Hít thật sâu như muốn nuốt trọn bầu không khí nơi đây. Muốn bản thân mình thanh tĩnh một chút, không nói những lời không có lí trí. Cuối cùng vẫn là điều chỉnh tốt tâm trạng "Hảo. Cho ta một ít thời gian. Hưu thư sẽ được đưa tới nàng"
"Từ bây giờ cho đến khi nói chuyện xong, không được phép của ta chàng không được lên tiếng".
Thiên lý ở đâu a. Rõ ràng người có lỗi là các người, cư nhiên ở đây dám lớn tiếng với bổn Thái tử đây. Được, ta nhịn. Lén nhìn Như Nguyệt, Hàn PHong không nói gì, coi như ngầm đồng ý với điều kiện nàng đưa ra.
Như Nguyệt lại nhẹ nhàng đi vòng quanh Hàn Phong cứ như là đang thẩm vấn tội phạm. Từ tốn nói ra suy nghĩ của mình.
"Thái tử vì chuyển gì lại tức giận với Bổn cung?". Trợn mắt nhìn Như Nguyệt, là sao a? lại còn bổn cung... dù gì Thái tử ta cũng là cưới hỏi ngươi đàng hoàng, ngươi danh chính môn thuận là Thái tử phi, cư nhiên xưng hô với ta là "Bổn cung". Được được, ta nhịn.
Cũng không đợi câu trả lời, nói tiếp.
"Giữa ta và Nam Cung Nhân không còn bất cứ mối quan hệ nào. Từ khi gặp Hàn Phong ngươi, ta biết được ta không hề yêu hắn như bản thân ta cố nghĩ. Cho nên ta làm gì sai để Thái tử người phải đối xử lạnh nhạt?"
"Ta hy vọng sau này không nghe đến ba chữ Nam Cung Nhân. Thái tử cũng đừng vô duyên vô cớ gây chuyện. Trần Như Nguyệt ta chỉ lấy người ta yêu, Nam Cung Tĩnh là phu quân của ta. Thái tử đã nghe rõ".
Ném một ánh mắt sắc như đao cho Hàn Phong, lời nói khẽ từ khẽ răng phát ra "Thế nào, có nghe rõ? Sao không trả lời?"
Dường như Quận chúa quên lời dặn không được phép của nàng không được trả lời đi.
"Thái tử có thể nói"
Cảm giác cả người được thả lỏng. Bản thân rất muốn bổ nhào vào Quận chúa mà la hét ầm ỉ. Nhưng ta là ai a? Đường đường là Thái tử, nên phải nhẫn nhịn đi.
"Nàng nói vậy thì cứ vậy đi"
"Thái độ này là thế nào? Thái tử người không tin bổn cung?"
"Tin hay không quan trọng sao?
"Rất quan trọng?"
"Tại sao?"
Nghiêng đầu nhìn nhì Như Nguyệt, đợi xem Quận chúa cao cao tại thượng như nàng sẽ trả lời mình như thế nào. Qua rất lâu sao, không ai phản ứng. Trong đầu lại bắt đầu ý nghĩ, định trừng mắt nhau sao? Ta nhất định không thua.
Ơ, Một thân ảnh màu trắng bổ nhào vào, hai tay ôm lấy cổ Hàn Phong, miệng bị lấp đầy bởi một đôi môi khác. Qua một lâu sau mới kịp lấy lại tinh thần. Vội vã lùi lại phía sau. Hốt hoảng "Nàng làm gì thế?"
"Thái tử gia không biết sao còn hỏi?". Nhìn Hàn Phong với ánh mắt thâm tình, trêu trọc. Ngón tay thon dài vuốt vẻ gương mặt soái khí, vuốt đến vành tai, sườn mặt, rồi đến cổ, từ từ xuống vai và sau đó trợt xuống. ... ngực a... Hàn Phong giật mình nắm lấy bàn tay đang quấy phá kia.
"Nàng quá càn rỡ". Hàn Phong gượng đõ cả mặt.
"Bổn cung là nương tử của người. Nương tử đối với tướng công như vậy là càn rỡ sao?"
Á khẩu a. Không biết nói chỉ, cố tìm một lí do chống đối "Nàng...Nàng nên dành nụ hôn đó cho...". Chợt nhớ đến lời uy hϊếp của Như Nguyệt. Không được nhắc đến Nam Cung Tâm. Hàn Phong chỉ bỏ lại câu nói lửng kia. Thật ngượng ngùng. Tức chết ta mà.
Như Nguyệt vẻ mặt vui vẻ, rất biết hưởng thụ, tựa như tiểu hài tử biết nghe lời nàng. Khóe miệng hiện lên độ cong rõ ràng "Thái tử rất biết nghe lời đi. Đây là nụ hôn đầu tiên của bổn cung. Thái tử phải chịu trách nhiệm với hành động của người"
Hôn mê đi. Là ai chủ động hôn ta? lại còn bắt ta chịu trách nhiệm. Nàng có biết ngượng ngùng không đây. Buông lại một câu như vậy, ý tười thật tươi. Như Nguyệt mang theo Tiểu Mai ra khỏi phòng không quên dặn dò " THái tử nên thay y phục sạch sẽ. Bổn cung đợi người dùng bữa".
Âm mưu, rõ ràng là âm mưu. Chưa gì ta lại bại trận như vậy sao? Hàn Phong ngẩng mặt lên nhìn trần nhà. Sai người mang nước ấm vào thư phòng. Tiểu An canh gác bên ngoài. Từ lúc Quận chúa Như Nguyệt vào ở, Hàn Phong đã không còn dùng chung phòng tắm. Với lí do không quen.
Tắm rửa xong thật thoải mái đi. Thong thả đến đại sảnh dùng bữa. Cảm giác uất ức còn chưa quên đâu. Hàn Phong ngồi xuống đối diện với Như Nguyệt, hai người từ tốn dùng bữa. Chưa từng nói qua câu nào.
Đã thật lâu không gặp Uyển Nhi, Hàn Phong rất nhớ đi. Tưởu lâu và Trang viên cơ bản đã hoàn thành. Cần đến nàng hỗ trợ, dù sao cũng là nơi nàng ở. Nhanh chóng ăn xong đi tìm Tiểu An, hỏi một chút cách gửi thư bằng bồ câu a.
"Nhìn bộ dạng của Thái tử như đang nhớ về người nào khác? Không lẽ nương tử như bổn cung không làm Thái tử gia người động lòng chút nào sao?"
Suýt chút thì cơm trong miệng chưa nuốt xuống đã bị phun ra. Đây là phong cách nói chuyện của vị Quận chúa lạnh lùng kia sao? Thật khó tin. Muốn diễn a. Ta đây cùng diễn với nàng.
"Vinh hạnh lắm mới được ngồi dùng cơm cùng nương tử xinh đẹp như Quận chúa đây, ta làm sao dám tơ tưởng đến ai khác?". Đúng là nói dối không ngượng miệng.
"Là thật?". Quận chúa cơ bản ăn rất ít. chỉ một ít rau. Đã dừng đũa từ lâu, cũng không có buông tha cho Hàn Phong. Vẫn muốn câu trả lời.
"Nàng ăn ít như vậy để làm gì? Người ngoài nhìn vào còn tưởng Tướng công ta đây bạc đãi nàng". Đây có được xem là lãng sang chuyện khác? Hàn Phong a Hàn Phong. Tâm cơ của phụ nữ ngươi hoàn toàn không có nắm được a.
"Thái tử vẫn chưa có trả lời câu hỏi của bổn cung?"
"Nhất định phải trả lời sao?"
"Thái tử nghĩ thế nào?"
"Phải thì sao mà không phải thì sao?". Hàn Phong không sợ chết, cố tỏ ra vẫn ổn.
"Không phải thì tốt, nếu như Thái tử dám mơ tưởng đến nữ nhân khác thì.........". âm thanh Quận chúa Như Nguyệt kéo dài, ánh mắt như hai mũi tên xuyên thấu vào cổ họng Hàn Phong. Hàn PHong cảm giác hít thở không thông, tự nghĩ "Phải thì thế nào? không lẽ nàng dám gϊếŧ ta?"
"Phải thì ... Bổn Quận chúa ta lập tức tuyển thêm phi tử cho Thái tử đi. Tướng công không cần phải căng thẳng như vậy".
Nói xong tay đập mạnh xuống bàn. Rời khỏi nhanh chóng. Hàn PHong cũng không còn khẩu vị mà ăn cơm. Thế là thế nào? Nữ nhân này biết đọc suy nghĩ của người khác sao? Cớ sao mỗi lần ta lén suy nghĩ là lại bị đoán trúng?
Lão thiên a.............