Giả Quý Tộc

Chương 26

Tống Triết ngơ ngác nhìn Dương Vi, nhìn Dương Vi rơi nước mắt .

Anh đột nhiên hoảng loạn vô thố, anh cảm giác trong lòng đau nhói, anh vụng về rút giấy đưa cho cô, hoảng loạn nói “Cô đừng khóc……”

“Tôi sai rồi, cô đừng khóc.”

Dương Vi không nói chuyện, cô giơ tay che môi, nhìn Tống Triết trước mắt, cười ra tiếng .

Cô chỉ lộ ra một đôi mắt hàm chứa nước mắt, cười nói “Anh đần muốn chết.”

“Tống Triết,” cô cười lặp lại, “Anh thật sự, quá ngu ngốc.”

Trong chuyện tình cảm, quá ngu ngốc.

Tống Triết không biết mình nên làm cái gì, đời này anh chưa bao giờ gặp qua tình huống nào như này. Anh sợ hãi và hoảng loạn, anh cật lực muốn làm chút gì đó, rồi lại không biết nên làm cái gì. Cuối cùng anh tạm dừng động tác, lẳng lặng nhìn Dương Vi, vẫn không nhúc nhích.

Rất lâu sau, anh thấy Dương Vi nhắm mắt lại, xung quanh đều an tĩnh, cô tạm dừng một lát, hình như gần một phút đồng hồ, cô lau khô nước mắt của mình, trang điểm chải chuốt lại một lần, đem bộ khôi giáp vừa mới ném xuống kia mặc vào từng thứ một, cuối cùng cô cũng mở mắt.

Cô không có tiếp nhận khăn giấy của anh, cô ngồi thẳng thân mình, ánh mắt nhìn về phía trước, tự mình rút khăn giấy, lau khô nước mắt.

“Được rồi, kỳ thật nói những lới này cũng vô nghĩa.”

“Trở về.” Dương Vi bình tĩnh nói, “Hôm nay phiền anh quá.”

Tống Triết không nói gì, qua một lúc lâu, anh mới hồi phục tinh thần , khởi động xe một lần nữa, lái xe đưa cô tới bệnh viện.

Anh dẫn cô vào bệnh viện, lấy số, gặp bác sĩ. Anh đã khi nào chăm sóc người bệnh đâu, cho nên một đường làm việc đều không thông thuận lợi, đẩy xe lăn, cũng là lúc nhanh lúc chậm.

Lần đầu tiên anh nhận ra động tác của anh quá lỗ mãng, nhưng người ngồi trên xe lăn lại rất bình tĩnh, mặc kệ anh làm tốt hay không tốt, cô đều không nói lời nào.

Anh cảm thấy có thứ gì đó buồn bực ép lên ngực, ép tới mức anh không có cách nào hô hấp. Chờ đưa cô trở về nhà , Dương Vi chống nạng, đứng cạnh cửa nói với anh “Được rồi, đưa đến nơi này thôi. Hôm nay phiền anh rồi.”

Tống Triết đứng im không nhúc nhích, Dương Vi mở cửa, quay đầu lại thấy anh vẫn đứng ở nơi đó, không khỏi cười rộ lên, có chút kỳ quái nói “Còn đứng lì ở đó làm gì ?”

Tống Triết không lên tiếng, cúi đầu không nói chuyện, anh giống như một gốc rễ, làm người ta nhớ tới bộ dáng đứa trẻ đứng trước giá đồ chơi, một bộ dáng không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Dương Vi trầm mặc một lát, rốt cuộc nói “Rốt cuộc là anh muốn làm gì ? Tống Triết, nên nói tôi đã nói rồi, anh cứ làm chuyện anh nên làm đi.”

“Tôi nên làm cái gì?”

Thanh âm Tống Triết có chút khàn khàn.

Loading...

Kỳ thật anh không ngốc, qua rất nhiều chuyện , trong lòng anh đã có đáp án, nhưng anh lại không dám xem cái đáp án kia.

Tựa như ngày Dương Vi rời đi, kỳ thật anh biết cô thật sự đi rồi, nhưng anh không thể tin được, cũng không thể tin tưởng.

Nhưng người này thật sự quá không lưu tình, nhất định phải đem chuyện này nói cho rõ ràng minh bạch như vậy, ngay cả cơ hội tự lừa mình anh cũng không có.

Dương Vi nhìn bộ dáng anh cúi đầu, ép mình quay đầu đi. Đau lòng nhiều năm như vậy, dường như đau lòng cũng trở thành thói quen.

Cho nên cô ép buộc mình, gian nan nói “Về nhà đi, đừng canh giữ ở nơi này.”

“Chỉ là……” giọng nói Tống Triết khàn khàn, “Cô ở chỗ này.”

Thân mình Dương Vi khẽ run lên, nghe thanh âm Tống Triết mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ“Cô ở chỗ này, cô bảo tôi phải về chỗ nào ?”

“Trong nhà phải có nhân tài tên Dương Vi ,” Tống Triết ngẩng đầu lên, cố gắng để mình cười rộ lên, lời nói ra không quá gian nan, anh hy vọng mình có thể giống như ngày thường, không thèm để ý, không để bụng, nhưng anh biết mình làm không được.

Tất cả mọi thứ anh có, dường như trước câu “Tôi đã từng thích anh” kia, đều không đáng giá để nhắc tới.

Anh nhìn cô, thanh âm khô khốc “Dương Vi, cô không ở nhà, nơi đó trống rỗng, cô bảo tôi trở về làm gì?”

Dương Vi trầm mặc.

Cứ như vậy trong nháy mắt, cô gần như hoàn toàn đầu hàng trước mặt anh, quân lính tan rã. Nhưng thời điểm cô chuẩn bị mở miệng, trong đầu lại hiện lên ba năm kia.

Cô ở trong căn phòng trống rỗng, trong suốt thời gian dài như vậy.

“Sẽ quen.” Cô nhẹ giọng mở miệng.

Giống như cô, dùng thời gian lâu như vậy, không phải cũng quen sao?

“Tống Triết, kỳ thật anh sẽ rời đi.”

Giống như cô.

“Anh sẽ gặp một người khác thích anh, anh sẽ phát hiện, kỳ thật ngoại trừ tôi, trên thế giới này có rất nhiều người con gái tốt. Bọn họ càng thích hợp với anh hơn tôi.”

“Tôi không……”

“Một người sẽ gặp đúng người khi đúng thời gian. Thời gian của chúng ta không đúng.”

Dương Vi hít sâu một hơi “Cho nên, thật đáng tiếc.”

“Trở về đi.” Cô vào trong phòng, đưa lưng về phía anh, một lúc sau, cô bình tĩnh nói, “Chúng ta đều sẽ có cuộc sống mới.”

Nói xong, cô đóng cửa phòng lại.

Tống Triết đứng ở cửa, anh ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng lại, ngơ ngác nhìn người kia biến mất ở trước mắt anh, anh đứng trong hành lang dài trống rỗng, bóng tối và tĩnh mịch cùng nhau bao phủ xuống.

Anh chậm rãi đi lên phía trước, đặt tay lên cửa phòng.

Cửa phòng lạnh băng truyền đến trên tay anh, thân mình anh run nhè nhẹ.

Qua rất lâu, anh mới rời khỏi nhà Dương Vi, anh ngồi ở vườn hoa trong tiểu khu nhà Dương Vi , trong tay là chiếc điện thoại mỏng.

Qua một lúc, rốt cuộc anh vẫn gọi điện thoại cho Giang Hoài An.

Giang Hoài An nhận được điện thoại , có chút kỳ quái nói “A Triết?”

“ Giang ca” Tống Triết hít hít cái mũi, “Còn chưa ngủ sao?”

“Cậu làm sao vậy?” Trực giác Giang Hoài An cảm thấy không đúng, Tống Triết miễn cưỡng cười rộ lên “Tôi không sao, buổi tối nhàm chán, gọi điện thoại cho cậu.”

“A Triết, năm ấy khi cậu xuất ngoại cậu cũng gọi cho tôi một cuộc điện thoại như vậy.”

Giang Hoài An nhắc nhở anh “Ngữ khí giống nhau như đúc.”

Tống Triết không nói, Giang Hoài An lẳng lặng chờ.

Qua rất lâu sau, Tống Triết mới chậm rãi mở miệng, vừa mở miệng, liền tiết lộ trong thanh âm của anh mang theo khóc nức nở. Giọng nói hơi run rẩy, lại cố gắng áp chế, mỗi một chữ dường như đều là cắn răng , gian nan nói “Cô ấy nói…… cô ấy thích tôi.”

Giang Hoài An không nói chuyện, không biết vì sao Tống Triết nói ra những lời này , nhưng trong nháy mắt, rốt cuộc anh cũng nhịn không được, bật khóc thành tiếng.

“Cô ấy thích tôi.”

“Cô ấy nói cô ấy không phải bởi vì bất cứ thứ gì khác mới thích tôi, cô ấy chỉ đặc biệt thích tôi.”

“Tôi con mẹ nó không tin !” Tống Triết hét lớn, “Tôi mẹ nó nên tin như thế nào ?! từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ nói thật lòng, cô ấy thích cái gì, không thích cái gì, trước nay đều là tôi phải tự đi tìm hiểu, tự tôi đoán.”

“Tôi đoán cô ấy thích tôi, nhưng kết quả đâu?”

“Cô ấy vẫn có thể ném tôi ở nước ngoài một mình,” Tống Triết ngẩng đầu lên, anh cảm thấy khóc ra được —— vì chuyện của Dương Vi mà khóc thành thế này, quá chật vật. Anh liều mạng khống chế nước mắt, gian nan nói, “Cô ây có thể vì mẹ tôi, không chút do dự, để một mình tôi cút đi nhiều năm như vậy. Sau đó cô ấy nói chuyện cô ấy thích tôi, là chuyện thật lòng nhất mà cô ấy từng làm trong cuộc đời này.”

“Cô ấy sống rất mệt mỏi sao?”

Tống Triết vừa cười vừa khóc thành tiếng “Cậu nói sao cô ấy lại ngốc như vậy, cả đời này, cô ấy sống rất mệt mỏi ?”

“Cô ấy vì cái gì ? cậu nói cô ấy vì cái gì ? Cô ấy thích cái gì, không thích cái gì, thích ai, không thích ai, vì sao muốn che giấu, cô ấy không che giấu, mẹ nó ai lại dám đối xử với cô ấy như vậy?”

“Còn có tôi ……”

Anh giơ tay che lại mặt “Không có tôi sao?”

Tính cách cô ấy mềm yếu, còn Tống thiếu gia anh vì cô ấy mà hờn dỗi cả ngày lẫn đêm.

Cậu nói người như vậy , sao có thể sợ, chỉ một câu thích anh, mà phải trễ nhiều năm như vậy ?

“Vì sao phải đi đến một bước này ……”

Thanh âm thấp hèn nói “Vì cái gì……”

Vì sao phải rời khỏi?

Vì sao không chịu trở về?

Giang Hoài An nghe tiếng khóc của anh, từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ thấy Tống Triết khóc như vậy.

Từ nhỏ bọn họ đã quen biết, Tống Triết luôn luôn khẩu thị tâm phi, vĩnh viễn sẽ không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh mình chật vật nhất. Tuy nhiên tất cả những sóng gió trong cuộc đời anh, lại liên quan mật thiết với cô gái tên Dương Vi kia.

Giang Hoài An hít sâu một hơi, cuối cùng nói “A Triết, kỳ thật cậu luôn biết.”

Lời này khiến Tống Triết an tĩnh lại.

Giang Hoài An bình tĩnh nói “Chuyện cô ấy thích cậu, cậu vẫn luôn biết. Nhưng cậu vẫn luôn tiêu xài hoang phí tình cảm này.”

“Cậu luôn thử, luôn ngờ vực, một mặt lo lắng, lại một mặt sợ hãi.”

“Tử trước tới nay cậu không nghĩ tới cô ấy sẽ mệt mỏi, cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ bị thương , thẳng đến giờ khắc này, kỳ thật không phải cậu khổ sở vì chưa từng biết cô ấy thích cậu, điều khiến cậu khổ sở chính là, cậu biết rõ cô ấy thích cậu, lại đem một người sống sờ sờ bức đến một bước này.”

“Đừng nói nữa……”

“A Triết,” Giang Hoài An thở dài, “Cô ấy là do cậu bức đi.”

Tống Triết không nói chuyện.

Đầu kia điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Tống Triết lẳng lặng nắm chặt tay, Giang Hoài An đợi rất lâu, đột nhiên nghe thấy đối diện một mảnh yên tĩnh.

Sau một lúc, anh ta nghe thấy Tống Triết gian nan mở miệng “ Giang ca, tôi phải làm gì bây giờ ?”

“Tôi có thể làm gì bây giờ?”

“Buông tay.” Giang Hoài An bình tĩnh mở miệng, “Hai người đã bỏ lỡ, đừng cưỡng cầu.”

Tống Triết không mở miệng được.

Anh muốn trả lời tốt.

Anh muốn đồng ý một câu “được thôi”.

Anh muốn hứa hẹn với Giang Hoài An, hứa hẹn với mọi người, mình sẽ buông tay, mình sẽ để Dương Vi sống hạnh phúc, còn mình sẽ gặp được một người khác thêm một lần nữa.

Nhưng cuối cùng, anh cái gì cũng không nói nên lời.

Anh giãy giụa, anh nỗ lực, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu “Tôi làm không được.”

“ Giang ca” anh trầm thấp mở miệng, “Không phải tôi không muốn buông, mà tôi làm không được.”

“Tôi không biết là vì sao —— kỳ thật mấy người đều nói đúng.”

“Tôi ích kỷ, tôi ngạo mạn, tôi vô lễ, ở chuyện tình cảm, ấu trĩ đến mức giống trẻ con, tôi cái gì cũng đều không hiểu, cũng chỉ biết đòi lấy.”

“Tôi không thể khống chế chính mình, tôi có thể đem những thứ tôi có cho cô ấy, những thứ cô ấy không thích, hay tổn thương mà cô ấy từng chịu, tôi đều có thể sửa từng chút một.”

“ngoại trừ việc bắt tôi phải từ bỏ cô ấy.”

Giang Hoài An không nói chuyện, rất lâu sau, anh ta đột nhiên dò hỏi “Như vậy, cậu đã từng theo đuổi một người sao?”

Tống Triết ngẩn người, Giang Hoài An chậm rãi nói “A Triết, hai người không có tiền duyên để cho cậu tiếp tục. Chuyện cậu có thể làm, cũng chỉ có bắt đầu lại một lần nữa.”

“Không phải cái gì cậu cũng có thể sửa có thể học sao?”

“Vậy cậu nên bắt đầu học cách thích một người.”