Hàn Phong đối với việc thượng triều là vô cùng chán ngắt. Thời gian gần đây không có tấu chương khẩn dâng lên, công việc có phần nhẹ chút ít. Áp dụng các biện pháp thay đổi ở thời hiện đại, Nam triều dần dần đi vào ổn định. Ngày nào cũng phải bỏ ra 2 canh giờ nghe các đại thần và phụ hoàng nghị sự, não sắp không chứa nỗi.
Theo thường lệ, từ Điện Kim Loan đi ra sẽ hướng Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng hậu. Mang theo tâm trạng vui sướиɠ hạnh phúc muốn hảo hảo kể với mẫu hậu chuyện vui của mình, không nghĩ đến vừa đến cửa đã nghe tiếng mẫu hậu cười nói vui vẻ.
"Uyển Nhi, Nguyệt Nhi mau đến đây "
Ra hiệu cho cung nữ không cần bẩm báo, Hàn Phong đứng bên ngoài nhìn vào cũng không dám tin vào mắt mình. Bên trong Khôn Ninh Cung, mẫu hậu đang ngồi trên ghế. Quận chúa đứng phía sau thật nhẹ nhàng đấm vai cho người. Mà Uyển Nhi là ngồi bên cạnh nhẹ nhàng bóp cánh tay. Chả trách mẫu hậu nàng lại vui vẻ như vậy a.
Hàn Phong cũng cảm thấy thật vui đi, trên môi bất giác nở nụ cười. Chấp tay sau lưng nhìn nhìn một chút, nhưng không ngờ nghe được chính mẫu hậu mình nói: "Vẫn là Uyển Nhi và Nguyệt Nhi hiếu thảo nhất. Tĩnh Nhi mỗi ngày chỉ đến đây thỉnh an ta, nói chuyện được vài câu thì có việc rời đi. haiz"
Nụ cười trên môi Hàn Phong lặp tức tắt ngay. Cái gì vậy? Đây là mẫu hậu thương ta nhất nói ra sao?
"Mẫu hậu đừng trách Thái tử, Thái tử nhiều việc cần giải quyết nên không có nhiều thời gian. Sau này Nguyệt Nhi và Uyển Nhi muội muội sẽ thường xuyên đến thỉnh an và trò chuyện với người. Ta nói đúng không Uyển Nhi?"
"Như Nguyệt tỉ tỉ nói chí phải ạ"
Hả? Trong lòng Hàn Phong kịch liệt hò hét, không phải đang nằm mơ chứ. Hôm trước hai người này không phải còn đánh nhau sao? Hôm nay gọi nhau tỉ - muội. Còn đang nghi ngờ mẫu hậu buồn quá sai người diễn kịch đi. Hàn Phong quay sang một thái giám bên cạnh, hỏi: "Tiểu huynh đệ, Giờ này đã là giờ gì rồi?"
"Hồi bẩm Thái tử, giờ này đã là giờ Thìn ạ?" (Từ 7 đến 9 giờ sáng)
"Được rồi cảm ơn ngươi". Đối với vị Thái tử luôn miệng nói cảm ơn này mọi người đã quen, ban đầu còn sợ hãi nhưng dần dần rất cảm kích người trước mặt, cao cao tại thượng nhưng không bao giờ khinh thường bọn họ.
Giờ này không phải mơ đi. Không thể chịu được tò mò, Hàn Phong đi vào trong. Cung nữ Thái giám hành lễ. Hàn Phong mỉm cười gật đầu, cho bọn họ lui ra. Bắt đầu ủy khuất.
"Mẫu hậu a, người là đang nói xấu Tĩnh nhi đi?"
Hoàng hậu gọi Hàn Phong đến ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Uyển Nhi và Như Nguyệt cũng ngồi hai bên trái phải. Giọng nói vui vẻ.
"Mẫu hậu là đang kể khổ với hai con dâu xinh đẹp của mẫu hậu, Tĩnh nhi con cũng không cho phép sao?"
"Uyển Nhi vẫn chưa được gả vào Nam Cung gia đâu"
"Thái tử, Uyển Nhi muội đã dâng trà gọi một tiếng Mẫu hậu, gọi ta một tiếng tỉ tỉ rồi". Người giải thích là Quận chúa Như Nguyệt.
"Như vậy cũng tính sao? vẫn là thiếu nghi thức đi"
"Hàn Phong!!!"
Uyển Nhi từ đầu đến giờ chỉ cuối mặt ngượng ngùng, không có lên tiếng. Lớn tiếng gọi Hàn Phong. Hàn Phong ngồi cạnh Hoàng hậu, không tiếp tục nói nữa.
Hoàng hậu vẫn là trách móc Hàn Phong sao giấu chuyện Uyển Nhi là Công chúa Đại hạ. Nói rất nhiều a, vẫn là Uyển Nhi tốt. Ra mặt giải vây cho Hàn Phong.
Hoàng hậu cùng Hàn Phong, Như Nguyệt và Uyển Nhi nói qua một chút nghi lễ đón Uyển Nhi vào cung. Đợi Uyển Nhi trở về Đại Hạ một thời gian sẽ chính thức bố cáo thiên hạ, Thứ phi của Thái tử Nam Cung triều sẽ là Công chúa Đại hạ. Làm lễ đón dâu long trọng......
Hàn Phong biết ý tứ của mẫu hậu, vẫn là truyền giáo kinh nghiệm ở hậu cung cho hai nữ nhân này. Phụ hoàng có bao nhiêu giai nhân nhưng mẫu hậu vẫn là chấp nhận, từ xưa đến nay đó là quy định. Nhưng Hàn Phong sẽ không đồng ý việc này đi.
"Mẫu hậu a, sau này Tĩnh nhi không lập trắc phi. Như vậy hậu cung sẽ yên bình hơn. Đời này Tĩnh có có hai mỹ nhân là đủ"
"Con vẫn là tùy hứng như vậy"
----
Cuộc trò chuyện ở Khôn Ninh Cung vẫn là Hàn Phong cùng Hoàng hậu nói rất nhiều. Hai nữ nhân kia không có nói nhiều nhưng Hàn Phong biết họ ngầm chấp nhận nhau.
Trưa đó, Hàn Phong và hai mỹ nhân ở lại dùng thiện với Hoàng hậu. Sau đó Hàn Phong cùng Quận chúa đưa Uyển Nhi về Thanh Hoa cung. Trên đường đi vẫn là Như Nguyệt và Uyển Nhi đi song song, vừa đi vừa trò chuyện rất hợp. Hàn Phong im lặng đi phía sau hai người. Hy vọng hạnh phúc này sẽ mãi mãi như vậy.
"Mụi mụi khi nào sẽ trở về Đại Hạ?". Người hỏi là Như Nguyệt Quận chúa.
"Hoàng huynh nói hai ngày nữa sẽ khởi hành"
"Tới đó ta nhất định sẽ đến tiễn mụi"
"Đa tạ tỉ tỉ"
-------
Từ Thanh Hoa Cung trở về, Hàn Phong sánh vai bên cạnh Quận chúa. Đi được một đoạn dừng lại, nhất quyết không chịu đi tiếp. Quận chúa đi được vài bước không thấy Hàn Phong đi theo nên quay người trở lại, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phong, ánh mắt dò hỏi.
"Thái tử làm sao không đi tiếp?"
Hàn Phong không trả lời mà trực tiếp nắm hai bàn tay Quận chúa, cuối người rất nhanh đặt một nụ hôn lên môi người còn đang chờ câu trả lời của mình. Không một chút nào ngại ngùng.
"Như Nguyệt! Cảm ơn nàng"
"Thái tử từ khi nào lại càn rỡ như vậy, đây là ban ngày, người khác thấy thì sao?"
Quận chúa thoát khỏi Hàn Phong, giận dỗi một mình đi trước. Hàn Phong đuổi theo nói lớn: "Họ thấy thì cho họ thấy, nàng là Thái tử phi của ta mà, ngượng ngùng cái gì a"
Chạy qua mặt Quận chúa, khom người đưa lưng tại đó. Đầu xoay lại tươi cười. "Như Nguyệt, lên đây ta cõng nàng"
"Ta tự có chân". Đi qua mặt Hàn Phong.
Hàn Phong lại rất kiên trì đuổi theo, qua nhiều lần lặp đi lặp lại động tác này. Cuối cùng Quận chúa vẫn là hạ cờ đầu hàng. Ngoan ngoãn leo lên lưng Hàn Phong.Một đường vui vẻ, hình ảnh này rơi vào mắt cung nữ thái giám, họ là vô cùng ngưỡng mộ Thái tử và Thái tử phi của mình. Hai người rất hạnh phúc đi.