Khoảng 6 giờ tối, tôi về đến biệt thự. Cha, Mẹ và ông đều ở nhà. Tôi bước vào thì thấy lạ, bèn hỏi: "Hôm nay có chuyện gì sao Ông? Sao mọi người lại đông đủ vậy?"
"Cháu ngoan, nhanh đi tắm rồi ăn cơm, mọi người đang đợi con về ăn chung" – Ông cười nói.
Tội dạ rồi đi tắm.
Khoảng 15 phút sau tôi có mặt tại phòng ăn thì mọi người đã ngồi vào vị trí của mình, tôi ngồi cạnh Ông. Thức ăn được mang ra, toàn những món tôi thích.
"Con ăn đi, xong rồi chúng ta có chuyện muốn nói với con"
Mẹ gắp thức ăn cho tôi cũng không khỏi cằn nhằn "Con ăn nhiều vào, dạo này gầy đi trông rõ".
Tôi ăn nhanh và hỏi ông về chuyện ông muốn nói. Mọi người đều nhìn tôi rồi hướng ánh mắt khó xử nhìn về phía ông.
"Hàn Phong, con lớn rồi phải có trách nhiệm với bản thân. Đây là sự thật, dù như thế nào chúng ta vẫn yêu thương con như người thân của mình". Tôi có dự cảm chẳng lành "Ông cứ nói ạ"
Ông đưa ra 1 miếng ngọc bội xanh thẳm, bên trên khắc chữ mạ vàng "Nam Cung", và sợ dây đeo màu vàng xen đen thật sang trọng. Tôi đưa tay đón lấy, ông nói thêm "Từ nhỏ con đã ở trong Thiếu Lâm Tự, lúc Cha, Mẹ con mang con về, sư trụ trì đã đưa cho cha, mẹ con miếng ngọc này và nói rằng khi nào con lớn, đưa con miếng ngọc, cơ duyên đến sẽ tìm được thân thế.
Vậy là đúng rồi, tôi không phải con ruột của cha mẹ, không phải cháu ruột của ông. Tôi "Dạ" rồi xin phép về phòng. Tôi đeo ngọc bội vào cổ, ngủ một giấc đã.
Có lẽ ngủ sớm nên nữa đêm tôi giật mình thức giấc, tôi quên rằng còn một dự án với Nguyệt Lam. Đánh bạo lấy điện thoại nhắn tin cho cô ấy "Nguyệt Lam, em ngủ chưa?". Lại không ngờ điện thoại nhận được tin nhắn nhanh như vậy "Dạ, em chưa ngủ, có chuyện gì vậy anh?"
"Ngày mai mình đi khảo sát hòn núi phía Bắc như lúc sáng đã trao đổi được không?".
Điện thoại rất nhanh rung lên "Ok". "Vậy ngày mai anh sang đón em, em ngủ ngon".
Tôi lại quay sang, đem vài bộ quần áo cần thiết bỏ vào balo, sạc dự phòng đã được nạp đầy, tai nghe, ống nhòm, la bàn, mì gói,...
Mọi thứ đã xong, lại ngủ tiếp thôi......