Thời tiết này đi đâu cũng nóng, Tô Hảo đẩy hành lý ra sân ga, ập vào mặt là cơn gió nóng, cô lấy khăn giấy lau mặt, tiếp tục đi về phía trước. Chiếc điện thoại trong tay vẫn chưa reo, cô do dự không biết có nên gọi hay không.
Xuyên qua đường lớn tương đối mát mẻ, đến cửa, gió lạnh thổi lên người, cô lau mặt lần nữa, tầm mắt dừng ngoài cửa.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi, còn có các công trình cao ốc cao vυ't.
Nơi này, vẫn không giống Giang Thị.
Một chiếc Hummer đen chạy đến, dừng ở rất xa, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xe xuống, đầu ngón tay kẹp lấy thuốc lá, lướt nhìn tới nơi này.
Tô Hảo che trán nhìn qua.
Khuôn mặt tuấn tú kia, còn có đôi mắt hẹp dài đối diện với cô.
Tô Hảo trố mắt vài giây, theo bản năng siết chặt di động.
Cửa xe mở ra, người đàn ông kia bước xuống, vòng qua đầu xe, dường như là do anh đi tới đây nên Tô Hảo có chút khẩn trương, nhanh chóng lôi kéo túi hành lý đi qua.
Đến gần, Chu Dương cắn điếu thuốc, cười nói: "Sao không gọi?"
Tô Hảo nghiêng đầu, ừ một tiếng, nói: "Đang chuẩn bị gọi."
"Vậy sao? Lên xe đi." Chu Dương nói rồi cầm túi hành lý trong tay cô, xoay người đi đến chỗ chiếc xe màu đen, Tô Hảo nhìn bóng dáng cao lớn, chần chờ một lát rồi vội vàng đuổi theo.
Chu Dương cất hành lý vào cốp xe trước, thuận thế mở cửa xe phía sau cho cô.
Tô Hảo lôi kéo tay vịn, lên xe ngồi.
Trong xe điều hòa bật rất lạnh, lập tức thổi bay cái nóng bức trên người xuống rất nhiều, tầm mắt cô đảo qua tay lái, lại nhìn ra bên ngoài. Chu Dương đi tới, không vội lên xe mà thong thả ung dung hút xong điếu thuốc, sau khi dụi tắt điếu thuốc mới kéo cửa xe đi lên.
Cửa đóng lại, Chu Dương quay đầu liếc nhìn cô một cái, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười: "Tới nhà ăn bữa cơm trước?"
Tô Hảo siết váy, gật đầu: "Được."
Tầm mắt Chu Dương thu về, nắm chặt tay lái khởi động xe.
Xe tiến vào đại lộ.
Trong xe mở nhạc nhẹ.
Tô Hảo nhìn kính xe, không thể nhìn được cái gì khác. Cô nhích lại gần cửa xe, hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, với cô hiện tại mà nói, chỉ cần có thể sống tốt là được.
Người ở vị trí điều khiển kia cũng không phải người cô có thể muốn.
Ga tàu cao tốc cách nhà họ Chu một đoạn, hai người ngồi cùng nhau nhưng không lời nói nào. Nếu không phải mẹ của hai người quen biết nhau thì giữa Tô Hảo và Chu Dương sẽ không có bất cứ giao thoa nào.
Càng sẽ không có chuyện xảy ra thời niên thiếu, đó là lúc cô thích ở gần bên anh khi cùng mẹ anh về Giang Thị mấy năm trước, bị cô theo đuổi, bị cô quấn quýt si mê.
Tô Hảo than nhẹ một hơi.
Thực nhẹ.
Khi nhạc tạm dừng một chút, tiếng than nhẹ truyền tới tai Chu Dương.
Ngón tay Chu Dương thon dài đặt trên tay lái, hơi nghiêng đầu, mắt nhìn tình hình giao thông bên ngoài, sau đó thu hồi, nhẹ nhàng bâng quơ mà quét mắt đến trong kính.
Không thấy được người, chỉ nhìn được một chút góc váy.
Anh cười cười, không để ý lắm mà thu hồi tầm mắt.
Vì Tô Hảo tránh né nên không thấy được nụ cười này của anh.
Nếu cô thấy được, chắc cô sẽ nhớ tới lúc trước theo đuổi anh, anh cũng luôn cười như vậy, chỉ là nụ cười còn mang theo hàm ý lạnh lùng.
Mang theo sự không để ý và xa cách.
Xe rất nhanh đã đến, Tô Hảo có chút mơ màng sắp ngủ, cô nhìn khu biệt thự, càng thêm rõ ràng sự chênh lệch giữa hai người.
Đằng trước, giọng người đàn ông kia truyền đến, trầm thấp dễ nghe.
"Tô Hảo, tôi còn chưa hỏi cô, mấy năm nay sống thế nào?" Gần đến nơi, Chu Dương mới hỏi như vậy.
Tô Hảo thanh tỉnh một chút, ngồi thẳng dậy, nhìn tay đặt trên đầu gối, nói: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy thì tốt rồi, trước kia tôi biết được một chút, cô đã học xong quản lý tài vụ?" Giọng anh vẫn luôn rất êm tai, càng mang theo nhiều ý cười, thực sự rất hấp dẫn.
Tô Hảo nhẹ giọng đáp: "Ừm, học xong rồi."
Chu Dương gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Phía trước chính là biệt thự Chu gia mang kiểu dáng châu Âu, Hummer màu đen dừng trước cửa, Tô Hảo mở cửa xuống xe. Cô mang đôi giày nhỏ màu trắng, váy dài liền thân rất quy củ, cô để mặt mộc, khí chất nhu thuận, thuần phác.
Khác biệt một trời một vực với những người phụ nữ bên cạnh Chu Dương. Chu Dương lấy hành lý, Tô Hảo theo bản năng tiến lên muốn tiếp nhận, Chu Dương cười liếc nhìn cô một cái: "Như thế nào? Chỉ một túi hành lý cũng muốn để tôi đứng yên à."
Tô Hảo vươn tay giữa không trung, sau đó cô cũng mỉm cười, thu hồi tay.
Anh luôn như vậy.
Cà lơ phất phơ, bất cần đời, phong lưu đa tình.
Thế nên làm người ta dễ dàng si mê, cho rằng chính mình cũng có một chút cơ hội.
Trời nóng, Tô Hảo đi theo bên cạnh Chu Dương lên bậc thang, ngắn ngủi ba bậc, rất nhanh đã cảm thấy khí lạnh từ trong phòng truyền ra.
Mẹ Chu đã đứng đó.
Tô Thiến mặc sườn xám cùng giày cao gót từ trong đi ra, vừa trông thấy Tô Hảo, bà ấy lập tức mỉm cười: "Tô Hảo! Cuối cùng dì cũng gặp được cháu."
"Dì, đã lâu không gặp." Trên mặt Tô Hảo cũng là nụ cười tươi rực rỡ.
"Mấy năm nay, ai da, con ấy." Tô Thiến tiến lên ôm Tô Hảo.
Trên người cô mang theo mùi hương nhàn nhạt, lúc ôm Tô Hảo lại không thể kìm lại, gắt gao ôm chặt. Tô Hảo mỉm cười, cũng ôm chặt Tô Thiến.
Cô biết Tô Thiến chưa nói hết nên chỉ đành mỉm cười chờ bà ấy tiếp tục. Dư quang nhìn thấy Chu Dương đặt túi hành lý xuống để bảo mẫu tiếp nhận, anh dùng khăn lông lau tay, lười nhác mà dựa vào tủ đựng giày, cúi đầu nghịch điện thoại.
Dáng người cao dài, dáng vẻ phong lưu.
Tô Hảo thu hồi tầm mắt, không nhìn anh nữa.
Tô Thiến buông Tô Hảo ra, nắm cánh tay cô nhìn từ trên xuống dưới, ngữ khí thương tiếc: "Nếu ly hôn, sau này con phải sống thật tốt, mẹ con đã giao con cho dì, dì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con."
Tô Hảo ôn nhu cười: "Tự con có thể chăm sóc tốt mà."
"Được rồi, dì biết con kiên cường mà." Tô Thiến sờ sờ mặt cô, khuôn mặt kia vẫn luôn trắng nõn, dịu ngoan như thế.
Bà ấy quét mắt nhìn đến đứa con trai bên kia.
Thở dài một hơi.
Rất nhanh cơm chiều đã được chuẩn bị, trong nhà chỉ có ba người, vốn dĩ Chu Dương phải rời đi nhưng Tô Thiến không cho, cứng rắn bắt anh ở lại, ăn xong mới được đi.
Chu Dương không thể không đồng ý, đành phải báo lại với người bên kia điện thoại rằng đêm nay sẽ tới trễ.
Là giọng nữ.
Tô Thiến theo bản năng mà nhìn về phía Tô Hảo.
Tô Hảo cúi đầu lướt di động, dường như đang xem tin tức.
Xem như vậy, giống như không nghe được hoặc không chú ý tới. Tô Thiến thở một hơi, Chu Dương ngồi một bên nhíu mày nhìn mẹ mình, vài giây sau, đầu ngón tay anh gõ gõ bàn.
Trong mắt mang theo một chút cảnh cáo.
Tô Thiến trợn mắt, sau đó gật đầu, dùng khẩu hình nói: "Mẹ biết rồi."
Sẽ không ghép con và Tô Hảo thành đôi đâu!
Phi!
Bữa tối nhiều món phong phú, Tô Thiến cảm thấy Tô Hảo rất gầy nên liên tục gắp thức ăn cho cô. Tô Hảo nhận lấy, cũng gắp lại đồ ăn cho Tô Thiến, hai người vừa nói vừa cười.
Trái lại Chu Dương lại không tham gia cuộc trò chuyện này, thỉnh thoảng nhìn điện thoại như đang đợi tin tức.
Ăn xong cơm chiều.
Tô Thiến kéo Tô Hảo lên lầu, sắp xếp cho cô ở tầng hai trong phòng khách được trang hoàng tinh xảo. Đây là lần đầu tiên Tô Hảo được ở trong một căn phòng đẹp như này, cảm giác giống như ở khách sạn vậy.
Tô Thiến đưa cô đi xem tủ quần áo, xem phòng tắm, ban công, bàn trang điểm, mỉm cười hỏi ý cô: "Về sau con ở lại nhà dì được không?"
Tô Hảo lắc đầu: "Thật sự không tốt lắm đâu."
Vì cái gì?
Tô Thiến định hỏi, sau khi nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp kia của Tô Hảo thì dừng lại một chút, thức thời không nói đến đề tài này nữa.
Tô Hảo từng thích Chu Dương.
Còn để cô ở đây, đúng là rất khó xử cho Tô Hảo.
Nghĩ vậy, Tô Thiến chỉ hận không thể đánh chết Chu Dương.
Tính tính này.
Bà ấy lôi kéo Tô Hảo đến phòng tắm, nói: "Con chuẩn bị trước đi, đợi chút xuống dưới rồi dì đưa con ra ngoài hậu viện đi dạo một chút."
"Vâng." Tô Hảo gật đầu.
Nhìn Tô Thiến đi ra ngoài, Tô Hảo mới kéo túi hành lý ra, sau đó ngồi xổm xuống lấy áo ngủ, sau một hồi chần chờ mới chọn một bộ quần áo đơn giản ở nhà. Cô đứng dậy tiến vào phòng tắm, trong phòng tắm có bồn tắm cũng có vòi hoa sen, cô chọn tắm vòi sen cho thoải mái.
Tắm rửa xong, cô lau khô tóc, đi chân trần đứng trên thảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có một cái hồ.
Bên kia hồ, lướt qua tường cao chính là thành thị với hàng ngàn ngọn đèn rực rỡ.
Giang Thị phát triển không bằng Lê Thành.
Tô Hảo lau khô tóc xong, mang dép lê vào, kéo cửa ra, xuống tầng tìm Tô Thiến. Tóc cô còn hơi ướt, một tay cô nắm lấy lan can, một tay lau khô tóc.
Dưới tầng vẫn còn ánh đèn sáng trưng.
Lúc đến gần còn nghe thấy Tô Thiến đang nói chuyện.
Lời nói kia làm bước chân cô dừng lại.
"Nói cho cùng thì Tô Hảo không phải là mẫu hình con thích! Phải không?" Giọng Tô Thiến vang lên.
"Đúng vậy..." Chu Dương lười nhác, không chút để ý: "Mẹ còn muốn nói gì nữa đây?"
Tô Thiến hừ một tiếng: "Dì Linh của con vẫn luôn lo lắng cho Tô Hảo, giờ hình như con bé vẫn chưa tìm được đối tượng nào thì phải."
"Vậy thì sao? Để con giới thiệu người cho cô ấy à?" Chu Dương nhướng mày hỏi.
Tô Thiến sửng sốt.
Chu Dương cười nhẹ: "Con đảm bảo sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt."
Tô Thiến: "Cũng được."
Sau khi tạm dừng vài giây.
Tô Thiến vẫn còn chưa từ bỏ ý định: "Còn con?"
Chu Dương: "Để con tự tính."