Thất Hôn

Chương 12: Rượu lương

Đêm nay ăn đồ Nhật, có rất nhiều sashimi, Tô Hảo ăn thử một phần liền không dám ăn nữa, cô vẫn là nên ăn tôm thôi, còn có rong biển, thật sự rất ngon. Thẩm Hách nhìn sashimi, nghĩ thầm, may mà chỉ gọi một phần, anh dùng trà lúa mạch để ăn cùng, Tô Hảo thấy thế liền duỗi tay cho rót cho anh.

“Hảo Hảo, em thật tốt.” Thẩm Hách bưng lên uống một ngụm, đẩy bánh gạo nếp cho Tô Hảo.

Tô Hảo tiếp nhận cầm một viên ăn. Bên trong là matcha, có hơi đắng, nhưng bên ngoài mềm mại, dẻo dẻo, ăn rất ngon. Mắt Thẩm Hách quét đến mấy bàn bên cạnh, đều là các đôi tình lữ, có cặp ngồi bên nhau, tựa vào vai nhau, đút cho nhau ăn, anh hơi khựng lại, đem cá hồi nuốt xuống.

Anh liếc nhìn Tô Hảo ở đối diện, ánh đèn mờ ảo, lông mày Tô Hảo khẽ nhếch nhưng lại quá bình tĩnh, hiếm khi có cảm giác ngại ngùng rõ ràng.

Hoặc là, từ khi quen nhau đến nay, cô đều rất ít khi thẹn thùng.

Thẩm Hách nghĩ tới đây, cảm thấy chính mình có phải hay không không quá tốt.

Cầm lấy di động đang muốn soạn tin.

Liền nhận được hai tin nhắn WeChat từ Chu Dương.

Anh nhìn chăm chú vài lần.

Tầm mắt dừng ở hai chữ lương rượu.

Lương rượu là loại rượu chính của tửu trang Hoàng Lương, anh luôn muốn thử nhưng không ngờ cuối cùng lại có được cơ hội này.

Rượu sao.

Anh nhìn đến câu sau của Chu Dương, chần chờ mà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hảo.

Rượu sao.

Thứ này rất loạn.

Thẩm Hách khụ một tiếng, sau đó gõ.

Thẩm Hách: Được, gửi địa chỉ qua đây, chúng em dùng bữa tối xong sẽ qua ngay.

Một giây sau, lại gõ.

Thẩm Hách: Anh Chu Dương, em hỏi một vấn đề, như thế nào mới có thể làm nữ nhân thẹn thùng?

Chu Dương: Cùng chung địa chỉ.

Chu Dương: Vấn đề này? A, em đoán xem?

Thẩm Hách:..... Anh không nói? Thật keo kiệt a.

Chu Dương: Lại đây uống rượu, đợi chút nói cho cậu.

Thẩm Hách: Được.

Buông di động, Thẩm Hách nhìn Tô Hảo một cái, Tô Hảo cũng đang xem di động, Liêu Vân đã gửi ít ảnh cũ cho cô, đều hơn mười năm trước, trông rất có niên đại. Đặc biệt là cô nàng xõa tóc cười híp mắt, kẹp một chiếc kẹp bên tai, trông vừa ngốc lại vừa hồn nhiên.

Nụ cười này, đặt ở hiện tại, cô cũng không thể cười được.

Cô nhìn trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Dương, lúc ấy, Liêu Vân đang chụp ảnh cho cô.

Một chiếc xe màu bạc băng qua con đường đất dừng ở ruộng, Chu Dương mặc áo khoác đen mũ choàng cùng quần jean, trên mặt tất cả đều là ý cười, ngón tay trên nóc xe rõ ràng là cầm một điếu thuốc.

Lúc ấy Chu Dương đang học năm hai cao trung.

“Hảo Hảo.”

Tô Hảo ngây người, nâng mắt lên nhìn về phía Thẩm Hách đối diện: “Ai.”

“Ha ha ha, em sao có chút ngốc vậy.” Thẩm Hách cười rộ lên, nói: “Đợi chút đến tửu trang không?”

“Tửu trang?”

“Đúng, tửu trang của anh Lý Dịch lần trước.”

Lý Dịch.

Nam nhân cắt tấc đầu.

Tô Hảo chần chờ nhìn thời gian: “Sẽ không quá muộn chứ?”

“Sẽ không, giờ vẫn còn sớm, mình đi xem rượu, thưởng thức một chút, rồi nhờ tài xế đưa về.” Thẩm Hách kích động, Tô Hảo thấy hai mắt anh sáng ngời, nhịn không được liền gật đầu: “Được.”

Thẩm Hách cười, gắp sushi cho cô ăn, thuận tay cầm thực đơn lên.

Đầu tiên là đi thanh toán, Tô Hảo đem sushi còn thừa trước mặt ăn hết, bên này Thẩm Hách đã lấy hóa đơn, Tô Hảo lau lau nước tương trên môi, cầm túi nhỏ đứng lên, đi theo phía sau Thẩm Hách.

Lúc đi sắc trời còn sớm mà lúc này, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, tất cả ánh đèn đều sáng lên, phồn hoa vô cùng. Tô Hảo nhớ tới hình ảnh Liêu Vân gửi, nghĩ nghĩ, cũng cầm lấy di động chụp vài tấm gửi cho Liêu Vân.

Trong đó cũng có Phí Tiết.

Các video ngắn của Phí Tiết trong mấy năm qua đã làm rất tốt.

Liêu Vân thường chơi trên APP đó.

Ngoài ra còn có một số nhà lãnh đạo Internet cùng hai công ty bất động sản.

Liêu Vân: Wow, thật sự đều cắm rễ ở Lê Thành a, làm tôi cũng rất muốn đến Lê Thành.

Liêu Vân: Cao ốc công ty Trường Sinh cao như vậy, nó có thực sự là 72 tầng sao?

Tô Hảo nhìn tòa cao ốc dường như chìm trong biển mây, nhất thời cũng chẳng phân biệt có đúng hay không. Vào trong xe, Thẩm Hách khởi động, thấy cô nhìn tòa cao ốc kia thì cười nói: “Không có 72 tầng đâu, chỉ có 53 tầng, thật là phóng đại.”

“Nga nga.” Tô Hảo gật đầu, trả lời Liêu Vân.

Xe chạy ra khỏi con đường, một đường hướng về tửu trang nhà Lý Dịch, tửu trang nhà Lý Dịch chiếm một diện tích rất lớn ở ngoại thành, tửu trang không mở bán ở bên ngoài, chỉ dùng chiêu đãi bạn bè trên thương trường và vòng bạn tốt, vì thế cất chứa tất cả đều là rượu ngon, ban đêm hậu viện tửu trang còn nhàn nhạt hương rượu, rất lịch sự tao nhã.

Cửa là một sân trong có hàng rào.

Treo một cái thẻ vàng.

Mặt trên viết “Rượu”.

Sau khi xe dừng lại, Tô Hảo bước lên sàn gỗ, không khí mang theo vị ngọt thanh nhàn nhạt, Thẩm Hách khóa xe, đi vòng qua đầu xe rồi đưa Tô Hảo vào sân.

Cách đó không xa có rất nhiều xe đỗ, chưa vào cửa đã nghe được một chút tiếng cười, ở nơi yên tĩnh này lại có vẻ phi thường uy nghiêm. Thẩm Hách thấp giọng nói với Tô Hảo: “Cẩn thận.”

Tô Hảo cười gật đầu, dẫm lên phiến đá. Cuối cùng bước lên bậc thang, trong phòng ánh đèn đổ xuống, ánh đèn không quá sáng, thuộc loại cam tương đối ấm.

Ngồi giữa một ghế dài lớn là bốn nam nhân, còn có hai nữ nhân, một nam nhân mặc áo sơmi, mang mắt kính có chút nhã bĩ, ngồi bên cạnh là một nữ nhân rất xinh đẹp, hai người đang cúi đầu nói chuyện. Ngoài ra còn có một nam nhân mặc áo đen quần jean, tay đè đầu gối, ngón tay kẹp điếu thuốc, bên cạnh cũng có một nữ nhân. Người kia là Chu Dương và Lý Dịch, tay Chu Dương cầm một bộ bài, trong miệng cắn điếu thuốc, từng chút từng chút xào bài, cà lơ phất phơ, ánh mắt phong lưu, tựa đang cười nam nhân áo đen đối diện: “Không hút chút thuốc sao? Sợ à?”

Nam nhân kia nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Tôi sợ cái gì.”

“Vậy cậu hút đi.”

“Chu Dương.” Giang Úc nhìn người bên cạnh Vân Lục một cái, Vân Lục chớp mắt, không nói gì cả. Nhưng là Giang Úc cũng không dám động.

Chu Dương ha ha cười: “Thừa nhận, đừng mạnh miệng.”

Hứa Điện đá bàn một cái, liếc Chu Dương cười lạnh: “Cậu a...”

Đột nhiên, Hứa Điện hơi nghiêng đầu: “Tô Hảo?”

Gọi tên cực kỳ rõ ràng.

Đôi mắt hoa đào trong kính quét qua khuôn mặt Tô Hảo, Tô Hảo sững sờ, người này là ai, cô gật đầu theo bản năng: “Xin chào.”

Giọng nói ôn nhu dễ chịu đi thẳng đến chỗ Chu Dương.

Bài trong tay bang một tiếng khép lại, Chu Dương bất động thanh sắc cúi đầu châm điếu thuốc, thổi một vòng khói, sau đó anh quay đầu nhìn Thẩm Hách và Tô Hảo: “Tới rồi sao? Lại đây.”

Thẩm Hách nhận lấy một bên thuốc, giống như tiểu bối lướt qua từng người một, phát phát, một đám nam nhân tuấn mỹ nhịn không được bật cười.

Lý Dịch hỏi: “Này không phải phát hỉ yên* chứ?”

(*) Hỉ - Hỉ sự, Yên - Thuốc lá

Thẩm Hách khụ một tiếng, nhìn Tô Hảo bên cạnh rồi nói: “Còn chưa có đâu, là em hiếu kính các anh được chưa.”

“Được nha, vậy cậu lấy thuốc của cậu đi.” Hứa Điện chọc phá anh.

Thẩm Hách: “......”

Một phút sau, Thẩm Hách giới thiệu Tô Hảo cho bọn họ. Tô Hảo biết người mang mắt kính kia tên là Hứa Điện, nữ nhân bên cạnh anh là vợ anh ta, Mạnh Oánh. Lúc này Tô Hảo mới phản ứng lại, đây chính là ảnh hậu, cô đã xem qua bộ Song Sinh, lại nghĩ tới Liêu Vân nói về chuyện cũ của hai người họ. Tầm mắt cô khẽ quét qua diện mạo quá mức tuấn mỹ kia của Hứa Điện. Nhưng lại nhận được một cái mỉm cười từ Mạnh Oánh, Tô Hảo cũng nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười.

Người áo đen chính là Giang Úc, bên cạnh cũng là vợ anh ta, nữ nhân kia một chút cũng không giống người đã kết hôn, trông thật xinh đẹp đáng yêu, cô ấy vẫy vẫy tay chào Tô Hảo.

Cô ấy còn có một cái tên rất cổ ngôn, đó là Vân Lục.

Sô pha gồm sáu chiếc ghế đôi, mỗi chiếc dành cho một cặp đôi, Chu Dương và Lý Dịch ngồi một chiếc, hai người đều rất kiêu ngạo, Thẩm Hách sắp xếp cho Tô Hảo ngồi cùng mình, Tô Hảo không cự tuyệt. Chu Dương chia bài, nhìn Tô Hảo một cái, tiện hỏi một câu: “Công việc hai ngày này thế nào?”

Tô Hảo nhẹ giọng trả lời: “Vẫn bình thường.”

“Không muốn nói gì khác nữa sao?” Chu Dương lại hỏi, nghiêng đầu lười nhác nhìn cô, ánh mắt xẹt qua phần cổ, đêm nay cô mặc váy lộ vai, xương quai xanh rất nhỏ, như có thể chứa được nước, lại còn là váy đen nên làn da so với bài trong tay còn trắng hơn.

Tô Hảo sửng sốt nhìn đôi mắt hẹp dài của anh, dường như có thể cảm giác được anh hẳn là biết cô đang gặp chút khó xử ở công ty.

Tô Hảo lắc đầu cười nói: “Không có.”

“Nga, được thôi, Tô Hảo của chúng ta rất lợi hại.” Chu Dương nhìn ra cô muốn tự mình xử lí thì nở nụ cười, đá Lý Dịch một chút, nói: “Còn cậu, sao lại không nhìn vào bài mình?”

Lý Dịch đột nhiên ý vị thâm trường nhìn anh một cái, lúc này mới thả bài.

Thẩm Hách nhìn nói: “Chỉ có ba người chơi thôi sao?”

Còn một người nữa là Vân Lục, hình như làm cái, bị hai người bọn họ treo lên đánh. Thẩm Hách cũng muốn tham gia, Chu Dương đem lá bài cuối cùng ném xuống, đè ép Vân Lục. Tiếp theo anh lấy cốc xúc xắc ra, bộ dáng như một đại lão: “Một khi đã như vậy thì chơi xúc xắc luôn đi, A Lương, đưa lương rượu lại đây.”

Người phục vụ cách đó không xa đang lau quầy, gật gật đầu rồi xoay người đi đến hầm.

Thẩm Hách nhấp bàn: “Đây là muốn chơi xúc xắc sao?”

Chu Dương nhìn về phía anh, cười nói: “Chơi không?”

“Chơi chứ, anh Chu Dương, anh xem thường tửu lượng của em rồi.”

“Vậy sao? Chúng ta thử xem.”

Tiếp theo, anh lệnh cho Tô Hảo: “Em không chơi.”

Hứa Điện lệnh cho Mạnh Oánh: “Em không chơi.”

Giang Úc lệnh cho Vân Lục: “Em không chơi.”

Lý Dịch dựa vào trên sô pha hút thuốc: “Này mọi người, chơi domino thì sao?”

Anh lại liếc mắt Chu Dương một cái. Chu Dương đang thưởng thức xúc xắc, không có nhìn Lý Dịch, Tô Hảo uống không nhiều nên chắc chắn sẽ không chơi, cô thấp giọng nói với Thẩm Hách: “Anh kiềm chế một chút, ngày mai không phải còn muốn làm việc sao?”

Ngữ khí dặn dò kia giống y đúc lúc uống nước, khinh thanh tế ngữ (*). Chu Dương siết chặt xúc xắc trong tay, kéo kéo cổ áo, cầm lấy thuốc, châm lửa rồi hút, sau đó lương rượu được đặt trên bàn, xúc xắc di động lên, vài người bắt đầu gọi Chu Dương.

* Khinh thanh tế ngữ - 輕聲細語 - tiếng lời nhỏ nhẹ

Nhà tiếp theo của anh là Lý Dịch, điểm số gọi lên rất cao.

Lý Dịch lại không ấn đường của anh, gọi cái khác, cứ như vậy đi xuống, tới lượt Thẩm Hách, nhà tiếp theo Thẩm Hách là Chu Dương, anh bị gọi mà đếm không xuể, người khác lại không mở được nên anh gọi số phía trên Chu Dương.

Chu Dương cũng không nhìn gì khác, mở chén: “Mở của cậu.”

Không có điểm nào.

Thẩm Hách phải uống rượu, anh trố mắt bất đắc dĩ nói: “Anh Chu Dương, anh, cái người này sao xảo quyệt như thế!”

Chu Dương đặt tay kẹp điếu thuốc trên đầu gối, nhìn anh cười: “Cho cậu uống rượu mà, không phải rất muốn uống sao?”

“Muốn, nhưng thua dưới anh thì không.” Thẩm Hách hừ một tiếng, lúc này mới bưng lên rượu, mùi rượu nồng đậm, mắt nhìn Tô Hảo một cái, hỏi: “Nếu anh say thì làm sao bây giờ?”

Tô Hảo nhìn một ván vừa rồi liền biết cái này chơi thế nào nên không có hứng thú, cô siết di động, nghiêm túc nói: “Em đưa anh về nhà.”

Chu Dương bên kia lắc xúc xắc.

Không chút để ý cười nói: “Cậu ta có tài xế, em không biết lái xe, làm sao đưa về?”

Nói xong thì nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt Tô Hảo, Tô Hảo nhún vai. Chu Dương nhìn sang chỗ khác, đưa thuốc lên miệng, trằn trọc mà cắn nhưng không hút.

Thẩm Hách lại cười đến thỏa mãn: “Vậy thì tốt rồi, anh không sợ say ——”

Lời nói còn chưa dứt, Chu Dương kêu số.

“Tám năm.”

Lý Dịch vội tiếp nhận số, lại nhìn Chu Dương, một lát sau, anh cầm di động gõ.

Lý Dịch: Đêm nay cậu rất căng thẳng sao.

Tích tích hai tiếng, Chu Dương không cầm lên xem, chỉ chuyên chú vào chén xúc xắc trước mặt, kế tiếp, không biết có phải trực giác của Thẩm Hách hay không, không ít người mở anh.

Uống lương rượu đến nỗi nếm không ra vị.

Sau đó liền có chút say.

Tô Hảo thấy thế thì nhanh đứng dậy đi qua, rót cho anh một chén nước. Làn váy màu đen cọ qua cánh tay Chu Dương, Chu Dương rũ mắt nhìn vài lần.

Ly nước đặt ở trước mặt Thẩm Hách, Tô Hảo thấp giọng nói: “Anh uống chút nước đi, uống rượu quá nhiều không tốt đâu.”

Thẩm Hách xoa xoa trán, gật đầu rồi bưng ly lên nhấp một ngụm.

Xem như thoải mái chút.

Đột nhiên, Chu Dương đẩy chén xúc xắc ra, ngã người ra sau, chân dài giao điệp, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hách đang đứng cùng Tô Hảo, đôi mắt hẹp dài híp lại mỉm cười hỏi: “Say rồi sao?”

Thẩm Hách nửa mở mắt, dựa vào tay vịn trên sô pha, một lát sau mới nói: “Em còn uống được.”

Anh có chút không muốn chịu thua.

Bởi vì đêm nay anh không thắng nổi Chu Dương một lần.

Chu Dương cười cười: “Không uống cùng cậu, tôi gọi tài xế tới tiễn cậu đi.”

Nói xong, anh cầm lấy di động gọi tài xế cho người đến đây đưa Thẩm Hách về biệt thự Lê Thành, rất nhanh tài xế đã tới, sau khi vào thì đến đỡ Thẩm Hách dậy, Tô Hảo cầm lấy túi nhỏ đi theo phía sau. Giọng Chu Dương đột nhiên ở sau vang lên: “Tô Hảo.”

Tô Hảo đứng lại quay đầu.

Nam nhân khom lưng bóp tắt thuốc, thuận thế cầm chìa khóa lên, nói: “Tôi đưa em về.”

Tô Hảo dừng một chút, cười trở lại: “Anh không thể tự lái, anh cũng cần gọi người lái thay mà, mà tôi cũng đã hứa với Thẩm Hách rồi, sẽ đưa anh ấy về nhà.”

Nói xong thì xoay người đi.

Chu Dương đứng ở tại chỗ, trố mắt nửa ngày.

Vài giây sau, phía sau có giọng thổn thức, anh hoàn hồn lại, cười ngồi xuống, sách một tiếng, nói: “Quên mất, tôi cũng uống rượu.”

“Vậy sao?” Lý Dịch nhẹ giọng trả lời.

Thẩm Hách say đến có chút buồn ngủ, tài xế chỉ có thể cố đỡ anh, Tô Hảo ở phía sau nhiều ít đỡ được một chút, bước đi không cẩn thận thì một nữ nhân mang giày cao gót đi qua, đột nhiên va vào vai Tô Hảo, nữ nhân kia lảo đảo lùi về phía sau, đế giày cô ta bị kẹt vào khe hở của con đường đá.

Nữ nhân không kiên nhẫn kêu lên: “Đi kiểu gì vậy?”

Thanh âm nũng nịu.

Vô cùng quen thuộc.

Tô Hảo sửng sốt quay đầu. Liền đối diện là cặp mắt trương dương của Lý Tú, cô ta nhìn đến Tô Hảo thì hừ một tiếng, lại nhìn sang Thẩm Hách bên cạnh, híp híp mắt sau đó sắc mặt giận dữ vài lần, cuối cùng chỉ vào Tô Hảo nói: “Cô phải trả tiền cho đôi giày này của tôi.”

Tô Hảo cúi đầu vừa thấy.

Giày cao gót màu đỏ bị mắc kẹt, gót giày dường như sắp đứt.

Bên này Thẩm Hách lại về nhà gấp, Tô Hảo đành phải gật đầu: “Được, tôi đền cho cô.”

“Mở WeChat đi, cô add tôi.” Lý Tú dùng sức rút mạnh giày ra, click mở mã QR của WeChat trong tay, đưa cho Tô Hảo, Tô Hảo lại nhìn đôi giày cô ta lần nữa, đành phải quét add cô ta.

Tài xế bên này hỏi: “Xong chưa?”

Tô Hảo: “Xong rồi.”

Tô Hảo ấn tắt WeChat rồi đuổi theo. Tài xế đã cho xe chạy tới ngừng ở cửa, Thẩm Hách trông thì gầy nhưng thực tế lại có cơ bắp, tài xế đỡ cái trán ra mồ hôi, đưa người vào ghế sau, Thẩm Hách mơ hồ dựa vào cửa sổ, hai mắt nhắm lại, lúc này anh trông như một đứa trẻ.

Mặt mày thanh tú.

Khí thế thiếu gia thu lại liền trở nên đơn hơn giản nhiều.

Tô Hảo ngồi theo vào, cầm khăn giấy giúp anh lau mồ hôi trán.

Tài xế lau mồ hôi một phen thì ngồi vào vị trí điều khiển, khởi động xe. Ông nhìn đến Tô Hảo lau mồ hôi cho Thẩm Hách thì nói: “Vất vả cho cô rồi, Tô tiểu thư.”

Tô Hảo mỉm cười: “Không vất vả gì đâu.”

Tài xế lại nhìn Tô Hảo một cái. Lúc này mới lái xe ra ngoài, kỳ thật trong mắt nhóm người Văn gia này, Thẩm thiếu gia vẫn luôn là một đứa trẻ.

Phía trên anh có một chị gái cường thế, đảm đang, còn có một anh trai thiên tài, Thẩm thiếu gia vẫn luôn có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, ai cũng chưa từng nghĩ tới anh sẽ yêu đương.

Cho nên nhìn anh và Tô Hảo vẫn cảm thấy có một chút khuất mắt.

Huống chi, Tô Hảo so với Thẩm thiếu gia nhỏ hơn một tuổi nhưng làm việc lại tích thủy bất lậu(*), vừa nhìn liền biết đã trải qua chút sự đời, cho nên ít nhiều hai người vẫn có sự khác nhau về mặt tư tưởng.

* Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).

Xe một đường hướng biệt thự Thẩm gia, thuộc khu vực yên tĩnh giữa một chốn ồn ào, nhưng lại ngược hướng về nhà của Tô Hảo, Thẩm Hách say rất thành thật, ngẫu nhiên chỉ hừ một chút, Tô Hảo nghe được anh hừ liền liếc anh một cái, một hai lần anh trượt xuống dưới, chạm đến vai Tô Hảo.

Tô Hảo nhẹ nhàng mà đẩy anh trở về.

Anh lại rầm rì.

Đã đến bên ngoài biệt thự.

Tài xế xuống kéo cửa xe ra, đỡ lấy Thẩm Hách, Tô Hảo phụ một chút, hai người cùng đem Thẩm Hách đẩy ra, do va chạm nên tài xế hơi lảo đảo lùi lại, Tô Hảo chạy nhanh xuống xe hỗ trợ đóng cửa lại, tài xế hướng cô gật đầu, nói: “Tô tiểu thư, cô ở chỗ này chờ một chút, tôi đưa cậu ấy lên lầu rồi sẽ đưa cô về.”

“Không cần, tôi chở cô ấy về.” Một chiếc Porsche màu đen đột nhiên chạy đến bên cạnh, giọng nam nhân trầm thấp truyền đến.

Trong màn đêm, dường như không chút để ý.

Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Dương ngồi ở ghế sau, cánh tay buông thõng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, mặt mày mang theo một tia lười biếng.

Người này đến đây lúc nào?

Chu Dương nhích lại gần cửa sổ, tay vòng thành nắm, chống cằm cười nhìn Tô Hảo: “Tài xế lớn tuổi vất vả như vậy, em còn muốn người ta đi thêm một chuyến nữa à? Huống chi, con đường này không thuận, tôi đưa em đi, tôi cũng muốn trở về Nhất Loan sơn thủy.”

“Chẳng lẽ, em muốn lên lầu nấu cái canh giải rượu?” Chu Dương ngữ điệu ngả ngớn.

Không đợi Tô Hảo trả lời, tài xế liền nói: “Không cần phiền như vậy, Tô tiểu thư, bảo mẫu trong nhà sẽ an bài, Tô tiểu thư vẫn nên trở về sớm một chút.”

Rõ ràng chỉ là mấy câu nói đơn giản, nhưng Tô Hảo lại mơ hồ phát hiện, Chu Dương mang theo cảm xúc khi nói chuyện, bất quá đó là cảm xúc gì thì không rõ ràng lắm.

Bản thân cô tính tự mình gọi xe, tài xế này đầu đã đỗ đầy mồ hôi, cô lại không phải nhìn không thấy, một khi đã vậy, Tô Hảo xoay người cáo biệt cùng tài xế.

Thẩm Hách đã ngủ rồi.

Tô Hảo nhìn thoáng qua, cười cười rồi vòng qua xe, cửa xe từ bên trong đẩy ra, bên trong cũng có mùi rượu, sau khi Tô Hảo ngồi vào liền đóng cửa lại.

Chu Dương búng búng tàn thuốc, nâng cửa sổ xe lên. Phân phó tài xế lái xe, Tô Hảo lấy di động ra xem thời gian, đã gần 12 giờ.

“Muộn sao?” Giọng nam nhân trầm thấp vang lên bên cạnh.

Tô Hảo buông di động, nhìn anh một cái: “Ân.”

Anh dựa lưng vào ghế, thuốc cũng không hút, vài giây sau anh kéo ghế dài ra, đem thuốc bóp tắt.

Tô Hảo nhìn cổ nổi gân xanh của anh.

Dường như cồn đã gần hết, Chu Dương quay đầu, bắt lấy tầm mắt của cô, ánh mắt khinh phiêu mà dừng ở bờ vai tuyết trắng, đột nhiên cười hỏi: “Nhìn cái gì?”

Tô Hảo nhìn anh, mặt mày tất cả đều là đùa giỡn.

Cảm giác quen thuộc kia lại nổi lên.

Cô nhíu mày, vài giây sau hỏi: “Tâm tình không tốt sao?”

Tầm mắt Chu Dương dịch trở về, xoa xoa giữa mày.

“Em đoán xem?”

Tô Hảo: “Không phải việc của tôi, không đoán.”

Chu Dương: “......”

Anh dùng sức vặn cổ áo, mơ hồ có thể thấy được chút cáu kỉnh.