Giả Quý Tộc

Chương 44

“Thực xin lỗi.” Dương Vi rũ đôi mắt xuống, “Tôi nên cho anh thời gian.”

“Không phải em nên cho anh thời gian,” Tống Triết bình tĩnh lên tiếng, “Mà em nên cho anh kết quả.”

“Em làm anh hết hy vọng,” thần sắc anh mang theo vài phần cố chấp, “Hoặc là khiến anh chết.”

Lời này làm nội tâm Dương Vi đột nhiên chấn động một chút, trong ánh mắt cô nhìn Tống Triết tất cả đều là khϊếp sợ, Tống Triết nhìn ánh mắt cô, trong mắt mang theo bất đắc dĩ: “Em xem, trước sau em vẫn để ý tới anh, em không rời được anh. Anh biết, anh biết rõ ràng em để lại cho anh chút ánh sáng này, vì thế anh mới gắt gao nắm lấy không buông tay.”

Dương Vi nói không ra lời, cô hoang mang nhìn Tống Triết, Tống Triết hít sâu một hơi, cười rộ lên nói: “Được rồi, đừng nói đến đề tài trầm trọng như vậy, đều đi ngủ đi. Em nhận được giải quán quân, rất tốt. Đừng lo lắng về quá trình, dù sao đều đã qua đúng hay không?”

Nói xong, anh tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Vi: “Ngủ ngon, quán quân.”

Dương Vi còn không kịp phản ứng,anh liền buông tay, xoay người rời đi, giống như bị người đuổi theo, hốt hoảng rời khỏi.

Dương Vi nằm ở trên giường, suốt đêm không ngủ được.

Cô liên tục nghĩ về những lời Tống Triết nói.

Kỳ thật Tống Triết nói không sai, hôn nhân của 2 người thất bại, cô cũng có trách nhiệm. Mà trạng thái của Tống Triết vào giờ phút này, cô cũng có trách nhiệm.

Cô trằn trọc cả một đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô vừa mở Weibo ra, phát hiện Weibo mình bị oanh tạc. Cô tưởng mọi người chúc mừng, nhưng khi click mở bình luận dưới Weibo, bình luận che trời lấp đất đều là mắng cô. Dương Vi ngẩn người, cô nhìn kỹ một chút, tất cả đều là mấy chữ linh tinh như “Tiểu tam” “Hoạt động hộp đêm”.

Cô nhíu mày, lúc này điện thoại của Lãnh Mân gọi lại đây, dường như Lãnh Mân vừa mới tỉnh ngủ, ngữ khí của cô ấy không tốt lắm: “Cô xem Weibo chưa?”

“Xem rồi.” không phải lần đầu tiên Dương Vi trải qua chuyện này, cô bình tĩnh ngoài dự đoán, nhìn màn hình, thần sắc bình tĩnh nói, “Sao lại thế này?”

“Tối hôm qua có người đã đăng một bài viết,” Lãnh Mân đem những tin tức mình hỏi thăm ra được nhanh chóng sửa sang lại, “Nói 《 chơi nói chữ 》 có mờ ám, Tống tổng luôn là kim chủ của cô, là cô chen chân vào tình cảm của Tống tổng và Võ Luân, cho nên Tống tổng mới buộc Võ Luân phải phát thông báo kia, dùng để lót đường cho cô.”

Dương Vi nghe xong mỉm cười, trước nay cô không nghĩ tới, không ngờ có một ngày mình cũng sẽ trở thành “Kẻ thứ ba” giữa Võ Luân và Tống Triết .So với việc đối mặt với chuyện của Tịch Dung lần trước, lần này cô bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lẳng lặng nghe Lãnh Mân nói xong tất cả tình huống, sau khi nói xong, cô mới hỏi một câu: “Công ty tính làm gì bây giờ?”

Lãnh Mân trầm mặc rất lâu, rốt cuộc mở miệng: “Kỳ thật, quan hệ giữa cô và Tống tổng, tôi có biết.”

Thần sắc Dương Vi bình tĩnh, qua rất lâu, cô mới mở miệng: “Chị Mân, chị có thể nói sự thật với em hay không.”

“Cô hỏi đi.” ngữ khí Lãnh Mân có chút bất đắc dĩ, Dương Vi rũ mắt, gẩy gẩy chiếc bút trên bàn , chậm rãi lên tiếng, “Lúc trước chị đến đây tiếp nhận em, là Tống Triết bảo chị tới phải không?”

Lãnh Mân do dự một lát, rốt cuộc mở miệng: “Đúng.”

“Anh ấy nói như thế nào?”

“Tống tổng nói, muốn tôi đi theo cô, làm hết sức mình để giúp đỡ cô.”

Đáp án này khiến động tác gẩy bút của Dương Vi dừng một chút, một lát sau, cô có chút gian nan nói: “Đây là quy định bình thường sao?”

“Không phải.” Lãnh Mân bình tĩnh tự thuật, “Kỳ thật thời điểm nhận được mệnh lệnh tôi rất không vui, với cấp bậc của tôi sẽ không thể đơn độc chỉ định cho một người mới như cô vậy. Nhưng khi tôi nhìn thấy cô, tôi biết ánh mắt Tống tổng không sai. Tôi rất cảm kích anh ấy, đã cho tôi một cơ hội khai quật tài năng của cô.”

“Vâng.” Dương Vi lên tiếng, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc nói, “Tốt, cảm ơn chị . Chị Mân , tôi sẽ tận lực phối hợp với công ty.”

“Chúng tôi sẽ trực tiếp công bố quan hệ chân thật của cô và Tống tổng trong quá khứ,” Lãnh Mân có chút do dự, “Cô để ý sao?”

“Tống Triết để ý sao?”

“Đây là Tống tổng nói ra.”

Dương Vi nhíu mày, một lát sau, cô có chút do dự nói: “Nhưng như vậy đối với hình tượng của anh ấy có phải hay không……”

Tống Triết đại biểu cho tập đoàn Tống thị, nếu làm tổn hại đến hình tượng của anh, Dương Vi lo lắng nó sẽ làm ảnh hưởng đến công ty.

“Những vụ bê bối trước kia Tống tổng đã tập trung làm sáng tỏ qua một lần, còn khởi tố vài phương tiện truyền thông, lần này đối với Tống tổng mà nói ảnh hưởng hẳn là không lớn.” Lãnh Mân bình tĩnh trả lời, “Hơn nữa nếu tiếp tục đi xuống, chuyện này hấp thụ ánh sáng là chuyện sớm muộn, không bằng thừa dịp lần này nói ra, chúng ta còn có thể làm một đợt tuyên truyền.”

Đã nói như vậy, Dương Vi cũng không có gì để nói, cô đáp ứng, nói chuyện thêm với Lãnh Mân hai câu, sau đó treo điện thoại.

Loading... Thời điểm trong phòng chỉ còn lại Dương Vi, cô lẳng lặng trong chốc lát, có chút không thể phục hồi tinh thần lại, cô cảm giác tiếng tim đập của mình đang mở rộng trong phòng.

Bạn đã bao giờ có một trải nghiệm như vậy , một người rõ ràng đã buông tay, và không còn thích nữa, nhưng bất chợt bạn ý thức được người đó cho bạn tất cả mọi thứ bạn đã từng kỳ vọng, thậm chí còn làm rất tốt, một phần nội tâm kia trở nên rung động cùng sợ hãi.

Cảm động là sự thật, sợ hãi cũng là sự thật.

Cô giơ tay ấn lên ngực mình, cô dùng tất cả lý trí đi đột phá loại phòng hộ đến từ chính bản năng của mình, sau đó ý thức được —— thời điểm Tống Triết ấu trĩ nhất, phẫn nộ nhất, anh làm suy giảm sự nghiệp của cô, lựa chọn nhục nhã cô, nhưng vẫn hành động một cách thực tế như cũ, trải cho cô một chiếc chăn tốt nhất.

Hiện tại cô ý thức được chuyện này ,trong nháy mắt, cô rất muốn gọi điện thoại cho Tống Triết, rất muốn nói gì đó với anh.

Nhưng cô không dám.

Cô sợ mình sẽ nói ra rằng mình không có cách nào tán thành điều đó, dường như cô bị tách thành hai người, một người đứng tại chỗ và cảm thấy vui vẻ hạnh phúc về sự phản hồi bất ngờ của tình cảm này , gần như lệ nóng quanh tròng; mà một người còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt, liên tục nhắc nhở, đừng quên vết sẹo đã hết đau.

Tâm tình lên lên xuống xuống như vậy, trong quá khứ cô đã trải qua vô số lần.

Vì sao có thể thích một người mười ba năm mà không buông tay?

Không chỉ bởi vì quá thích, mà còn bởi vì mười ba năm này, luôn có một khoảnh khắc như vậy, thời điểm cô muốn buông tay, anh sẽ dùng một hành động nói cho cô —— đừng đi.

Dương Vi chậm rãi bình tĩnh lại, di động chợt vang lên, cô hoảng sợ, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại , cô mới phát hiện đây là số điện thoại xa lạ, cô nhận điện thoại, “Alo” một tiếng, đối phương trầm mặc một lát, mới do dự mở miệng: “Là…… Dương Vi sao?”

Dương Vi hơi sửng sốt, sau đó cô nghe thấy đối phương lên tiếng nói: “Tôi là Võ Luân.”

Dương Vi trầm mặc, một lát sau, rốt cuộc cô cũng lên tiếng, dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi có thể h” dường như Võ Luân có chút khó mở miệng, cuối cùng vẫn mở miệng, “Có thể nói chuyện với cô hay không?”

Dương Vi không nói chuyện, cô tự hỏi một chút giờ phút này Võ Luân gọi tới có ý đồ gì, đại khái chính là vì chuyện lưu truyền trên mạng. Võ gia ở Nam thành cũng là gia đình có uy tín và danh dự, hợp tác cực kỳ chặt chẽ với Tống gia, Võ Luân lại là cô con gái nhỏ được yêu thương nhất trong nhà, cho nên nhiều năm như vậy, dù cho Dương Vi có bất mãn với cô ta, cũng chưa từng đi tìm cô ta gây phiền toái.

Cô suy nghĩ, rốt cuộc nói: “Cô tìm tôi làm gì?”

“Là chuyện trên mạng,” Võ Luân nhanh chóng trả lời, “Sự kiện kia không phải tôi làm, tôi muốn thương lượng một chút với cô……”

“Cô chọn địa điểm đi.”

Dương Vi quyết đoán mở miệng, đương nhiên cô cũng biết việc này không có khả năng do Võ Luân làm, Võ Luân không đến mức ngu xuẩn đến loại trình độ này, cô ta mới vừa làm sáng tỏ mối quan hệ với Tống Triết, nếu lại làm chuyện này, một khi công bố ra năm đó Tống Triết là người đã kết hôn, thì cô ta chính tiểu tam.

Võ Luân nghe thấy Dương Vi muốn gặp mặt, nhanh chóng nhẹ nhàng thở ra, cô gửi phòng ăn đã được đặt sẵn cho Dương Vi, cũng nói cho Dương Vi rằng cô ta đang đợi, sau đó lễ phép tạm biệt và treo điện thoại.

Dương Vi rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, đeo kính râm cùng khẩu trang, tự mình lái xe đi đến nơi hẹn.

Nhà hàng Võ Luân đặt nằm trong khu biệt thự xa hoa, gần bên hồ, dân cư thưa thớt, mức tiêu phí đắt đỏ, cần phải trả phí cực cao mới có thể đặt được 1 phòng. Thời điểm Dương Vi đến, Võ Luân đã ngồi ở phòng, cô ta ngồi dựa vào cửa sổ cạnh hồ , lẳng lặng phát ngốc. Khi Dương Vi đi vào, cô ta quay đầu nhìn cô.

Dường như cô ta một đêm chưa ngủ, trang điểm tinh xảo cũng không che được tơ máu trong mắt, Dương Vi ngẩn người, chào hỏi một câu, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Người phục vụ thêm trà cho cô, tiếp theo liền thức thời lui xuống, hai người phụ nữ ngồi trong phòng, rất lâu không nói gì, qua một lúc lâu sau, cuối cùng Võ Luân cũng lên tiếng: “Ngay từ đầu anh tôi nói cô ly hôn với anh ấy, tôi không tin.”

Dương Vi không nói chuyện, cô uống ngụm trà, Võ Luân đứng dậy, ngồi đối diện Dương Vi, cô ta đánh giá cô, rất lâu sau, nói tiếp: “Tôi cảm thấy cô sẽ quấn lấy anh ta cả đời.”

Dương Vi giương mắt nhìn về phía Võ Luân, thanh âm lạnh nhạt: “Nói chính sự.”

“Hình như chúng ta chưa từng nói chuyện vui vẻ với nhau,” Võ Luân lẳng lặng nhìn Dương Vi, “Cô không muốn nói chuyện với tôi sao?”

“Cần thiết sao?”

Bàn tay Dương Vi dán lên chén trà , hơi ấm áp từ chén trà truyền đến tay cô, khiến cô cảm thấy thoải mái lại bình tĩnh: “Nếu tôi để ý suy nghĩ của cô, lúc trước tôi đã tới tìm cô. Hiện tại tôi và anh ấy đã ly hôn, tôi lại càng không để ý.”

“Cô gạt người.”

Võ Luân quyết đoán lên tiếng, Dương Vi giương mắt nhìn cô ta, ánh mắt của hai người phụ nữ giao nhau trong không trung, Võ Luân nghiêm túc nói: “Năm đó cho dù cô để ý, cô cũng không có khả năng tới tìm tôi . Cô biết vì sao dì Triệu muốn ép anh Triết cưới cô không ? Chính là bởi vì cái tính tình này của cô,” Võ Luân cười nhạo ra tiếng, “Giống một người vợ cả.”

Nghe được lời này, Dương Vi cười khẽ ra tiếng: “Lúc trước tôi không tới tìm cô, là bởi vì tôi biết, tôi tới tìm cô, cũng không có gì tốt để nói chuyện. Trong hôn nhân, Tống Triết có nghĩa vụ phải trung thành với tôi, nhưng cô không có, nếu anh ấy thật sự có cái gì với cô, vi phạm quy ước chính là anh ấy, tôi nên tìm anh ấy, mà không phải tìm cô.”

“Một đoạn tình cảm chính là vấn đề của hai người,” Dương Vi giương mắt nhìn về phía Võ Luân, “Hai người phụ nữ vì một người đàn ông lôi kéo đi lôi kéo lại, cho dù là lý do gì, đều quá khó coi. Nhưng điểm này tôi đoán cô sẽ không hiểu, trong lòng cô sẽ nghĩ chỉ vì, tôi là vợ cả, và chừng nào thì cô mới có thể trở thành vợ cả.”

Lời này khiến sắc mặt Võ Luân thay đổi, Dương Vi nhìn chăm chú vào cô ta, khóe miệng mang nét cười, cô giơ tay chống cằm, ánh mắt giống như đang quét lên người Võ Luân: “Hơn nữa, tôi nói thật, Võ tiểu thư,nội tâm cô suy nghĩ cái gì thật sự quá rõ ràng, tất cả đều viết rành mạch ở trên mặt, căn bản tôi không cần nói chuyện với cô, tôi cũng biết cô muốn nói cái gì. Trong quá khứ ,thời điểm cô nhìn tôi, trên mặt đều viết chữ: Người phụ nữ này không xứng đôi với anh Tống Triết. Hôm nay thời điểm cô nhìn tôi, trên mặt lại viết là: Tôi không thể để cô công bố đoạn hôn nhân của cô và anh Tống Triết .”

Dương Vi nói xong, chờ Võ Luân nói chuyện, Võ Luân nhìn chằm chằm Dương Vi, sau một hồi, cô ta dứt khoát dựa trên ghế , trào phúng mở miệng: “ Cô nói không sai, tôi chính là có ý tứ này.”

“Cho nên, cô tới mời tôi giúp đỡ,” trong mắt Dương Vi đầy thú vị, “Cô còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”

“Trước đây là tôi nên nói lời xin lỗi.” Võ Luân ưu nhã nhấp ngụm trà, trên mặt mang theo vài phần xin lỗi, nhìn qua giống như rất chân thành xin lỗi, nhưng Dương Vi biết rõ trong mắt cô ta là ngạo mạn cùng khinh thường.

Loại ánh mắt này cô đã nhìn thấy quá nhiều lần, khi cô mới đến Tống gia, cô bắt đầu thật cẩn thận tiến vào cái quần thể này với tư cách là con gái nuôi của Tống gia, cô đã đối mặt với ánh mắt như vậy vô số lần. Mọi người trong vòng luẩn quẩn này, đều dùng dáng vẻ khéo léo, hoặc nhiệt tình hoặc xa cách để kết giao với cô. Bọn họ đều mang theo một loại ý tưởng không thể che lấp được—— không phải bọn họ cố ý, cũng không mang theo ác ý, bọn họ chỉ làm theo nội tâm của chính mình, họ có ưu thế —— chúng ta không phải người trên cùng một con đường .

Vì thế ánh mắt Dương Vi bình tĩnh một cách khó hiểu, bình tĩnh đến mức phần rung động trước đó đều bị đóng băng, trong nháy mắt cô dường như trở về quá khứ, chỉ là lúc này đây đối mặt với Võ Luân, không phải là Dương Vi trong quá khứ, cô bình tĩnh nghe Võ Luân nói lời xin lỗi: “Nếu thái độ của tôi làm cô cảm thấy không thoải mái,trước tiên tôi nên nói tiếng xin lỗi. Nhưng cô biết tôi không có ác ý, tôi vẫn luôn là tính cách này, cô cũng biết.”

Dương Vi gật đầu, Võ Luân thấy cô không nói lời nào, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Không phải tôi tới để tranh chấp với cô, sự tình lúc này, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi sẽ cho người đi tra, tôi hy vọng lúc này đây chúng ta có thể có một phương án trọn vẹn cả đôi bề, nếu không có……”

“Nếu không có?” Dương Vi đã hiểu ý Võ Luân, Võ Luân trầm mặc một lát, giương mắt nhìn cô, “Tôi cầu xin cô, được sao?”

Dương Vi trầm mặc không nói, cô rũ xuống mắt, thần sắc lạnh nhạt, Võ Luân thấy cô không nói lời nào, không khỏi có chút sốt ruột, cô khắc chế tốc độ nói chuyện, trên mặt lộ ra vài phần cầu xin: “Dương Vi, tôi đi con đường này không dễ dàng, vì đi con đường này, thiếu chút nữa tôi bị ba tôi mắng chết. Lúc trước khi truyền thông đưa tin tôi và Tống Triết, tôi đã bị anh tôi đánh sưng mặt lên, nếu không phải sự kiện kia không tạo thành ảnh hưởng gì, tôi đã sớm bị anh ấy đánh chết. Nếu trên lưng tôi mang danh tiểu tam, cả nhà tôi sẽ không bỏ qua cho tôi”

“Không phải cô đã đăng bài làm sáng tỏ sao? Cô và Tống Triết không có quan hệ gì, chứ đứng nói tới cái gì mà tiểu tam lớn tiểu tam nhỏ .”

“Nhưng tôi dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn cũng đủ để người ta mắng rồi, hơn nữa cộng đồng mạng sẽ tin sao?!”

Lời này mới ra khỏi miệng, Võ Luân liền sửng sốt, cô ta nhìn Dương Vi, trong mắt đối phương mang vài phần ý cười.

“Nếu cô đã biết không ai tin, vì sao vẫn làm?”

“Không trả lời?” Dương Vi cười nhẹ, “Tôi giúp cô nói, bởi vì sự thật chính là, thực sự trong lòng cô , chính là muốn làm tiểu tam. Cô biết chuyện này sẽ trở thành vết rách giữa tôi và Tống Triết, cho nên năm đó cô không tiếc mọi thứ để làm.”

Sắc mặt Võ Luân không quá đẹp, Dương Vi châm trà cho mình, tiếp tục nói: “Cô thích anh ấy.”

Dương Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, thần sắc trấn định: “Thích đến mức đáng khinh không chịu nổi.”

“Thế thì đã sao?!” Võ Luân không thể nhẫn nại được nữa, chợt lên tiếng, “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng anh ấy, so với cô tôi biết anh ấy sớm hơn, so với cô tôi cũng thích anh ấy sớm hơn, so với cô tôi càng thích hợp với anh ấy hơn, cô rời khỏi Tống gia, cô cho rằng cô còn thứ gì?! Ai mà không xem ở mặt mũi Tống gia mới nhìn tới cô, cô cho rằng cô lấy tư cách gì mà nói chuyện với tôi ở chỗ này? Nếu không phải anh Triết, tôi nói cho cô biết, cô chẳng là gì cả!”

Dương Vi thổi thổi lá trà, thần sắc trấn định, Võ Luân thấy bộ dáng của cô , khí thế cũng có chút không duy trì được, thậm chí cô ta còn muốn nói vài câu dễ nghe để làm dịu không khí lại, cô ta đột nhiên nghe thấy Dương Vi mở miệng: “Rời khỏi Tống gia, tôi vẫn là Dương Vi như cũ, tôi có thể dựa vào chính mình để đi đến ngày hôm nay, còn cô thì sao?”

Dương Vi giương mắt nhìn cô ta: “Cô làm thế nào để có ngày hôm nay, cô đã quên rồi?”

“Bằng cô ?” Võ Luân trào phúng mở miệng, “Nếu không có anh Triết , cô cho rằng cô thật sự có thể nổi tiếng? Nói thật, cô có biết tôi khinh thường cô cái gì không?”

Võ Luân dựa vào ghế , mặt lộ vẻ trào phúng: “Nói một bộ, làm một bộ. Cô ở nơi này nói là dựa vào chính mình, nói là ly hôn, không thèm để ý đến anh Triết , nhưng sự thật đâu? Sau khi ly hôn cô không bám lấy anh ấy sao?”

Sắc mặt Dương Vi bất động, lại nhịn không được giương mắt nhìn về phía Võ Luân. Võ Luân nói có chút quá mức sắc bén, cô ta nhìn cô, trào phúng nói: “Cô làm việc ở công ty của anh Triết , cô dựa vào anh Triết để được giải quán quân, bằng không quán quân là Dương Cesar, không phải sao? Anh Triết dọn nhà tới đối diện nhà cô, mỗi ngày cùng cô dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng(*). Nói thật, tôi không rõ rốt cuộc cô thật sự ly hôn hay là thay đổi khẩu vị thành lạt mềm buộc chặt sau mười mấy năm.”

(*): 1 câu thơ trong Truyện Kiều ý là lửa tình chưa nguôi

Dương Vi ôm chén trà uống một ngụm, tay gắt gao siết chặt cái ly, Võ Luân cúi đầu nhìn về phía tay Dương Vi, ngay lập tức hiểu rằng mình vừa dẫm lên cái chân đau của Dương Vi, không khỏi có vài phần đắc ý, cô ta tới gần cô, nhìn vào đôi mắt Dương Vi, nghiêm túc nói: “Cô đã gặp qua cặp vợ chồng nào ly hôn như vậy chưa? Là anh ấy theo đuổi cô đúng không? Cô biết rõ anh ấy không chịu từ bỏ cô, nhưng cô lại không chịu chặt đứt tâm tư của anh ấy, cô không ngừng cho anh ấy hy vọng, khiến anh ấy cho rằng cô sẽ quay đầu lại.”

“Tôi không có……”

“Không có?” Võ Luân nhìn cô, “Cô chưa từng thích qua một người sao? Chẳng lẽ cô không biết thời điểm cô thích một người, anh ta cho cô bất cứ cái gì tốt một chút , cô đều sẽ điểm tô cho đẹp thành ‘ có khả năng anh ấy thích tôi ’?”

Lời này khiến sắc mặt Dương Vi tái nhợt trong nháy mắt , Võ Luân cười ngồi dậy: “Trước kia cô chính là như vậy, chẳng lẽ không rõ hiện tại anh Triết cũng là như thế này sao? Năm đó cô không nói thích anh ấy, nhưng vẫn thích anh ấy. Hiện tại cô nói không thích anh ấy, lại cố gắng làm chút gì đó để giữ anh ấy lại. Nếu cô thật sự muốn cắt đứt, vậy thì nên cắt đứt cho sạch sẽ, nếu không tất cả đều là cô lấy cớ an ủi chính mình, cô chỉ tìm một cơ hội, tiếp tục lưu tại ở bên anh ấy. Cô đang tìm một cái cớ, để anh ấy tiếp tục lưu tại bên cạnh cô.”

“Tôi không có!” Dương Vi chợt lên tiếng, Võ Luân không nói, nhưng trong ánh mắt lại giống như nhìn thấu tất cả, cười như không cười nhìn cô.

Dương Vi giương mắt nhìn cô ta, kiểm xoát cảm xúc của chính mình, bình tĩnh nói: “Cô đừng đoán tôi suy nghĩ gì, trước hết nghĩ về bản thân mình trước đi.”

“Nghĩ cái gì?” Võ Luân trực tiếp mở miệng, “Cô có thể làm gì tôi? Đánh tôi? Mắng tôi? Còn không phải là cô không đáp ứng giúp tôi thôi sao? Không sao cả,” Võ Luân cười nói, “Tôi không để bụng, cùng lắm thì tôi không làm nghề này nữa là được rồi, không làm tôi có thể đói chết sao? Tuy nhiên tôi thật không nghĩ tới a, Dương Vi,” Võ Luân “Tấm tắc” hai tiếng, “Cô so với loại phụ nữ từ tầng dưới chót bò lên tới thật không giống nhau, thủ đoạn rất cao .”

“Võ Luân,” Dương Vi uống ngụm trà, thần sắc bình tĩnh, “Tôi đề nghị cô xin lỗi tôi.”

“Tôi không xin lỗi thì thế nào?” Võ Luân trào phúng ra tiếng, “Xin tôi cũng xin rồi, cô không đáp ứng, không đáp ứng cũng được, dù sao cô cắn tôi lần này,” Võ Luân lãnh mặt nói, “Tôi sẽ nhớ cô cả đời, cô cứ chờ đó cho tôi.”

Nghe được lời này, Dương Vi nhẹ nhàng cười: “Võ Luân, tôi nói cho cô biết. Thứ nhất, chuyện cô bị cha cô đánh một cái tát không lớn, cô đừng lấy ra nói cho tôi vì mộng tưởng của mình mà cô đã trải qua bao nhiêu cực khổ. Thứ hai, chuyện này là cô sai, tôi chỉ không muốn giúp cô thôi, cũng không phải tôi hại cô, cô ghi hận tôi, là đầu óc cô có vấn đề. Thứ ba,” Dương Vi giương mắt nhìn cô ta, “Cô có thể nhớ tôi cả đời, tôi lúc nào cũng chờ. Nhưng tôi cảm thấy, ngày mai, cô sẽ tới khóc lóc xin lỗi tôi, cô có tin không?”

“Tôi không tin.” Võ Luân cười tủm tỉm nói, “Chúng ta còn chưa đủ hiểu tận gốc rễ sao? Cô còn có thể làm gì tôi?”

“Được rồi,” Dương Vi đứng dậy, “Nói đến đây là được rồi.”

Nói xong, Dương Vi cầm túi xách, xoay người đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa, Dương Vi đưa lưng về phía cô ta, đột nhiên nói: “Tôi đề nghị cô mua ít thuốc.”

Võ Luân nghe được lời này, nhíu mày.

Dương Vi bình tĩnh nói: “Tôi sợ đêm nay cô lại bị đánh.”

“Cô……”

“Còn có,” Dương Vi nhàn nhạt liếc mắt một cái, “Tôi thực lòng khuyên cô một câu, có điều kiện tốt như vậy, cũng đừng cả ngày xoay quanh đàn ông. Hãy nhìn lại bản thân mình, không tốt sao?”

Nói xong, trước khi Võ Luân mở miệng phản bác, cô đột nhiên đóng cửa lại.

Cô cất bước đi ra ngoài, lúc này bên ngoài đang mưa nhỏ, cô cảm giác chính mình có một loại bình tĩnh cùng thanh tỉnh ngoài dự đoán, cô cảm giác trận mưa này khiến đầu óc cô tỉnh táo nhất trong mấy tháng qua.

Những điều Võ Luân nói không hoàn toàn đúng, nhưng có một chút, cô xác nhận ——

Nếu cô không thay đổi trạng thái sinh hoạt của chính mình, không thay đổi thái độ đối xử với Tống Triết, trước sau đều coi Tống Triết trở thành bạn bè hoặc người thân, vì thế Tống Triết vĩnh viễn đều không thể chặt đứt ý niệm đối với cô.

Cảm tình của hai người bọn họ , được xây dựng trong những năm tháng dài, đan chéo một cách khó có thể phân chia trong cảm xúc phức tạp đó đâu là tình yêu đâu là tình thân, cô có thể phân chia hai người rõ ràng, tuy nhiên Tống Triết không thể. Nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể trở về như trước, cô đối với Tống Triết, giống như một người bị bệnh PTSD, có lẽ cô vẫn còn thích người này, nhưng một khi cô quay đầu lại, cô sẽ lâm vào nỗi thống khổ vĩnh viễn do phần cảm tình này mang lại.

Cô không bao giờ quên được sự nhẫn nại cùng thống khổ mà cô phải chịu đựng trong 3 năm hôn nhân, anh ngạo mạn, anh đả kích, anh lạnh nhạt…… Mà đi kèm theo anh chính là, toàn bộ sự xa cách cùng làm lơ trong cái vòng luẩn quẩn đó, đều khiến cô thấp thỏm lo âu.

Cô đã có vô số lần đối mặt với những người phụ nữ như Võ Luân, mà nó chưa bao giờ là cuộc sống mà cô muốn.

Cô không có khả năng quay đầu lại, cho nên tình cảm cô đối với Tống Triết là cái gì, kỳ thật đều không quan trọng. Quan trọng là kết quả.

Cô phải rời khỏi người này, mà người này cũng cần rời xa cô.

Cô lái xe trở về nhà, sau khi vào phòng, cô lấy ra hợp đồng lúc trước cô ký cùng nền tảng Miêu Miêu.

Tiếp theo cô mở internet, tìm tất cả các hạng mục của công ty Võ Ấp.

Võ Ấp sắp phải đấu thầu một dự án xây dựng du lịch của thành phố.

Dương Vi cẩn thận tra xét tất cả các thông tin của dự án, cô suy tư một lát.

Cô và Võ Ấp không thể nói là quen thuộc, nhưng lúc trước thời điểm cô giúp đỡ Triệu Dương Lan, thường xuyên lui tới làm việc hợp tác cùng Võ gia, cô rất quen thuộc với sách lược của Võ gia tại thời điểm đấu thầu, suy nghĩ một lát , cô tính ra một phần báo giá, gửi vào hòm thư cho Võ Ấp.

Không lâu sau, Võ Ấp gọi điện thoại tới đây.

“Dương Vi,” thanh âm Võ Ấp có chút nôn nóng, “Cô gửi email kia cho tôi là có ý tứ gì?”

“Không khác bảng báo giá của anh là mấy?” Dương Vi nhìn lướt qua con số trên màn hình, Võ Ấp không nói gì, Dương Vi xác nhận ý tứ của anh ta, sau đó mở miệng nói, “Tôi không có ý gì , nhưng tôi cảm thấy, anh cần phải mang theo cô em gái bảo bối của anh tới nói lời xin lỗi với tôi.”

Võ Ấp ngẩn người, tiếp theo Dương Vi lên tiếng: “Không chỉ xin lỗi, mong rằng sau này anh hãy quản thúc cô ta nhiều hơn, không cần lại đến tìm tôi gây phiền toái.”

“Nếu cô ta tìm tôi gây phiền toái, cũng đừng trách tôi gây phiền toái cho nhà anh.”

Võ Ấp không nói chuyện, Dương Vi nghe ra được, anh ta đang tự hỏi, anh ta do dự ,lời nói của cô là hù dọa anh ta, hay nó thật sự có phân lượng như thế nào.

Dương Vi xoay cây bút viết, giương mắt nhìn thoáng qua tư liệu nhân viên trong công ty Võ Ấp trên màn hình, bình tĩnh nói: “Anh rất rõ ràng tôi đối với công ty nhà anh quen thuộc tới trình độ nào, đừng cảm thấy tôi đang hù dọa anh. Đầu óc Võ Luân không thanh tỉnh, tôi tin rằng anh so với cô ta thì tỉnh táo hơn nhiều, nếu cô ta không xin lỗi, lại gây phiền toái cho tôi, tôi đây phải tìm phiền toái cho nhà các người. Để cho mấy người tỉnh táo hơn,” Dương Vi dừng một chút, sau đó mở miệng, “Trở về nhìn xem sổ sách mà ông em họ thứ hai của anh đã làm , Hử?”

Nghe được lời này, trong nháy mắt mồ hôi lạnh của Võ Ấp tuôn ra.

Anh ta mím chặt môi, mở miệng nói: “Dương Vi, mọi chuyện đều có thể thương lượng, rốt cuộc cô và Tống Triết có nhiều năm vợ chồng như vậy, nhà tôi và Tống gia là những con châu chấu trên cùng một sợi dây……”

“Đừng lo lắng Tống gia,” thanh âm Dương Vi mềm nhẹ, “Sổ sách của Tống gia tôi vẫn luôn nhìn, thật sự sạch sẽ. Tôi đối với nhà anh không có ý kiến gì, nhưng tôi chỉ để ý một sự kiện, tính tình tôi tốt, nhưng mấy người không thể coi tôi như quả hồng mềm mà nắn bóp đi?”

Võ Ấp hiểu ý Dương Vi , anh ta trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng: “Cô yên tâm, ngày mai tôi dẫn tiểu Luân tới xin lỗi, cuối năm tôi sẽ đưa nó sang nước ngoài đào tạo chuyên sâu, chờ đầu óc nó thanh tỉnh, tôi mới cho nó trở về.”

Dương Vi lên tiếng, thời điểm cô chuẩn bị thở ra một hơi, Võ Ấp đột nhiên mở miệng: “Dương Vi, kỳ thật tôi không phải không có cách nào.”

Dương Vi dừng một chút, Võ Ấp tiếp tục nói: “Nhưng Tống Triết là anh em của tôi, tôi và cậu ấy mặc chung một cái quần mà lớn lên, và cô cũng học cùng tôi từ tời trung học, cô là bạn tôi, cũng là chị dâu của tôi, tôi không thể làm gì. Tôi hy vọng cả hai người đều có một cuộc sống tốt, anh Triết đối tốt với cô, thích cô, đều là thật sự.”

Dương Vi không, Võ Ấp hít sâu một hơi, anh ta rất ít khi nói chuyện phiếm cùng Dương Vi như vậy, nhưng lúc này đây anh ta lại quyết định trở thành thuyết khách, anh ta tiếp tục nói: “Cậy ấy thật sự thích cô, rốt cuộc hai người, đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu buông tay, thật sự quá đáng tiếc.Anh Triết thay đổi, chúng ta đều nhìn ra, từ trước đến nay cậu ấy chưa từng hạ thấp mình quá mức như vậy, thật sự quá không dễ dàng.”

“Võ Ấp,” nghe được lời này, Dương Vi nhịn không được cười, “Một người không bao giờ cúi đầu, ngẫu nhiên cúi đầu, các anh đã cảm thấy đủ rồi. Nếu một người vẫn luôn cúi đầu, có phải các anh đều cảm thấy, người nọ làm vậy là chuyện đương nhiên hay không?”

Võ Ấp ngẩn người, chờ anh ta hiểu được ý tứ của Dương Vi, anh ta hấp tấp nói: “Không phải, trước kia tính tình anh Triết không tốt, nhưng hiện tại cậu ấy đã sửa lại, cô có thể thử một lần, lại thích cậu ấy thêm một lần……”

“Không phải vấn đề thích hay không thích,” Dương Vi quay đầu nhìn về phía chiếc gương nhỏ bên cạnh bàn, trong gương là khuôn mặt thanh tú tinh xảo, người phụ nữ kia thiếu đi sự xa cách của quá khứ, mang theo vài phần khói lửa, cô dịu dàng lên tiếng, “Mà là một người nếu đã từng ở trong ngọn lửa và bị bỏng cháy , thì khi cô ấy vừa nhìn thấy lửa, đã cảm thấy đau.”

“Cho dù tôi có thích anh ấy hay không, tôi đều không thể ở bên cạnh anh ấy.”

“Tôi không muốn thời thời khắc khắc sẽ nhớ lại sự thống khổ trong tình cảm, không phải cả đời tôi nhất định phải thích Tống Triết, tôi sẽ gặp được người tốt hơn.”

Khi nói chuyện , ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa , Dương Vi thở dài, nói với Võ Ấp: “Cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước.”

Nói xong, cô đứng dậy tới trước cửa, cô mở cửa, thấy Tống Triết đứng ngoài cửa, trong tay cầm một chiếc hộp, anh nhìn qua có chút vui vẻ, giống như đang hiến vật quý nâng cao chiếc túi, nói: “Anh nghĩ hôm nay em sẽ không ra khỏi cửa, sợ em lại gọi cơm hộp, cố ý chạy tới phố đông mua bánh bao chiên mà em thích ăn nhất, anh cùng em ăn, sau đó anh sẽ trở lại công ty .”

Nói xong, anh hướng về phía trước xem xét: “Em thử xem, vẫn còn nóng hổi đấy.”

Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn Tống Triết trước mặt, anh thật sự thay đổi rất nhiều, mặc dù khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo vài phần ngạo ý, nhưng động tác cả người, đều như một đứa trẻ thấp thỏm bất an đang chờ đợi đánh giá.

Dương Vi lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, Tống Triết nhạy bén phát giác ra sự chăm chú của cô không giống ngày thường.

Dương Vi tỉ mỉ đánh giá anh, cô phát hiện Tống Triết có một túi da rất tốt, mặt mày tinh xảo đến nhìn không ra nửa phần khuyết điểm, ngay cả khi trên tay anh là bao nilon, cũng không che lấp được sự quý khí từ trên người anh.

Vừa thấy liền biết —— người này có tiền.

Không phải giàu, mà là quý.

Tống Triết bị cô nhìn có chút bất an, thật cẩn thận nói: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”

Dương Vi không nói chuyện, ánh mắt cô dừng trên chiếc hộp được đóng gói mà anh nâng lên, lông mi khẽ run, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Nghe được tiếng cảm ơn này, Tống Triết lập tức vui vẻ, anh đẩy cô vào trong phòng , giúp cô đặt hộp cơm lên bàn, thay cô bày biện bát chiếc đũa, vừa mở vừa nói: “Chúng ta còn nửa giờ để ăn cơm, ăn xong anh phải trở về. Chuyện trên mạng em đừng lo lắng, em cứ chuẩn bị thật tốt, anh để Lãnh Mân sắp xếp cho em một chương trình cá nhân……”

Anh nói rất nhiều, một mặt săn sóc cô ăn cơm, một mặt không ngừng nói. Dương Vi cầm lấy chiếc đũa, đột nhiên nói: “Tôi nhớ rõ anh không phải người thích nói chuyện như vậy.”

Tống Triết dừng một chút, một lát sau, anh cười rộ lên, dường như không để ý chút nào nói: “ Không phải anh sợ em nhàm chán sao, nên mới nhiều lời hơn một chút.”

Dương Vi gật đầu, cúi đầu ăn, sau đó cô lại nghe thấy Tống Triết nói: “Hơn nữa, nếu anh nói chuyện bất hòa với em, em cũng sẽ không nói chuyện cùng anh, loại an tĩnh này, anh sẽ cảm thấy sợ hãi.”

Sợ hãi cái gì không cần nói cũng biết.

Hiện giờ anh chỉ sợ hãi một chuyện duy nhất, đó là, người này cách anh càng ngày càng xa.

Vì thế cô không nói lời nào thì anh sẽ nói, cô trốn tránh anh anh liền dọn đến bên cạnh nhà cô.

Cô liều mạng chạy, anh nỗ lực đuổi theo.

Cũng may cả đời người này đều có một loại dịu dàng từ trong xương cốt, trước sau vẫn quan tâm anh, và đó là phân lượng duy nhất của anh.