Giả Quý Tộc

Chương 37

Dương Vi ăn lẩu xong thì quay trở về livestream, thời điểm livestream cô có chút thất thần, Chu Văn đang online, anh nhanh chóng phát hiện ra cô không thích hợp .

Chu Văn suy nghĩ, anh tặng mấy món quà cho Dương Vi tỏ vẻ an ủi, ngay sau đó miêu đại hiệp lập tức tặng gấp đôi.

Dương Vi nhìn miêu đại hiệp đang phân cao thấp cùng Chu Văn, luôn cảm thấy anh ta ngốc ngốc đáng yêu.

Chu Văn cũng nhìn ra vị miêu đại hiệp này đang cùng anh phân cao thấp, nên không nói chuyện với Dương Vi trong phòng livestream, dứt khoát gửi giọng nói qua WeChat.

Dương Vi nhận giọng nói, Chu Văn và cô tùy tiện nói chuyện vài câu , sau đó liền dò hỏi tình huống của Tống Triết “Gần đây anh ta không quấy rầy cô?”

“Cũng không có gì,” Dương Vi mỉm cười, “Anh ấy dọn tới đối diện nhà tôi, nhưng cũng không nói gì.”

Chu Văn nghe được lời này, rất lâu sau, mới mở miệng nói “Anh ta không gây phiền toái cho cô chứ?”

“Vẫn tốt,” Dương Vi bình thản nói, “Anh ấy yêu cầu một đoạn thời gian để thích ứng, bảo tôi cho anh ấy một khoảng thời gian. Cũng không làm chuyện gì khác người , đêm nay còn mời tôi ăn lẩu,” ngẫm lại, Dương Vi thành thật nói, “Khá tốt.”

So với những việc không hề có ý nghĩa như tặng quà đưa hoa lúc trước, hành vi mấy ngày nay của Tống Triết, vừa đúng bước lên cái hố mà cô muốn.

Kỳ thật không phải cô chán ghét anh, cô chỉ đơn thuần muốn rời xa anh. Tuy nhiên rời xa không được, anh lại gãi đúng chỗ ngứa lấy lòng như vậy, đưa cô đi làm, giúp thời gian ngủ của cô nhiều thêm vài phút; đưa bữa sáng, còn đều là khẩu vị mà cô thích, phối hợp dinh dưỡng; thời điểm cô muốn ăn cái gì anh đều kịp thời đưa tới đây, còn học được cách pha chế gia vị cô thích ……

Cô không phải cục đá, ngay cả khi cô không nghĩ thích người này một lần nữa, nhưng cũng không đến mức quát mắng.

“Tùy duyên,” rốt cuộc cô nói, “Chúng ta không phải thanh niên Phật giáo sao?”

Nói chuyện với Chu Văn xong, đêm đã khuya. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua WeChat, tin nhắn của Tống Triết đúng giờ gửi tới “Ngủ ngon.”

Buổi sáng ngày hôm sau , Dương Vi vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tống Triết đứng trước cửa.

Cô không biết đây là trùng hợp, hay anh vẫn luôn đứng chờ cô, cô hơi gật đầu với anh, nói một câu “Buổi sáng tốt lành.”

Tống Triết lập tức cười rộ lên, anh đi theo Dương Vi đi vào cửa thang máy, nhanh chóng nói “Em muốn đi giải trí Gạo sao? Anh cũng đi, đúng lúc tiện đường. Em xem , về sau nếu không anh đưa em đi, như vậy còn có thể tiết kiệm một ít dầu.”

Nghe Tống Triết ở phía sau tìm lý do bậy bạ, Dương Vi cười trêu ghẹo “Tống tổng không giống người sẽ đau lòng chút dầu đó, anh biết dầu giá bao nhiêu sao?”

“Không phải anh đau lòng chút tiền dầu đó,” Tống Triết với vẻ mặt chính trực, lời nói thấm thía “Anh là đau lòng địa cầu, bảo vệ môi trường, mỗi người đều có trách nhiệm.”

Lời này khiến Dương Vi vui vẻ, cô trò chuyện với Tống Triết tới gara, Tống Triết nhanh chóng dẫn cô đến bên cạnh xe của mình. Dương Vi không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, nên vừa nói chuyện với anh vừa đến bên cạnh xe anh, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua xe mình , quả nhiên vẫn bị chặn.

Dương Vi cũng không phải người hay làm ra vẻ.

Xe ngồi vài lần, cơm ăn nhiều như vậy, lúc này còn ngượng ngùng xoắn xít không lên xe, đây không phải tác phong của cô. Cô và Tống Triết tới giải trí Gạo, Tống Triết dừng xe lại, nói với cô “Thật sự, em suy xét một chút, anh đưa em đi làm là một quyết định phi thường hợp lý, em……”

“Được,” Dương Vi gật đầu, Tống Triết còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Dương Vi từ trong túi lấy ra một chồng một trăm tệ, đặt trong tầm tay anh, nói với anh “Đây là phí đi xe, tôi đã tính qua, về sau tiền xe tôi sẽ trả theo tháng, cảm ơn anh.”

Nói xong, Dương Vi liền đẩy cửa đi ra ngoài, Tống Triết trầm tư trong chốc lát, cúi đầu nhìn một xấp tiền trước mặt.

Sau một lúc lâu , anh cầm lấy tiền, nghiêm túc đếm một chút.

Loading... 2000 tệ.

Số tiền này đối với anh mà nói không tính là cái gì, nhưng nghĩ đến đây là tiền Dương Vi đưa, anh liền quyết định, trân trọng nó.

Anh cất 2000 tệ Dương Vi đưa rồi tới công ty, mới vừa vào cửa không bao lâu, liền thấy Cao Lâm đón đi lên, anh ta báo cáo công việc hằng ngày một lần, Tống Triết gật đầu, tới văn phòng, Cao Lâm lấy ra một hộp đựng nhẫn “Theo ngài phân phó, tối hôm qua dì Lâm đã tìm nhẫn cưới mang đến.”

Tống Triết gật đầu, anh đón lấy hộp nhẫn , mở ra, sau đó anh phát hiện đó không phải một chiếc nhẫn, mà là một đôi.

Anh không thích mang trang sức, đeo nhẫn anh cảm thấy khó chịu, cho nên sau khi kết hôn, anh liền cất nhẫn cưới tại phòng ngủ, trong nhà đều do Dương Vi quét tước, dần dà, chờ cô đi rồi, anh cũng không biết vị trí nhẫn cưới ở đâu.

Hiện tại rốt cuộc dì Lâm theo phân phó tìm được nhẫn , không nghĩ tới sau khi tìm được anh lại phát hiện, chiếc nhẫn của Dương Vi,cô cũng để lại.

Anh lẳng lặng nhìn chăm chú một đôi nhẫn này, thẳng đến khi Cao Lâm gọi anh “Tiên sinh?”

Tống Triết mới phản ứng lại, gật đầu, bình thản nói “Không có việc gì, về sau cậu tìm thời gian, giúp tôi hẹn Võ Luân một chút, nói tôi có việc muốn nói chuyện với cô ấy.”

Cao Lâm không hỏi nhiều, đáp ứng . Chờ anh ta rời đi, trong phòng trống rỗng, Tống Triết cầm lấy nhẫn, mang trên ngón áp út của mình.

Trong quá khứ anh không thích cảm giác trói buộc, nhưng lúc này đây, anh lẳng lặng nhìn chăm chú chiếc nhẫn trên ngón tay mình, không ngờ có một cảm giác vui sướиɠ bí ẩn muộn màng.

Sự vui mừng này hòa tan sự khó chịu của đồ trang sức trên ngón tay, và anh thỏa hiệp.

Buổi sáng anh ở giải trí Gạo giải quyết công việc xong, buổi chiều đến tập đoàn Tống thị, chiếc nhẫn trên tay anh khiến cho nhân viên đi qua chú ý, sau khi kết thúc cuộc họp, Tống Triết thả lỏng người, rốt cuộc cũng có người đánh bạo dò hỏi “Tống tổng……”

“Hử?”

“Ngài sắp kết hôn sao?”

Đây là lần đầu tiên có nhân viên ngay trước mặt anh hỏi vấn đề sinh hoạt cá nhân của anh, Tống Triết không khỏi ngẩn người, một lát sau, anh cười rộ lên, gật đầu nói “Ừ, rất nhanh sẽ kết hôn.”

Lời này khiến mọi người hít hà một hơi, dường như mọi người đều đang nghe trộm được một bí mật, người hỏi chuyện thật cẩn thận nói “Là…… Là Võ tiểu thư?”

“Vì sao lại là cô ấy?”

Tống Triết nhíu mày, biểu tình của tất cả mọi người đều cứng lại rồi, Tống Triết nhìn lướt qua mọi người, biết dường như bọn họ đang hiểu lầm cái gì đó, nhíu mày nói “Tôi và Võ Luân không có quan hệ gì, chuyện cụ thể sau này sẽ làm sáng tỏ, không cần đoán mò.”

Mọi người lập tức gật đầu, nhưng nội tâm lại cảm giác hôm nay mình vừa biết một tin tức kinh thiên động địa.

Chờ đến khi tan họp, Tống Triết cho mọi người rời đi, chỉ còn Cao Lâm đứng bên cạnh, anh mới đặt tay trên chiếc nhẫn , vuốt ve nhẫn nói “Cao Lâm, vì sao bọn họ đều cảm thấy vợ của tôi sẽ là Võ Luân.”

Cao Lâm do dự một chút, Tống Triết giương mắt nhìn anh ta “Cậu nói đi, không quan trọng.”

“Một mặt là bởi vì nhiều năm như vậy , tai tiếng của ngài tuy rằng nhiều, nhưng người ngài thừa nhận chỉ có một mình Võ tiểu thư.”

“Ừ.”

“Mặt khác…… Võ tiểu thư có đôi khi sẽ đến công ty.”

“Cô ấy tới công ty làm gì vậy?” Tống Triết nhíu mày.

Cao Lâm thật cẩn thận nói “Võ tiểu thư tới công ty vài lần, không biết chuyện gì xảy ra , trên dưới công ty đều nói ngài và cô ấy là một đôi……”

“Ai nói?”

Lời này Cao Lâm không có cách nào trả lời, Tống Triết cũng biết Cao Lâm không quá quản những việc này. Sau khi suy nghĩ, anh lập tức nói “Cậu đi điều tra rõ tin tức này, là ai truyền ra . Còn có,” Tống Triết chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn nói, “Luật sư xử lý thủ tục ly hôn của Dương Vi, cậu giúp tôi hẹn anh ta, tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút.”

Cao Lâm đáp ứng, thời điểm trời tối, trước tiên Tống Triết từ Lãnh Mân biết được thời gian trở về của Dương Vi, anh sớm quay về giải trí Gạo, chờ ở bên ngoài công ty.

Dương Vi vừa ra khỏi cửa liền thấy xe Tống Triết, đó là chiếc xe màu trắng ngọc trai, trong đêm tối đặc biệt dễ nhận ra. Tống Triết thấy Dương Vi ra ngoài, lập tức vẫy tay với Dương Vi.

Dương Vi cười tủm tỉm tới bên cạnh xe, lúc này cô phát hiện trên tay Tống Triết mang nhẫn cưới, cô có chút ngoài ý muốn, ánh mắt dừng ở trên chiếc nhẫn cưới , Tống Triết chú ý tới ánh mắt của cô, nâng tay nói “Khó coi?”

“Anh……”

Lời nói đến bên miệng, Tống Triết lẳng lặng chờ cô hỏi, nhưng Dương Vi lại không nói tiếp câu tiếp theo, một lát sau, chỉ thở dài nói “Quên đi, không có gì.”

Một chiếc nhẫn, ý nghĩa của nó đều là người giao cho.

Tống Triết thấy Dương Vi không hỏi chuyện, trong mắt hiện lên vài phần mất mát. Nhưng anh không có biểu hiện, cũng không lên tiếng. Như thường lệ, anh đón Dương Vi lên xe, sau đó nói chuyện với Dương Vi về những việc nhỏ hàng ngày.

Sau khi về đến nhà, Dương Vi tới giờ livestream, cô hấp tấp chạy vào trong nhà . Tống Triết thấy bộ dáng cô, nhịn không được nhíu mày “Em không ăn cơm?”

“Không ăn.” Dương Vi xua tay, hào phóng nói, “Anh đi ăn đi.”

Nói xong, cô mở cửa phòng, nhưng trong khoảnh khắc trước khi đóng cửa, Tống Triết giơ tay chống lên cánh cửa nhà cô.

“Anh nấu cho em chén mì .”

Nghe được lời này, cả người Dương Vi đều bị dọa cho ngây người. Nhưng cô lập tức nhớ tới Tống Triết làm chiếc bánh kem kia, cô nhanh chóng trấn định xuống dưới, đang chuẩn bị phản bác, liền nghe Tống Triết nói “Anh cũng muốn nấu, thuận tiện nấu cho em một chén.”

Dương Vi cúi đầu nhìn thời gian, không muốn tranh luận với anh, chạy nhanh vào trong phòng, bắt đầu livestream.

Thời điểm cô livestream, Tống Triết đang ở trong phòng bếp lên Baidu tìm cách nấu mì sợi.

Anh nấu 3 nồi, rốt cuộc cũng thành công, bởi vì nồi đầu tiên quá mặn, thế cho nên một nồi mì sợi cuối cùng, gần như không có hương vị gì.

Lúc này Dương Vi kết thúc livestream, cô tới phòng ăn, liền thấy Tống Triết đang nhìn mì sợi bằng ánh mắt cay đắng, chờ cô kéo ghế ngồi xuống, Tống Triết có chút chột dạ mở miệng nói “Cái kia…… Em tùy tiện nếm thử, nếu không thể ăn chúng ta liền ra ngoài ăn. Lần đầu tiên anh nấu mì, có chút không được……”

Dương Vi lẳng lặng nghe Tống Triết giải thích, anh chột dạ đến lợi hại, tiện thể cho cô một phương án dự phòng.

Dương Vi không để ý tới anh, cô cúi đầu, ăn một miếng mì sợi.

Kỳ thật không có hương vị gì, nhưng đối với Tống Triết mà nói, anh nấu ra mì sợi có thể ăn, đó đã là một việc không dễ dàng.

Hai người lẳng lặng ăn mì, bọn họ đều không phải người thích nói chuyện khi ăn cơm, toàn bộ phòng ăn trở nên phá lệ yên tĩnh.

Nhưng không biết vì sao, chén mì sợi này một chút hương vị cũng không có, Dương Vi lại vẫn ăn hết sạch.

Tống Triết đứng dậy đi rửa chén, Dương Vi giúp đỡ anh, cùng nhau mang chén đến phòng bếp, Tống Triết lập tức nói với cô “Em đặt xuống đó được rồi, nên làm gì thì làm đi, anh sẽ rửa.”

Động tác Dương Vi dừng một chút, một lát sau, rốt cuộc cô mở miệng “Tống Triết, kỳ thật anh không cần như vậy.”

Nói xong , cô ngẩng đầu nhìn anh “Anh phải học cách buông tay, không phải học cách lấy lòng tôi. Những việc trước đây anh chưa từng làm, hiện tại cũng không cần học.”

“Không phải anh muốn lấy lòng em.” Tống Triết lấy mấy cái chén đó lại gần, bỏ vào bồn nước, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Anh đang học cách đối xử tốt với một người. Em không dạy anh làm thế nào để đối xử tốt với người khác, sau này anh làm sao học được?”

Lời này khiến Dương Vi ngẩn người, Tống Triết cúi đầu, bàn tay có chút không phối hợp ở dưới nước hướng về phía chén, cúi đầu nói “Em cũng đừng nói anh đang lấy lòng em, cùng nói là lấy lòng, không bằng nói rằng anh nhận lỗi với em.”

“Trước kia thời điểm em chăm sóc anh nhiều như thế,” anh rũ mặt mày, làm như có chút ngượng ngùng, “Anh chăm sóc em một chút, không có việc gì.”

Dương Vi không nói chuyện, cô lẳng lặng nhìn chăm chú vào người đang nghiêm túc rửa chén trước mặt.

Rất lâu sau, cuối cùng cô cũng mở miệng.

“Tống Triết.”

“Em không cần phải xen vào, ngồi đi, em cũng không cần áy náy……”

“Rửa chén,” Dương Vi nghiêm túc lên tiếng, “Là phải rửa bằng nước rửa chén.”

Nghe được lời này, Tống Triết cứng đờ người, thấy vẻ mặt đần độn của Tống Triết, Dương Vi nhịn không được cười ra tiếng .

“Tôi tới,” nói xong, Dương Vi từ bên cạnh lấy tạp dề, đi đến bên người Tống Triết, để Tống Triết nhường một bước, rồi đứng trước mặt Tống Triết làm mẫu rửa chén như thế nào.

“Phải dùng nước ấm, như vậy mới có thể tẩy được dầu, anh đổ nước rửa chén vào giữa bọt biển ……”

Cô cúi đầu vừa làm vừa nói, Tống Triết lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, anh từng thấy qua rất nhiều bộ dáng của Dương Vi, sáng chói thanh cao, rực rỡ lóa mắt, nhưng không hề có bất cứ thời khắc nào, có thể giống giờ phút này, cô chỉ tùy tiện búi tóc, mắc áo ngủ, bộ dáng cúi đầu rửa chén, đã khiến anh cảm thấy càng mỹ lệ.

Trên mặt cô có vài sợi tóc buông xuống dưới, theo động tác của cô nhẹ nhàng đung đưa, trông cô dịu dàng lại mang theo vài phần thẳng thắn, anh cầm lấy giẻ lau, máy móc lau dọn, nghe Dương Vi giảng giải cách rửa chén như thế nào.

Anh không biết vì sao, anh có cảm giác dường như hai người đến gần nhau một chút, anh đã bước lên phía trước rất nhiều, lần đầu thấy mất đi bức tường vô hình giữa hai người, giúp anh có thể nghiêm túc, chú ý cô một cách rõ ràng chính xác.

Trong lòng anh nóng lên, theo bản năng mở miệng “Dương Vi, chúng ta……”

Nói còn chưa dứt lời, tiếng di động Dương Vi vang lên, trên tay cô dính nước, vì thế giương cằm nói với Tống Triết “Phiền anh giúp tôi nhận một chút.”

Tống Triết quay đầu, thấy tên Chu văn.

Cái tên này khiến anh cảnh tỉnh, giúp anh tỉnh táo lên rất nhiều, anh không nhúc nhích, Dương Vi nhìn thoáng qua tên Chu Văn , chặn lại nói “Nhanh lên nha.”

Tống Triết trầm mặc vươn tay, ấn nút trả lời, sau đó đưa điện thoại di động dán bên tai Dương Vi.

Dương Vi nâng tay, hướng tới anh làm một cái thủ thế “Cấm lên tiếng”, sau đó cười nói “anh Văn.”

Tống Triết siết chặt di động, anh nghe không rõ Chu Văn nói gì, anh chỉ thấy mặt mày Dương Vi đều mang theo ý cười, đó là nụ cười hoàn toàn bất đồng khi đối mặt với anh.

Nụ cười của cô đối với anh luôn mang theo bất đắc dĩ cùng bao dung, giống như một người lớn đang nhìn đứa trẻ, nhưng khi Dương Vi nghe điện thoại của Chu Văn, mới thực sự vui vẻ.

Nhận thức như vậy khiến anh phẫn nộ lại ghen ghét, nhưng anh cái gì cũng không thể làm, thật vất vả anh mới cùng Dương Vi xây dựng được giây phút bình thản ngắn ngủi này, không thể để Dương Vi phát hiện ra nội tâm chân chính của anh.

Nhưng ghen ghét sẽ không bởi vì khắc chế mà tiêu trừ, anh cũng chỉ có thể giơ di động, nắm chặt tay, nghe Dương Vi kết thúc cuộc gọi này.

Cuộc điện thoại này như móc lấy trái tim anh, khi nhìn thấy cô nói chuyện, cô mỉm cười.

Tới tới lui lui, cái gì anh cũng không thể biểu hiện , sắc mặt cứng ngắc, gắt gao nắm chặt di động, bình ổn nội tâm chính mình.

Chờ Chu Văn cúp điện thoại, Dương Vi cũng rửa chén gần xong rồi. Cô chú ý tới Tống Triết vẫn còn nắm di động của cô không bỏ, có chút kỳ quái nói “Tống Triết?”

Tống Triết hơi hoàn hồn, mới phản ứng lại , mình vẫn còn cầm di động của Dương Vi. Anh buông di động Dương Vi xuống, bắt đầu lau bàn một lần nữa.

Dương Vi cảm giác được sự thay đổi trong trạng thái của Tống Triết, cô hiểu chút gì đó, cô không nói trắng ra, chỉ tiếp tục dạy anh làm việc nhà. Cuối cùng khi cô dạy xong làm thế nào để phân loại rác trong bỏ vào túi, Dương Vi nhìn thời gian, nói với anh “Hiện tại rất muộn rồi, anh cần phải trở về.”

Tống Triết gật đầu, Dương Vi đưa Tống Triết ra ngoài, Tống Triết mở cửa, cuối cùng vẫn có chút do dự, anh quay đầu, nhìn Dương Vi, hỏi một câu “Dương Vi, em đã từng trải qua cảm giác ghen ghét chưa?”

Dương Vi hơi sửng sốt, đôi tay cô ôm lấy chính mình, một lát sau, cô cười khổ .

“Thích một người, làm sao lại không ghen ghét?”

“Tôi đã từng thích một người , anh thích quá nhiều người, người thích anh cũng quá nhiều.” Sắc mặt bình tĩnh, dường như chuyện trong quá khứ đối với cô không có một chút ảnh hưởng nào, “Tôi đã từng ghen ghét đến điên rồi, nhưng tôi biết rất rõ ràng, ghen ghét là bản tính của nhân loại, có thể tha thứ. Nhưng nếu để ghen ghét phát triển thành ác ý, sau đó làm gì người khác, thì không thể tha thứ.”

Tống Triết ngẩn người, anh ngơ ngác nhìn Dương Vi.

Dương Vi cười rộ lên, cô nghĩ Tống Triết thông minh như vậy, hẳn là biết lời này của cô có ý gì.

Nhưng khi cô đang chuẩn bị nói tiếp câu tiếp theo, để trấn an Tống Triết một chút, cô lại nghe thấy Tống Triết đột nhiên mở miệng “Thực xin lỗi.”

Dương Vi có chút mờ mịt, ngay sau đó, cô nghe thấy trong thanh âm của anh mang theo vài phần khàn khàn, nghiêm túc nói “Trước kia, cuộc sống của em thật sự không tốt.”

Nhưng hiện tại anh mới biết được, hiện tại mới có thể cảm nhận.

Dương Vi hiểu ý anh, cô trầm mặc, rất lâu sau, cô nhẹ nhàng cười.

“Đều đã qua.”

“Chuyện quá khứ, không sao cả.”