Từ ngày cùng Quận chúa nói rõ, hai người luôn ngủ cùng nhau. Đêm nay hai người đi nghỉ sớm, Quận chúa nói sáng mai nàng cần trở về phủ Quận chúa sớm. Thì ra là Nhạc phụ đại nhân vừa trở về a. Chiến tranh kết thúc nên Hoàng thượng triệu hồi về kinh. Cũng là thời điểm mừng giỗ của Nhạc mẫu đại nhân đi.
Quận chúa nói tự mình về được, nhưng là ta không về thì không phải đạo cho lắm. Nên sau khi bàn bạc với Quận chúa xong, vẫn là ngày mai ta cùng nàng về phủ. Tối đó tự mình hồi cung, để nàng và Nhạc phụ đại nhân hảo hảo tâm sự.
Mọi việc diễn ra theo kế hoạch, đoàn người ngựa hộ tống Hàn Phong và Quận chúa trở về phủ. Một ngày bận rộn tiếp khách cùng Nhạc phụ đại nhân. Dù thân là Thái tử, nhưng hành vi cư xử đúng mực, hiếu thảo với gia đình bên vợ được mọi người khen ngợi hết lòng. Quận chúa đều thu vào mắt.
Đến chiều tối khách đã về hết, Hàn Phong có một chút chóng mặt do uống khá nhiều rượu. Quận chúa lo lắng phân phó Tiểu Mai đi dặn nhà bếp nấu trà giảm rượu. Lại ép Hàn Phong ăn một ít thức ăn. Mọi thứ xong xui nàng cơ bản đã yên tâm. Tay chỉnh lại y phục Hàn Phong có chút lộn xộn.
"Thái tử mau sớm hồi cung. Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bồn Uyển Nhi nhiều một chút. Ta sẽ nhanh trở lại để kịp tiễn nàng"
"Nàng nên đi nghỉ sớm". Hàn Phong đứng dậy ôm Quận chúa, hôn nhẹ lên trán nàng. Sau đó cùng Tiểu An nhanh chóng hồi cung.
Trở về tắm rửa một chút cho tỉnh táo. Ngồi vào bàn nhanh chóng phê duyệt hết những tấu chương từ các tỉnh gửi về. Cơ hồ xử lí rất nhanh. Năm nay Hoàng thượng cũng đã bước sang tuổi 50. Bình thường những hoàng đế khác đã nhường hoàng vị lại cho Thái tử nhưng ở Nam triều, Hoàng đế vẫn tại vị và xử lý chính sự. Thái tử vì vừa trở về không lâu, chưa theo kịp tình hình quốc gia nên cần có thời gian. Hiện tại là phụ giúp hoàng đế một chút để học hỏi.
Đối với Hàn Phong việc này không khó, sách lược trị quốc đã tham khảo nhiều. Tập đoàn Hàn Phong có rất nhiều công ty con trên khắp thế giới vẫn có thể quản lý hết. Nên cũng không áp lực lắm. Giặt ngoài không lo, giặc trong mới đáng sợ a. Nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày.
"Tiểu An. Ngươi thấy cửu hoàng tử là người thế nào?"
Tiểu An cuối đầu, chần chừ không dám nói. Thấy vậy Hàn Phong mỉm cười.
"Ta xem ngươi như huynh đệ. Cứ nói, đừng ngại!"
"Trước đây Cửu hoàng tử vẫn còn trẻ con, tâm tư đơn thuần. Nhưng dạo gần đây khó biết được Cửu hoàng tử nghĩ gì. Người theo dõi báo cáo Cửu hoàng tử có nhiều hành vi thần bí"
"Tối đêm đó, có rất nhiều hắc y nhân bao vây ta và Khiết Nhĩ Lạc. Tên đứng đầu tự xưng là Nam Cung Tâm"
"Là Nhị hoàng tử?"
"Ta lại không nghĩ vậy. Đã làm bậy còn dám xưng tên? Nhưng là cả hai người đều có vết thương trên bàn tay phải. Trong đó có 1 người là hắc y nhân đêm đó. Hoặc không ai cả"
"Hay đêm nay Tiểu An đi một chuyến"
"Không cần đâu. Đêm đó ta phế võ công của hắn. Tạm thời đừng bứt dây động rừng. Ta nghĩ bọn chúng không dám làm gì ta"
"Dạ"
"Cứ cho người theo dõi và bí mật bảo vệ an toàn cho mọi người. Bên kia truyền lệnh xuống các trại luyện binh. Huấn luyện theo phương pháp ta đưa"
"Tiểu An đã rõ".
Tiểu An theo Thái tử hơn 1 năm, vẫn là hiểu lối hành sự này. Trầm ổn, từ tốn, khoan dung. Nhưng mà đối phương luôn muốn mưu sát huynh đệ của mình. Thái tử lại nhiều lần mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Đến bao giờ đối phương mới chịu buông tay đây? Không lẽ Thái tử cứ sống trong sự đề phòng.
Hàn Phong xem một chút đã giờ giờ Hợi (tối 9 giờ đến 11 giờ). Đông cung một mảnh vắng lặng, mọi người đã nghĩ ngơi. Liền dùng khinh công leo lên mái ngói rất nhanh hướng Thanh Hoa Cung mà đi. Vừa đáp xuống cửa phòng, trong phòng một mảnh tối đen. Đẩy nhẹ cửa ra bước vào bên trong. Giờ này hẳn Uyển Nhi đã ngủ. Nhanh chóng cởi y phục chỉ chừa lại trung y, lo tập trung thay đồ nên không hay Uyển Nhi đã tỉnh từ lúc nào? Trên cổ truyền đến cảm giác lành lạnh. Thôi rồi, không may. Liền giơ hai tay trên đầu, gấp gáp.
"Uyển Nhi, là ta"
Uyển Nhi tra kiếm vào vỏ, đến bên bàn thấp nến. Không khỏi lườm Hàn Phong. "Sao ta lại không nhận ra chàng. Ta muốn đùa chàng một chút, không nghĩ chàng nhát gan như vậy?"
"Ta sợ chết a, đao kiếm không có mắt, nếu nàng lỡ tay sát phu thì làm sao?"
"Đêm khuya sao không ở lại cung, chạy đến đây làm chi?"
"Mai nàng liền trở về Đại Hạ. Ta muốn bồi nàng"
----
Uyển Nhi xoay người trở lại giường, dịch người vào trong chừa chỗ cho Hàn Phong. Hàn Phong rất nhanh trèo lên giường, ôm Uyển Nhi vào lòng thì thầm. "Ta sẽ rất nhớ nàng"
Uyển Nhi không trả lời, rút mặt vào cổ Hàn Phong cọ cọ. Sau đó chỉ nghe tiếng hít thở đều đều. Qua chừng mười lăm phút sau, Hàn Phong nghĩ nàng đã ngủ đi. Nhưng nàng lại bất ngờ hỏi.
"Hàn Phong có thích tiểu hài tử không?"
Bị câu hỏi làm bất ngờ. Hàn Phong tay vuốt mái tóc dài của Uyển Nhi, bĩu môi: "Thích rất thích a, nhưng nàng hỏi vậy để làm chi?"
"Hàn Phong là thích nam hài hay nữ hài?"
Hàn Phong biết là nàng đang đùa, nhưng rất phối hợp đi. Cười cười trong đầu suy nghĩ, bật nên lời:
"Nam hay nữ hài ta đều thích. Nếu là Nam hài sẽ đặt tên là Nam Cung Tịnh. Nếu là nữ hài sẽ gọi nàng là Nam Cung Uyển". Hahahaha....
Người trong lòng lại cọ cọ, tóc nàng quét lên mặt một trận ngứa ngáy. Uyển Nhi giọng trẻ con trách móc. "Nếu có hài tử Hàn Phong sẽ bỏ rơi ta đi"
"Làm sao có thể a. Uyển Nhi là duy nhất. Ta yêu thương như nhau. Được không?"
Uyển Nhi ngẩng mặt nhìn Hàn Phong, ánh nến bên ngoài chập chờn. Hàn Phong thấy trong đôi mắt long lanh của Uyển Nhi đầy dịu dàng, say mê. Chết tiệc, nàng đang câu dẫn ta ư? Muốn ta làm chuyện xấu xa phải không đây?????
----