Đường Du đã mời vài người từ bộ phận marketing, trong đó còn có hai người đến từ bộ phận phát sóng trực tiếp, lúc Tô Hảo và Đường Du bước vào, toàn bộ người trên ghế lô (*) đều sửng sốt.
*Ghế lô - nguyên gốc là 包厢: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí.
Sau đó một đám như muốn đứng lên, Đường Du chỉ bọn họ: “Không cần đứng lên đâu, mọi người đừng khách khí mà.”
“Chúng tôi nghênh đón cô sao? Chúng tôi là nghênh đón Tô Hảo đấy!” Trợ lý của Đường Du nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, kéo ghế ngồi cho Tô Hảo: “Tô Hảo, mời ngồi.”
Tô Hảo nhướng mày, nói: “Cảm ơn.”
Thái độ những người này khi nhìn thấy cô cũng rất nhiệt tình.
Sau khi thấy Tô Hảo ngồi xuống thì những người còn lại cũng sôi nổi ngồi xuống theo, Đường Du tấm tắc một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tô Hảo, thật không dám giấu, thật ra cô ấy cũng muốn đối đãi như vậy với Tô Hảo nhưng lại sợ Tô Hảo nhìn ra được, cho nên chỉ có thể tận lực duy trì hiện trạng.
Chuyện ngày hôm qua đã làm cả công ty bùng nổ.
Thời gian trước mọi người còn đang thảo luận về Tô Hảo, người giành được vị trí người phát ngôn công ty mặt mũi trông như thế nào, không bao lâu thì xảy ra việc này, Chu tổng vừa tức giận thì chấn động cả tổng bộ.
Hơn nữa còn không chút do dự đuổi người, quả thực quá đáng sợ mà.
Một đám người nhớ tới thì lập tức kính nể Tô Hảo hơn.
Nói thật, bọn họ đều là những nhân viên lâu năm, thường xuyên tám chuyện về Chu Dương trong nhóm, biết thái độ của anh đối đãi với bạn gái và người theo đuổi, có thể nói nam nhân này quen đứng ở trên cao, bất luận đối với bạn gái tốt thế nào thì cũng có điểm mấu chốt, đó chưa kể vì các cô ấy mà làm nhân viên trong công ty hoang mang.
Thậm chí lúc Chu Dương mở họp, anh cũng không cho phép bạn gái tới công ty, vì cái gì lại nói Chu Dương đối tốt với Lục Mễ Mễ, chính là vì hai năm trước bạn gái anh ở dưới lầu công ty đυ.ng phải một người diễm lệ như Lục Mễ Mễ đang cùng Chu Dương từ trên lầu đi xuống, sau đó ngay lập tức trở nên ghen tị.
Ngày hôm sau cô bạn gái thừa dịp Chu Dương không ở công ty mà chạy tới, tỏ ý định muốn đuổi việc Lục Mễ Mễ, sau khi Chu Dương biết chuyện cũng đã tới cảnh cáo cô nàng đó.
Tuy hai người không chia tay nhưng cũng nhìn ra được tình cảm mà Chu Dương đối với cô bạn gái kia.
Ngược lại là Lục Mễ Mễ, thời gian cô ta đó khá xinh đẹp.
Bất quá xinh đẹp thì có ích gì? Hiện tại vì Tô Hảo, không đơn thuần chỉ là Lục Mễ Mễ, nay cả nguyên lão như Trương Nhàn kia cũng nói đuổi là đuổi đấy thôi, chỉ còn kém một bước nữa là được thăng chức rồi.
Chỉ vì cô lập Tô Hảo một cách không cần thiết.
Vì thế, mọi người nhìn Tô Hảo bằng ánh mắt thật sự ấm áp mà thân thương.
“Tô Hảo, cô ăn thử cái này xem? Món này ăn khá ngon đấy.”
“Còn cái này nữa, món sườn này ăn cũng rất ngon.”
“Tô Hảo, cô thích ăn rong biển không? Tôi múc cho cô một chén nha.”
Thọ tinh công Đường Du này đã hoàn toàn bị bỏ rơi, nhưng cô ấy không sao cả, còn gắp một phần đồ ăn cho Tô Hảo, Tô Hảo lập tức xua tay: “Đủ rồi, đủ rồi, hôm nay là sinh nhật Đường Du mà.”
“À, phải rồi, sinh nhật của Đường Du, chúng tôi kính cô một ly.” Bọn họ dường như mới nhớ tới, xoay người bưng ly kính rượu với Đường Du, Đường Du cười nâng ly: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong nhiều năm nay để tôi có được thành quả như bây giờ, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”
Ánh mắt cô ấy đều là tự tin.
Ở phương diện tiêu thụ, Đường Du rất lợi hại, hiện tại cô ấy chính là nữ vương nổi danh của Phí Tiết.
“Ai nha không cần khách khí, chúng tôi còn phải dựa vào cô đó.”
“Ha ha ha, được lắm, tới đây nào!” Đường Du cạn ly về phía trước.
Tô Hảo đứng bên cạnh vừa rót xong một ly rượu lớn, cô nhìn Đường Vũ một thân giỏi giang khiến bao người đi theo vừa chúc phúc lại vừa hâm mộ.
Sự tự tin quả nhiên cần được tạo ra bởi chính họ.
Tô Hảo nâng ly, đi theo chạm vào ly của Đường Du, mi mắt cong cong mà đưa ra lời chúc phúc: “Chúc mừng, chúc cô sớm mua được phòng nha.”
“Ha ha, cái này tôi thích nè.” Đường Du vui vẻ cười to, chạm vào ly của Tô Hảo, cười tủm tỉm nói: “Nhất định sang năm sẽ mua, đến lúc đó cô nhớ phải tới xem.”
Tô Hảo gật đầu: “Được.”
Một đám đều uống rượu.
Tô Hảo cũng không câu nệ mà uống một hớp lớn.
Đường Du một phen ôm lấy tay cô, nói: “Tôi chờ cô che chở cho tôi.”
Rượu khá nồng, sau khi uống vào, cổ họng Tô Hảo nóng lên một trận. Cô che miệng lại ợ một tiếng, nghe thấy lời này của Đường Du, cô chỉ nghĩ đây là lời nói đùa, không phải thật sự.
Một bữa ăn hơn một giờ đồng hồ, bên ngoài sắc trời đã bắt đầu tối.
Đường Du còn đặt thêm ghế lô KTV, mọi người đều ỡm ờ rượu từ trong nhà hàng đi ra, di chuyển tới chiến trường KTV được sắp xếp bên cạnh.
Thuận tiện mang bánh kem lên lầu.
Tiến vào ghế lô.
Cả đám ngã trái ngã phải chọn bài hát.
Rượu mạnh quanh quẩn trong đầu, Tô Hảo che miệng lén lút ngáp nhẹ trên ghế.
Đường Du vào ghế lô nhưng lại thường xuyên ra ngoài, giống như đang đợi ai đó. Một lát sau cô ấy tiến vào, ngồi cạnh bên Tô Hảo, giờ mới phát hiện Tô Hảo có hơi say, lập tức vỗ vai cô: “Tô Hảo?”
Tô Hảo liếc nhìn cô ấy một cái, nhấp môi cười, đôi mắt long lanh như mặt hồ.
Đường Du vừa thấy, nghĩ thầm, này cũng quá xinh đẹp rồi.
Lúc này.
Cửa ghế lô bị đẩy ra, mọi người quay đầu lại nhìn, Chu Dương cầm áo khoác trong tay bước vào, đôi mắt hẹp dài quét qua một vòng.
Cả đám khϊếp sợ.
“Chu... Chu tổng!”
“Chu tổng!”
“Ôi mẹ ơi, bồng tất sinh huy (*) đó.”
* Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh. Trong một câu có thể dịch kiểu "ngài đến khiến cho nhà tranh rực rỡ hẳn lên". Ý chỉ có khách quý đến nhà, trong tiếng việt có một câu tương tự là rồng đến nhà tôm.
Không thể tin nổi, đến bao giờ bọn họ mới có cơ hội được ngồi chung ghế lô với những người như Chu tổng thế này đây? Ngày thường, bọn họ chỉ dám tám chuyện trong nhóm, thỉnh thoảng sẽ tổ chức liên hoan nhưng chỉ được nhìn thấy từ xa, không có cơ hội tới gần, một tiếng nổ vang lên, micrô của một số người rơi xuống: "Chu... Chu tổng, ngài... Chào ngài."
Tất cả đều lắp bắp.
Đường Du nhìn thấy Chu Dương thì lập tức phủi áo đứng dậy: “Chu tổng.”
“Cô chỉ chọn một nơi như vậy tổ chức sinh nhật sao?” Giữa mày Chu Dương hiển nhiên có chút ghét bỏ: “Ngay cả chỗ đỗ xe cũng không có.”
Lại liếc nhìn trái cây trên bàn.
Chu Dương bóp tắt thuốc, nói “Đổi một chỗ khác đi.”
Vốn dĩ ai cũng cảm thấy nơi này khá tốt, bị Chu Dương ghét bỏ như vậy, đột nhiên cảm thấy... xác thật cũng chẳng ra gì. Tắt thuốc lá xong, Chu Dương nhìn thấy Tô Hảo đang ngồi phát ngốc trên sofa, động tác anh dừng lại, áo khoác theo bản năng giao cho Đường Du, Đường Du thật cẩn thận nhận lấy.
Sợ chạm vào hỏng nên vẫn giữ nó bằng một tay.
Chu Dương xắn tay áo lên, hỏi: “Cô ấy uống rượu à?”
“À, đúng rồi, vừa uống được một chút, hình như là say rồi nên không uống được nữa.”
Tay áo xắn lên lộ ra đồng hồ, nam nhân cao lớn bước qua, cười nhạo một tiếng: “Cô ấy không thể uống, một ly cũng vậy.”
Trước đây ở Kinh Đô.
Say đến mức anh chạm vào mà cô cũng chẳng hề hay biết.
Anh bước tới, cô xoa xoa cái trán, một tay quạt quạt cổ áo, dường như rất nóng, Chu Dương có hơi căng thẳng, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn.
Cô say đến mức không phân rõ đông tây nam bắc, mắt hạnh hàm chứa hơi nước cũng cúi đầu nhìn anh.
Cái nhìn này.
Làm yết hầu Chu Dương căng thẳng.
Cô nghiêng đầu, một bên tóc rũ xuống, mi mắt cong lên, nặn ra một mạt cười nhợt nhạt mang theo lúm đồng tiền. Hơi thở Chu Dương đột nhiên trở nên khó khăn, tim thình thịch đập vang như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, anh cúi thấp đầu "chết tiệt" một tiếng, cằm lãnh ngạnh đặt lên đầu gối Tô Hảo, sau đó khóe môi câu lên, ánh mắt mang theo nụ cười tùy ý.
Chu Dương, mày xong đời rồi.
Hiện tại mọi người quả thực khϊếp sợ khi nhìn thấy một màn này.
Cả đám ngừng thở vì sợ quấy rầy đến Chu Dương.
“Đây... Có phải là kẻ chết tiệt đang cúi đầu trước tòa không?”
Có người từ trong cổ họng nén ra những lời này.
*
Mười phút sau, Chu Dương đứng dậy đem Tô Hảo đang say ngốc chặn ngang bế lên, nhìn Đường Du nói: “Nếu cô ấy say rồi, tôi sẽ đưa cô ấy trở về, mọi người đổi chỗ đi, đến CLB Tinh Không.”
CLB Tinh Không?
Là nơi cao cấp đấy!
Đời này cũng không biết có cơ hội đến nơi này hay không, ánh mắt Đường Du sáng lên, đêm nay đã kiếm được may mắn từ Tô Hảo. Cô ấy "ah" một tiếng, hỏi: “Chu tổng, còn áo này?”
“Phủ thêm lên cho cô ấy đi.”
Đường Du lập tức bước tới, khoác áo khoác lên vai Tô Hảo, Tô Hảo dựa vào ngực anh ngủ say, hơi thở đều đều.
Sau khi khoác vào, Đường Du thấp giọng nói: “Chu tổng, chuyện là... Ngài đưa Tô Hảo an ổn về nhà giúp, vì mẹ Tô Hảo đã thêm WeChat của tôi, bà ấy sẽ hỏi.”
Chu Dương nhướng mày: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, anh nhìn nữ nhân ngủ trong ngực rồi sải bước về phía cửa. Đường Du thở phì phò chạy ra ấn thang máy, Chu Dương ôm Tô Hạo một đường xuống lầu.
Chiếc Hummer ngừng ngoài cửa, đem người đặt ở ghế sau, thắt đai an toàn lại, đầu Tô Hảo thấp thấp dựa vào ghế, Chu Dương không rời đi mà vừa đỡ vừa nhìn cô một lúc, vài giây sau, anh đưa tay vén sợi tóc trên trán cô, sau đó trượt xuống kɧıêυ ҡɧí©ɧ cằm cô, nhìn dung nhan khi cô say ngủ.
Nhìn một hồi mới buông tay.
Xoay người khởi động xe.
Nơi này cách nhà Tô Hảo không xa, chạy không bao lâu liền nghe di động Tô Hảo vang lên, dừng tại đèn xanh đèn đỏ, Chu Dương xoay người cầm xem.
【 Mẹ】
Là Thành Linh.
Chu Dương ho một tiếng, không tiếp, thả điện thoại trở về.
Rất nhanh xe đã đến tiểu khu Hoa Huy, nhìn thấy một nam nhân cao ráo văn nhã đứng ở cửa đang cầm di động bấm bấm, Chu Dương híp mắt, hạ cửa kính xe xuống nhìn người nọ vài lần.
Là Đường Duệ.
Anh cười lạnh một tiếng.
Xoay người bước xuống xe, cúi đầu cởi bỏ đai an toàn trên người Tô Hảo rồi đem người chặn ngang ôm lên, dán gương mặt cô vào ngực mình.
Cô còn cọ cọ xuống, Chu Dương cúi đầu hôn trán cô một chút.
Rồi lại giương mắt lên.
Đối diện cặp mắt đang tìm tòi nghiên cứu kia của Đường Duệ.
Ánh mắt va chạm nhau, đôi mắt hẹp dài của Chu Dương trở nên có chút lạnh lẽo, khí thế bức người, anh cúi đầu đặt lên trán Tô Hảo một nụ hôn, sau đó đi xuống.
“Chu Dương!” Đường Duệ rốt cuộc nhịn không được mà lớn tiếng.
Trong không khí có mùi rượu.
Đường Duệ đoán Tô Hảo đã say.
Di động Tô Hảo theo sát vang lên tới, là Thành Linh ở nhà thúc giục.
Chu Dương nhíu mày chịu đựng.
Anh đi hướng cầu thang, Đường Duệ thấy rõ người trong ngực anh thật sự là Tô Hảo thì sắc mặt biến đổi, cũng đi theo lên lầu, nghe được tiếng bước chân, Chu Dương lạnh lùng nói: “Cút.”
Đường Duệ một tiếng cũng không trả lời.
Hai người cứ như vậy phân cao thấp đi vào lầu 3, có lẽ nghe được động tĩnh hoặc là quá lo lắng. Thành Linh kéo cửa từ bên trong ra nhìn, lại thấy hai nam nhân cao lớn đứng bên ngoài trong bầu không khí không vui, bà sửng sốt thì nhìn thấy Tô Hảo đang nằm trong lòng ngực Chu Dương, bà mở to hai mắt: “Tô...”
“Dì Thành, Tô Hảo đã uống say trong tiệc sinh nhật của Đường Du.” Chu Dương khép chặt người trong ngực, từng hơi thở của cô đều muốn mệnh anh.
Cho nên phải nhanh tìm chỗ đem người buông xuống mới được.
“Ra là vậy sao, vào đi vào đi, con vất vả rồi.” Thành Linh phản ứng lại, tránh sang một bên.
Dư quang của Chu Dương quét Đường Duệ một cái, không tiếng động mà cười lạnh, bước vào phòng theo Thành Linh trực tiếp vào phòng ngủ chính, cẩn thận đặt Tô Hảo xuống giường, phòng có loại mùi hương như trên người cô, lúc Chu Dương thu hồi tay, tầm mắt đã ở trong phòng lơ đãng nhìn quanh một vòng.
Thành Linh kéo chăn xong thì đưa Chu Dương ra ngoài, Chu Dương sửa sửa cổ áo, ánh mắt mang theo ý cười bước ra.
Rồi lại thấy Thành Linh nhìn về phía Đường Duệ, khóe môi giương lên, nói “Tối nay con ăn gì chưa?”
Sắc mặt Chu Dương thay đổi nhìn về phía Đường Duệ.
Dì Thành rất thích tên chồng trước Đường Duệ này sao?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※