Đường phố tại kinh thành thật là nhộn nhịp, bốn người Hàn Phong đi cùng 1 cỗ xe ngựa. Hàn Phong tất nhiên ngồi chỗ người đánh xe cùng với Phúc ca. Trên đường đi Hàn Phong vẫn nghĩ trong đầu về cuộc sống trong tương lai nếu vẫn chưa tìm được cách trở về phải làm sao đây ? Cha, mẹ và ông ở nhà có lẽ rất lo lắng cho mình. Dù là khoa học hiện đại cũng không tìm cách mở ra cánh cửa không gian, nói chi ở thời đại này làm sao ta có khả năng trở về.
Kéo dây cương, dừng ngựa trước một tửu quán lớn gần giống như là nhà hàng thời hiện đại. Bước xuống xe, Hàn Phong đưa tay dìu Quận chúa, chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của nàng. Hàn Phong chợt nhận ra mình thất thố vừa định rút tay về bỗng một bàn tay lạnh băng níu lại. Giây phút gần kề nàng , hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu này làm ta thật thoải mái. Nàng vẫn luôn mang mạn che mặt khi xuất hiện ngoài đường.
Khi Quận Chúa bước xuống xe thì đi thẳng vào tửu quán, Tiểu Mai bỏ lại ta một câu rồi chạy theo Quận chúa « Công tử người thật can đảm, dám nắm tay Quận chúa mà người không bị tổn thương, nếu là người khác thì không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây »
« Nè, chỉ là nắm tay có gì ghê gớm. Ở thời của ta còn có thể ôm và hôn đấy nhóc ». Nói rồi Hàn Phong đi theo mọi người vào trong.
Bên trong tưu quán trang trí đơn giản, thoáng mát, gồm 3 tầng. Tầng 1 dành cho khách vãn lai, Tầng 2 và Tầng 3 dành cho khách từ trung lưu trở lên. Từ ngoài bước vào phía tay phải là quầy tính tiền, hai bên cửa ra vào là 2 con sư tử đá. Phía trên tường treo những bức tranh, thư pháp cổ xưa. Nhìn chung mọi thứ điều ổn. Nhưng mà vào tửu quán này chẳng lẽ mình phải làm tiểu nhị sao ?
Từ xa Trưởng quầy đã đứng nghênh tiếp « Tiểu thư đích thân đến đây có phải có chuyện gì căn dặn ? »
« Đây là Hàn Phong công tử. Thúc sắp xếp một công việc phù hợp cho vị công tử này giúp ta »
« Dạ, thưa tiểu thư ». Sau đó Trưởng quầy quay sang hỏi Hàn Phong « Chẳng hay Hàn Phong công tử có thể tính toán sổ sách của quán không ? »
« Xin trưởng quầy gọi ta là Hàn Phong, đừng gọi ta là công tử nữa. Ta cũng biết một ít về tính toán, ta nghĩ ta nên thử xem sao »
« Tốt lắm, Vậy bắt đầu từ ngày mai tiểu tử ngươi đến đây làm việc, ta sẽ hướng dẫn cho ngươi, Gọi ta là Trần Bá được rồi »
« Tạ Trần bá chiếu cố, ta sẽ cố gắng không phụ lòng Trần bá và tiểu thư đã giúp đỡ ».
Trần bá hỏi Quận chúa « Đã sắp trưa, không biết Tiểu thư và có ở lại dùng cơm không ? »
« Tạ Trần bá, hôm nay cha ta trở về, ta trở về phủ thỉnh an cha » Nhẹ nhàng trả lời trần bá.
« Trần bá, tửu lâu có chỗ nghỉ lại không ? ta hiện đang tá túc tại chỗ của Tiểu thư như vậy thật sự không tiện. Nếu có chỗ cho ta ở lại thì tốt quá »
« Phía sau hoa viên có 1 phòng còn trống, dọn dẹp một chút ngươi có thể ở được » Trần bá nói.
« Tiểu tử đa tạ Trần bá »
Phúc ca bước lên « Đệ dọn ra đây thật sao ? Sao không ở lại thêm một thời gian nữa ? »
Hàn Phong lén nhìn Quận chúa không có phản ứng gì, người ta không có ý giữ khách, thôi ta ngại làm phiền người. « Đa tạ Tiểu thư và mọi người giúp đỡ trong thời gian qua, giờ ta có việc làm rồi, sẽ tự lập được. Đêm nay ta ở lại 1 đêm sáng mai ta dọn đến đây ».
Quận chúa không nói gì, chỉ hành lễ cùng Trần bá rồi bước ra xe, Hàn Phong vội chạy theo đỡ quận chúa, nhưng quận chúa chỉ nói « Đa tạ Hàn Phong công tử quan tâm, tiểu nữ có thể tự mình ».
Hàn Phong nghĩ « Sao lại thế nhỉ ? Thật không hiểu nỗi Quận chúa suy nghĩ những gì »