng nghe thấy thanh âm liền biết là của người kêu Vệ Lễ kia, ngữ điệu cũng âm trầm như vậy, mang theo đe doạ không có hảo ý.
Lúc này nếu nàng nói là mình không phải sợ mà là bị gió thổi rát mắt, đại khái chắc sẽ tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Triệu Hi Hằng dừng một chút, sau đó nhu nhu nhược nhược gật đầu.
Hiện tại nàng chỉ lẻ loi một mình, bảo mệnh quan trọng.
Vệ Lễ lại cười một tiếng, hình như là phát hiện cái trò chơi khó lường mới mẻ, "Gan thỏ."
Hắn giống như vì nàng sợ hãi mà cảm thấy vô cùng cao hứng.
Bàn tay trắng trẻo của Triệu Hi Hằng nắm chặt thành quyền, tên này thật thiếu đánh, mình thật quá muốn mắng người, nhưng tình thế không cho phép, chỉ có thể nhịn xuống.
Nàng thích ứng trong chốc lát, mới dần dần mở được đôi mắt ra, tò mò đánh giá cái tân nhiệm chủ nhân của Bình Châu tâm tình bất định này.
Có chút không thảo hỉ, vừa thấy liền làm người kinh tâm, trái tim trong lòng ngực bang bang nhảy loạn, cảm giác sợ hãi lại chán ghét giống như bóc được một con trùng ra khỏi cổ áo vậy. Mà ấn tượng này chả phù hợp với tướng mạo của hắn chút nào.
Trước mặt, người này thực trẻ tuổi, vóc người rất cao lại cân xứng, làn da lộ ở bên ngoài tái nhợt, tóc đen mắt đen, rõ ràng là một người cực kỳ xinh đẹp, nhưng khi cười lại mang theo âm trầm quỷ dị âm trầm, giống như thanh âm của hắn.
Trên vàng tai trái bấm một cái lỗ to ngay vào xương tai, đeo một cái mắt xích có hoa văn quỷ dị bí ẩn nào đó.
Tin rằng mọi người mà nhìn thấy hắn, đều sẽ tránh còn không kịp, run sợ không dám kháng cự, thật sự không có quan hệ với tướng mạo của hắn chút nào.
"Vệ công tử vì sao giữ ta lại?" Cánh môi Triệu Hi Hằng run rẩy, sắc mặt bị gió lạnh thổi đến có chút tiều tụy.
Khoé môi Vệ Lễ cong lên, lộ ra một ít răng trắng đều tăm tắp.
Có lẽ thiếu niên khác nếu cười như vậy, Triệu Hi Hằng sẽ công nhận răng bọn họ vừa đều vừa trắng bóng như tuyết, nhưng Vệ Lễ cười như vậy, trong óc nàng chỉ có thể toát ra bốn chữ "Trắng nhởn lạnh người". Tựa như những chữ đã hình dung mũi tên của hắn, hoặc là dùng những chữ hình dung hàm răng sói để miêu tả răng của hắn.
"Tiểu công chúa, có phải ngươi quá ngây thơ rồi không? Bình Châu là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?" Vệ Lễ kéo dài âm, tinh tế chậm rãi, lặp lại những lời này cho nàng một lần.
- -----
Editor: Nhá trước 3 chương, mọi người xem editor có nên edit cái truyện này tiếp không nhỉ? Vì nó cũng khá dài....