Trên mặt Hàn Phong mang theo nụ cười cưng chiều. Không biết do bản thân có chút say rượu hay là đang say người trước mắt?
Uyển Nhi bàn tay thon dài lướt nhẹ trên gương mặt Hàn Phong, từ cái trán cao thẳng đến đôi mắt ôn nhu đang nhìn nàng, chiếc mũi cao thẳng nhìn thật soái. Uyển Nhi là muốn ghi nhớ từng đặc điểm của người mình yêu vào lòng, đến cả nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được.
Hàn Phong nuông chiều nàng, cứ mặc bàn tay của nàng đang càn phá. Nghĩ hôm nay Uyển Nhi thật lạ, không khỏi cười nói:
"Hôm nay Tiểu Mỹ nhân là muốn làm gì a? Nàng làm ta thật tò mò"
Bàn tay Uyển Nhi nhẹ nhàng di chuyển xuống đôi môi đang mấp máy của Hàn Phong, ra hiệu im lặng. Hàn Phong lúc này mơ hồ không làm chủ được bản thân, cứ thế tùy ý Uyển Nhi.
Uyển Nhi chủ động hôn Hàn Phong, mà lúc này Hàn Phong muốn chìm vào giấc ngủ, cơ thể nặng nề lười cử động. Nhưng mơ hồ cảm nhận miệng bị một vật thể mềm mại ẩm ướt tách ra, vật thể kia nhanh quấn lấy lưỡi mình, cảm nhận được một vật nho nhỏ chui tọt vào cổ họng, rất nhanh chạy xuống bụng rồi tan biến. Một luồng khí nóng lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác nhỏ kia rất nhanh tan biến. Nhiệt độ cơ thể dần dần trở lại trạng thái ban đầu.
Hàn Phong thanh tỉnh rất nhiều, xoay người đặt Uyển Nhi nằm bên dưới, nở nụ cười xấu xa nhìn người bị mình đặt dưới thân vẫn còn ngơ ngác chưa biết vì sao.
Uyển Nhi bị động tác bất ngờ của Hàn Phong vẫn chưa biết làm sao. Đến khi định hình được chuyện gì xảy ra , một mặt hờn dỗi. Hai tay ghì chặt cổ Hàn Phong kéo xuống, hung hăng hôn lấy cái miệng ngọt ngào làm nàng say mê kia.
Uyển Nhi nàng là làm sao a? Hôm nay lại chủ động như vậy? Không phải phụ nữ cổ đại luôn e thẹn trong chuyện này sao? Hàng chục câu hỏi chạy quanh trong đâu. Uyển Nhi thấy Hàn Phong đơ ra, nhẹ nhàng thổi khí vào tai Hàn Phong: "Chàng không được nghĩ nhiều".
Ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ của Uyển Nhi làm tim Hàn Phong một trận nhảy loạn. Đêm nay nàng thật đẹp. Bỏ qua hết những nghi vấn trong lòng. Hàn Phong nghiêm túc đáp lại nụ hôn của nàng. Hai người lại triền miên say xưa. Bỏ lại thế giới ngoài kia có như thế nào, thế giới này chỉ tồn tại hai người mà thôi.
Chiếc lưỡi du ngoạn trên đôi môi mọng của Uyển Nhi bắt đầu đầu rời khỏi, đi đến cổ, đến vai xanh tinh xảo. Áo ngủ rất nhanh trượt xuống lộ ra bên trong chiếc yếm màu xanh da trời. Thân hình nõn nà, dạt dào ý xuân.
Hàn Phong với tay hạ màn che trên giường. Ngoài kia ánh nến phản chiếu bóng dáng hai người đang quấn quýt. Cảnh xuân động lòng người. Không khí ái muội trong phòng, tiếng thở dốc cùng tiếng ngâm khe khẽ của Uyển Nhi, Hàn Phong lại càng hăng say làm việc.
Hôn tới đâu, giải phóng đồ đến đó. Chẳng mấy chốc trên người Uyển Nhi không mảnh vải che thân. Ngượng ngùng dùng hai tay ôm vai che đi hai khỏa mềm mại, vẻ mặt ngượng ngùng xoay sang một bên. Không dám đối mặt với ánh mắt của Hàn Phong.
Hàn Phong dùng tay nâng cầm để Uyển Nhi nhìn thẳng vào mắt mình, cuối người ngậm lấy vành tai xinh đẹp, không khỏi trêu chọc.
"Là ai chủ động trước, bây giờ còn ngượng ngùng?"
Ngọn lửa trong lòng đang kêu gào âm ỉ, không để nàng nghỉ ngơi một phút nào liền tiếp tục hôn khắp cơ thể, Uyển Nhi giúp Hàn Phong giải phóng y phục trên người. Giờ đây hai thân thể đang quấn nhau, không một kẽ hở. Ngón tay thăm dò vào động thất kia, nơi kia mảnh xuân ẩm ướt. Hàn Phong môi hôn môi nàng, tay ra vào lúc nhanh lúc chậm. Cơ thể Uyển Nhi uốn éo theo cử động ngón tay Hàn Phong.
Hai tay gắt gao nắm lấy chăn, mắng nhắm nghiền ra sức thở dốc. Miệng thì thầm gọi tên Hàn Phong. Tay Hàn Phong ra vào nhanh hơn, Uyển Nhi là sắp không chịu nỗi, tay liền ôm lấy cổ Hàn PHong. Cơ thể căng thẳng, xung quanh ngón tay được một vùng nào đó ôm sát lại. Hàn Phong cảm nhận một cổ nhiệt nóng trào ra. Biết là Uyển Nhi đã đạt đến cảm giác cực điểm. Trong đầu Hàn PHong nhận biết điều đó, miệng vẫn là truyền đến một tiếng la thất thanh.
"A....A........A..........A.......A"
Cuối đầu nhìn thủ phạm gây ra. Đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Hàn PHong vô số tôi. Là Uyển Nhi trong lúc xúc động cắn lấy môi Hàn PHong một ngụm, máu chảy ra rồi a. Trong miệng người kia là đã nuốt một ngụm máu kia đi.
Hàn Phong đau sắp rơi lệ, lo lắng hỏi: "Uyển Nhi, sau lại nuốt vào, máu rất bẩn a"
Hàn Phong dùng tay lau vết máu trên khóe miệng Uyển Nhi, mặt đầy lo nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tôi kia thì một chút ý tứ trách móc cũng không có.
Tay vừa lau xong vết máu trên khóe miệng nàng, Uyển Nhi lại giở tính trẻ con, kéo Hàn Phong hướng đến miệng mà uống thêm vài ngụm máu. Hàn Phong lóe lên ý nghĩ "Hồ ly tinh" trong truyền thuyết thì rùng mình một cái. Kinh ngạc nhìn người đang vô tư mυ'ŧ máu trên miệng mình giống như đứa bé đang ăn kẹo mυ'ŧ ngon lành. Đờ người ra bất động. Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán.
Uyển Nhi mắt thấy Hàn Phong khác lạ mới thôi dừng lại, lo lắng hỏi: "Chàng là làm sao?"
Hàn Phong nghi ngại hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Ta nghe nói chỉ có Hồ li tinh mới hút máu người như vậy đi"
Uyển Nhi bĩu môi. Đôi mắt long lanh có nước. Hình như sắp khóc rồi. Hàn Phong thay đổi tư thế thoải mái một chút, đặt Uyển Nhi nằm trên người mình, kéo chăn đắp lại cho cả hai. Nhẹ giọng dỗ dành.
"Ý ta không phải nói Uyển Nhi là Hồ li a. Chỉ là nàng cắn như vậy ta rất đau. Ngày mai làm sao ta dám xuất hiện đây?"
Nhướng người lên nhẹ hôn lướt qua vết thương trên miệng Hàn Phong, lại cuối người thổi thổi.
"Ta muốn chàng nhớ ta mãi không quên"
Hàn Phong ".........."????
Nữ nhân lạ thật. Muốn người ta nhớ phải dùng biện pháp này sao....
Hàn Phong khóc không được, cười không xong. Chỉ nhẹ nhàng dỗ dành nữ nhân này vào giấc ngủ...