Đêm qua, Uyển Nhi chỉ chợp mắt một chút. Chỉ yên lặng nằm trong vòng tay của Hàn Phong. Đến giờ Dần (Khoảng 3 đến 5 giờ sáng), nàng trở dậy mặc y phục. Ngồi viết một bức thư để trên bàn. Cung nữ giúp nàng thay cung phục, mọi thứ thật hoàn hảo.
Mà trên giường Hàn Phong ngủ say hoàn toàn không hay biết gì cũng nhờ công sức của Uyển Nhi. Nàng điểm vào huyệt Bách Hội làm hoàn phong mê man. Sau vài canh giờ sẽ tự động tỉnh dậy, mà thời điểm Hàn Phong tỉnh dậy cũng là lúc nàng đã rời khỏi kinh thành khá xa.
Cho cung nữ lui trước. Uyển Nhi ngồi cạnh giường, vuốt ve gương mặt Hàn Phong. Mỉm cười ôn nhu. Nàng lấy miếng Ngọc bội khắc chữ Nam Cung Hàn Phong trên cổ Hàn PHong. Dùng nội lực chia đôi miếng Ngọc. Trên cổ Hàn Phong giữ lại nữa miếng ngọc có chữ "Nam Cung". Mà một nữa kia, là hai chữ "Hàn Phong" khắc sâu vào tim nàng.
Cuối người hôn lên trán và môi Hàn Phong. Quyết định xoay người rời khỏi. Một khắc xoay người kia, ngọc châu trên mắt nàng rơi xuống. Nàng đau lòng vì điều gì? Nàng cũng không thể trả lời được?
Đại Hạ và Nam Triều cách nhau khá xa. Mà lần trở về này đối với nàng là lần đánh cuộc to lớn nhất. Khiết Nhĩ Đa nói với nàng, trở về Đại Hạ một thời gian để biết được trái tim của Hàn Phong có đặt ở nơi nàng? Bởi vì Nam nhân luôn có mới nới cũ. Không phải nàng không tin Hàn Phong. Mà thật sự nàng lo lắng, bên cạnh Hàn Phong là một Quận chúa ôn nhu, Hàn PHong có rất nhiều việc phải lo lắng. Nếu không có nàng, ban đầu có lẽ sẽ không quen đi. Nhưng dần dần hình bóng nàng không biết người kia có còn nhớ nổi?
Đánh cược với Khiết Nhĩ Đa một lần. Trở về Đại Hạ, chờ Hàn Phong đích thân đến đón dâu. Từ xưa Hoàng tộc lấy vợ, chỉ là sai người hộ tống đón về, chưa từng có một người nào rời khỏi cung điện nguy nga, lặng lội đường xa để đón người mình yêu thương.
Nàng tin Hàn Phong không phải một nam nhân, Hàn Phong là một nữ nhân chung thủy. Ghét cảm giác chia ly quyến luyến nên nhất quyết không muốn Hàn Phong đến tiễn mình.
Bước chân đến cửa đột nhiên ngừng lại, nhớ chuyện gì nàng lại xoay người trở vào, tháo ra miếng ngọc bội đeo bên hông, để vào trong tay của Hàn Phong, giúp Hàn Phong nắm chặt ngọc bội. Điều chỉnh sắc mặt một chút. Dứt khoát rời khỏi.
Trước Kim Loan Điện, đoàn người ngựa đã tụ tập đủ. chỉ cần Uyển Nhi đến sẽ lập tức khởi hành. Uyển Nhi hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu thì vào trong kiệu.
Mà bên kia Quận chúa trở về Hoàng cung cũng đã là giờ Mão (Khoảng 7 giờ sáng). Cung nữ bẩm báo với nàng Vương tử Đại Hạ đã khởi giá từ lâu. Quận chúa rõ ràng không hiểu, mình đã trở về từ rất sớm nhưng vẫn không kịp. Hỏi một chút tin tức Thái tử, Thái giám bẩm báo Thái tử không có đến tiễn Vương tử Đại Hạ. Quận chúa liền trở về Đông cung, vì trong lòng nàng là vô cùng bất an. Không lí nào Thái tử không đến tiễn Uyển Nhi.
----
Thanh Hoa Cung
Uyển Nhi trước khi đi có căn dặn cung nữ không cần gọi Thái tử, vậy nên Cung nữ và Thái giám thay phiên nhau đứng canh ngoài cửa, không dám đánh thức Hàn Phong dù đã khá trễ.
Hàn Phong mơ hồ tỉnh dậy, đầu đau ê ẩm. Thân thể mỏi nhừ, không hiểu sao có thể ngủ sâu như vậy. Chật vật ngồi dậy, chỉnh lý y phục. Phát hiện trong tay cầm miếng ngọc bội nhỏ nhắn tin xảo, bên trong ngọc bội là một chữ "Uyển". Tìm kiếm khắp phòng không thấy bóng dáng Uyển Nhi. Mắt thấy trên bàn một bức thư mực còn mới. Liền đến xé thư xem. Không khỏi thở dốc.
"Hàn Phong, ta xin lỗi vì trở về như vậy. Nhưng ta không muốn lưu luyến, lại không nỡ rời xa chàng. Thấy ngọc bội như thấy người, ta luôn ở bên chàng. Và chàng cũng mãi mãi ở trong lòng ta. Ta về Đại Hạ một thời gian để tìm hiểu cố hương của mình. Một lòng đợi chàng đến đón. Mong rằng chàng không thay lòng. Ta yêu chàng!
Uyển Nhi chấp bút"
Xông thẳng ra ngoài, Hàn Phong hét: "Người đâu, người đâu"
Thái giám và cung nữ ngay lập tức xếp hàng ngay ngắn cuối đầu chờ lệnh.
"Công chúa Khiết Nhĩ Lạc rời khỏi khi nào?"
Một cung nữ phụ trách chăm sóc cho Uyển Nhi trong lúc nàng ở đây thưa: "Hồi Thái tử, Công chúa rời khỏi từ rất sớm. Căn dặn chúng nô tài không cần đánh thức người, để người hảo hảo nghỉ ngơi"
Thở phào nhẹ nhõm, người đã đi rồi. Hiện giờ đa ra khỏi thành, không đuổi theo kịp nữa. Nàng sao phải làm như vậy? Yếu đuối một chút, rơi lệ một chút đã làm sao?
"Được rồi, mọi người lui xuống làm việc đi"
Hàn Phong nhìn nữa miếng ngọc trên cổ mình không khỏi phì cười. Nữ nhân này thật đáng yêu. Cất miếng Ngọc của Uyển Nhi vào trong người. Từng bước nặng nề trở về Đông cung.
Tiểu An vừa thấy bóng dáng Hàn Phong thì mừng như phát hiện ra châu lục mới. Lại tiếp tục lãi nhãi.
"Thái tử của ta a, đêm qua người lại chạy đi đâu? Làm ta thật lo lắng?"
Hàn Phong đi lướt qua Tiểu An, bỏ lại một mình hắn phía sau nói rất nhiều thứ. Tiểu An không cam tâm bị Thái tử nhà mình bơ như vậy. Chạy theo hò hét:
"Thái tử a thái tử, người nghe Tiểu An nói một chút"
"Tiểu An a Tiểu An, hôm khác lại nói. Hôm nay ta muốn yên tĩnh có được không hả?"
----
Nói rồi đi thẳng vào thư phòng, đóng cửa lại. Nằm trên ghế dài. Thất thần nhìn trần nhà. Trống rỗng. Không muốn nghĩ mà cũng không có gì để nghĩ.
Nghe tiếng động Hàn Phong nhắm mắt giả vờ ngủ, nghĩ là Tiểu An lại đến. Không thèm để ý. Chỉ là đợi rất lâu cũng không nghe ai nói gì. Hương thơm nhàn nhạt xong vào mũi, cảm giác lành lạnh trên trán, cái gì mêm mại vừa tiếp xúc a?. Hàn Phong không khỏi rùng mình. Ý nghĩ điên cuồng quanh quẩn trong đầu.
"Tiểu An ngươi dám?"
-------
Haha. Có ai đang đón giao thừa không nhỉ?