Những món ăn đã được dọn lên, Hàn Phong đã thay xong y phục sẵn sàng để gặp vị Vương gia uy danh này. Đến sảnh đã thấy Quận chúa ngồi cạnh một người đàn ông trung niên, vai rộng, thân cao, tóc điểm vài sợi bạc, đoán rằng đây là Vương Gia Trần Tĩnh.
« Tiểu nhân Hàn Phong bái kiến Vương Gia ». Hàn Phong khom người hành lễ.
Quản gia Vương Phủ hốt hoảng nói « Công tử, gặp vương gia xin quỳ xuống »
« Đã là khách Vương phủ không cần đa lễ, Công tử, xin mời ngồi dùng bữa cùng Bổn Vương và Quận chúa » Vương gia lên tiếng.
« Đa tạ Vương gia cùng Quận chúa có tấm lòng lương thiện, xem dân như con, tiểu nhân xin nghe theo » Hàn Phong nói rồi bước đến ngồi phía đối diện Quận chúa.
« Phụ Vương, những món ăn hôm nay điều do công tử tự tay làm, mời Phụ Vương dùng thử ». Quận chúa giới thiệu sơ qua các món ăn.
« Ta thấy những món ăn hôm nay vô cùng đặc sắc, thì ra là công tử tự tay xuống bếp, khâm phục khâm phục » Vương gia đánh giá.
« Tiểu nhân xin mời Vương gia và Quận chúa dùng thử » Hàn Phong làm động tác mời.
...................
Sau khi giới thiệu các món ăn, Vương gia rất vừa ý. Quận chúa ăn nhiều hơn thường ngày, Hàn Phong thấy vui hơn. Nhờ người đem nước ép dưa hấu để Vương gia và Quận chúa dùng.
« Ngài thấy sao ? » Hàn Phong hỏi.
"Tiểu tử nhà ngươi thật tài giỏi, có thể làm ra loại nước uống như thế này, Tốt"
"Thưa Vương gia, Tiểu nhân từ nơi xa đến đây. Không người quen, không nơi trú. Gặp được Quận chúa trên đường, nhờ người thương tình cứu giúp, cho tiểu nhân ở lại phủ, lại tìm công việc giúp tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ không bao giờ quên ơn đức này".
"Bổn Vương thấy công tử nhìn rất quen thuộc, chẳng hay chúng ta đã từng gặp qua?"
"Ta lần đầu tiên đến đây, có thể Vương gia nhận nhầm người"
"bổn Vương thất lễ rồi. Công tử cứ ở lại bao lâu cũng được, ta hoan nghênh"
"Tạ ý tốt của Vương gia, ngày mai ta dọn đến tửu lâu làm việc, sẽ ở lại đó. Nếu Quận chúa thích những món ăn ta làm, ta có thể làm đầu bếp cho Quận chúa mỗi ngày"
"Không cần phiền như vậy, bổn cung tự lo được. Nhi thần đã dùng xong, có phần mệt mỏi xin lui xuống trước. Phụ Vương từ từ dùng" Quận chúa hành lễ với Vương gia rồi lui xuống.
Vương gia thở dài "Haiz. Như Nguyệt và Bổn vương có vướn mắc nhiều năm qua, ta thật có lỗi với con bé. Mẹ con bé mất khi con bé mới 12 tuổi, Bổn Vương đang đánh trận nơi tiền tuyến không trở về kịp. Đã nhiều năm qua nó không tha thứ cho bổn Vương"
Hàn Phong nói "Vương gia yên tâm, thời gian sẽ làm phai mờ tất cả những vết thương trong lòng, Quận chúa có mỗi Vương gia là người thân duy nhất. Cô ấy sẽ từ từ hiểu được người thôi. Tiểu tử hy vọng hai người sớm ngày hòa thuận"
"Đa tạ. bổn vương có việc cần giải quyết, Công tử xin tự nhiên. Cáo từ"
"Cáo từ". Vương gia rời đi. Chỉ còn lại Hàn Phong trầm mặc như đang suy nghĩ chuyện gì.