Năm đó, Quan Trung đại hạn. Dân chúng đói khổ, trộm cướp hoành hành.
Những người tị nạn đói đỏ mắt tràn vào miền nam.
Ngày nọ, thầy dạy Không Hầu không thể tới giảng bài, Phong phu nhân cho người đi hỏi, báo tin rằng chân hắn bị thương do dân tị nạn ăn xin trong thành, lúc đó cỗ kiệu hắn đi qua bị dân tị nạn chặn đường, người nâng kiệu nói vài câu không sạch sẽ, hai bên liền nhào vào đánh nhau, thầy dạy đàn ngã khỏi cỗ kiệu mới bị thương.
Phong phu nhân nhận được tin, than thở vài câu tai ương khốn khổ, rồi lấy ra một phong lì xì sai người đưa cho thầy dạy đàn, bảo hắn dưỡng thương cho tốt.
Tri phủ cũng lo sầu, kho lúa trong thành đã mở một lần, căng thẳng thật sự, khoản tiền cứu tế phía trên gửi xuống vẫn đang vận chuyển, để nạn dân ở ngoài thì quá bất nhân, nhưng mặc cho nạn dân cuồn cuộn kéo vào thì sẽ trở thành tai họa ngầm cho trị an bên trong thành.
Trong lúc tuyệt vọng, tri phủ triệu tập những bá hộ trong thành, ý tứ cũng rõ ràng chính là muốn những thương hộ bỏ vốn để xoay sở trước khi khoản tiền cứu tế được đưa đến.
Từ nhỏ Phong Minh Nghĩa đã được nho học hun đúc, ông đề cao lòng nhân từ và chính nghĩa, không đợi tri phủ nói rõ đã đồng ý lấy tiền nhà mình trả tiền lương thực, mở lều cháo.
Mà trang viên Phong gia ở ven thành, trước trang viên có đất trống có thể dùng để dựng lều cháo, ngày đêm phát cháo, lúc nào cũng mở, còn lập ra một lều thuốc, phòng chống bệnh tật tránh việc dân tị nạn mang dịch bệnh vào trong thành.
Tri phủ vui mừng không thôi, lập tức quyết định.
Ngày lều cháo được mở, Phong Minh Nghĩa bế con nhỏ đích thân tới, nhìn nhóm dân tị nạn người trước người sau nhận lương thực, trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ông chỉ vào đám người, nói: "Cố nhi, nếu tương lai con thừa kế y bát của Phong gia thì phải nhớ kỹ, đặt nhân đức lên trước, đây là tu dưỡng để làm người, vì từ tâm của thầy thuốc, vì nhân nghĩa của phú thương."
Khi đó Phong Như Cố mới chín tuổi nhìn vào đám người, khó hiểu nghiêng đầu: "Cha à, lều chào này sẽ mở mấy ngày?"
"Mở đến khi vật cứu tế của triều đình đến mới thôi."
Phong Như Cố bé xíu nói như thật: "Vậy thứ cho con trai nói thẳng, cha cho bọn họ gạo ngon quá rồi."
Phong Minh Nghĩa chỉ muốn dùng những ví dụ thực tế để dạy con trai mình làm nhiều việc thiện, không ngờ con trai lại có cao kiến khác, vì vậy liền ngồi xổm xuống, kiên nhẫn lắng nghe: "Cố nhi lấy đâu ra những lời này?"
"Lương thực cứu tế của triều đình là dùng để ổn định lòng dân, ngăn chặn phản loạn, bởi vậy số lượng sẽ rất nhiều, suy ra chất lượng sẽ không quá tốt. Lúc đầu cha cho bọn họ lương thực ngon như vậy, đến khi lương thực cứu tế của triều đình tới thì bọn họ chỉ có thể ăn đồ kém hơn, sẽ sinh ra oán giận đấy."
Phong Minh Nghĩa sửng sốt, trong lòng thấy câu này có lý, trên mặt vẫn cười cười: "Sao Cố nhi lại nghĩ nhân tâm xấu xa như vậy?"
Phong Như Cố bé xíu nói: "Có lẽ nhân tâm vốn không xấu, nhưng chỉ là khi không gặp được cơ hội đồϊ ҍạϊ mà thôi."
Nghe được những lời này, Phong Minh Nghĩa nhận ra điều không ổn.
Hiểu biết của con trai đối với thế sự.. có hơi cố chấp quá mức?
Rõ ràng con trai cũng đọc sách thánh hiền như khi mình còn bé, thế thì tại sao..
Phong Như Cố bé nhỏ không biết được tâm tình phức tạp của cha mình, nhìn xung quanh thăm dò, trong lúc vô tình nhìn thấy hai nạn dân kỳ quái trong đám người.
Hai người bọn họ có thân hình cao to, cùng ăn mặc một bộ đồ rách rưới nhưng không xếp hàng lấy lương thực mà lại dựa vào một cây trúc, nhìn về hướng trang viên Phong gia.
Có dân tị nạn đi ngang qua bọn họ sẽ ngoan ngoãn đưa ra nửa khối màn thầu hoặc là nửa chén cháo.
* * * Là thủ lĩnh của nhóm dân tị nạn hả?
Không hiểu sao Phong Như Cố lại không thoải mái với ánh nhìn đánh giá của bọn họ, nghiêng mặt đi, kéo tay cha mình: "Cha muốn cho đồ ăn mà không thu lại thù lao gì sao?"
Câu này khiến Phong Minh Nghĩa có chút không vui: "Thù lao gì?"
"Để những người đó làm việc đổi lương thực không tốt sao?"
"Bọn họ đói khát không chịu nổi thì lấy đâu ra sức để làm việc?" Phong Minh Nghĩa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con trai: "Chẳng lẽ Cố nhi không muốn bố thí cho họ?"
"Không phải là không muốn mà là không ổn." Phong Như Cố nhỏ nghiêm túc nói: "Cha cho lương thực miễn phí, đó là nhân tâm nhưng cũng chính là chặt đứt đường tự mưu sinh của bọn họ. Cho dù là con, mỗi ngày có thể nằm không nhận đồ ăn thuốc men thì cũng không có chí tiến thủ."
Một đường dạy dỗ bằng lời nói và việc làm, Phong Minh Nghĩa lo lắng sốt ruột đem Phong Như Cố về đến nhà, trong lòng tràn đầy ý nghĩ có phải giáo dục của bản thân có vấn đề gì không.
Phong Như Cố lại cảm thấy không có việc gì, sau khi về nhà thì rửa tay, ma ma đưa y đi ăn điểm tâm.
Trước khi ngủ, y nói với ma ma đang chuẩn bị thổi đèn: "Ma ma, để lại một ngọn đèn đi."
Ma ma nghĩ nghĩ rồi cười: "Trước khi ngủ bà già này đã khuyên tiểu thiếu gia không nên uống nhiều trà như vậy rồi mà không nghe. Được, để lại cho con một cái."
Phong Như Cố lại hỏi: "Các cửa đã đóng hết chưa ạ?"
Ma ma chê cười y: "Sao, con sợ Quỷ Bà Bà tới bắt à?"
Phong Như Cố kéo chặt chăn, lặp lại: "Cửa lớn đã đóng chưa ạ?"
Ma ma từ ái cười nói: "Rồi, tiểu thiếu gia, đã đóng cả rồi."
Biết là như thế nhưng Phong Như Cố vẫn sợ hãi.
Cứ vậy qua ba bốn ngày, khi y sắp quên mất việc này thì đêm khuya giờ Tý, tiếng ồn đột ngột vang lên.
Phong Như Cố lập tức xoay người ngồi dậy, đi chân trần đến mép giường, mở cửa sổ ra, chỉ thấy trước cửa chính có ánh lửa đỏ rực, cháy rồi.
Âm thanh la hét ầm ĩ trộn với tiếng đánh gϊếŧ mơ hồ truyền đến, Phong Như Cố chỉ nghe được đại khái.
"Làm giàu bất nhân! Làm giàu bất nhân!"
"Mấy ngày trước giả vờ giả vịt còn được, cho chúng ta gạo ăn, bây giờ.. Cám.."
"Cho lợn ăn.."
Ma ma hoảng hốt vọt vào, không kìm được ôm chặt y rồi chạy ra bên ngoài.
Phong Như Cố mơ hồ chộp lấy mái tóc chưa kịp chải chuốt của bà: "Ma ma, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Bước chân ma ma nhỏ, chạy trốn đã thở hồng hộc không thể trả lời y.
Những ngọn đuốc lớn tràn vào từ cửa chính, giống như đôi mắt đỏ rực.
Tuy Phong Như Cố hiểu chuyện từ sớm nhưng cũng bị dọa không nhẹ: "Cha, mẹ.. Ma ma, cha mẹ con đâu rồi?"
Sắc mặt ma ma trắng bệch, mặt Phong Như Cố cũng trắng.
* * * Y nghe được tiếng bước chân đuổi theo sau.
Tiếng gió rít lên bên tai, y mơ hồ thấy được khuôn mặt đang đuổi gϊếŧ kia.
Khuôn mặt của gã không quá dữ tợn, ít nhất không giống như kẻ sát nhân trong nhận thức của Phong Như Cố.
Nhưng gã vung lên con dao chẻ củi, giơ tay chém xuống, chặt đứt một chân của ma ma.
Máu tươi phụt ra, bắn lên chân Phong Như Cố, ấm áp.
Ma ma hét thảm mộ tiếng, dùng hết sức lực cuối cùng ném Phong Như Cố bị bà ôm chặt trong lòng ngực ra phía trước, khóc ròng nói: "Tiểu thiếu gia, chạy đi! Chạy!"
Đến tận lúc chết bà ấy vẫn không nỡ để tiểu thiếu gia của mình ngã đau.
Hai chân Phong Như Cố vững vàng rơi xuống đất, cắn chặt răng, quay đầu chạy trốn.
Hướng ma ma chạy đi là hậu viên, ở hậu viện có một ao sen lớn, nước trong đó chảy thông ra bên ngoài.
Vì phòng ngừa ăn trộm đột nhập nên đường nước vào rất nhỏ chỉ có thể cho trẻ con đi qua.
Phong Như Cố đi đến bên cạnh ao, đâm đầu xuống dưới nước bơi đến lối ra, dùng sức thoát ra từ cái cửa động đã hơi nhỏ hẹp với mình.
Sau khi bò ra khỏi ao nước, y kiệt quệ ngã trên mặt đất, nhìn ánh trăng sáng mà lạnh lùng treo trên bầu trời cao.
Rõ ràng là bò ra từ trong nước nhưng trong cổ họng y đều là mùi máu tươi khiến y ghê tởm.
Phong Như Cố chậm rãi đứng dậy từ trên đất, không dám chậm trễ, ẩn thân trong rừng trúc, đi được khoảng một trăm bước thì suýt chút nữa đυ.ng phải đám dân tị nạn cư trú nơi rừng trúc.
Y lập tức ngồi xổm xuống đất, mồ hôi nóng bỏng hòa với nước lạnh từ sóng mũi chảy xuống, im hơi lặng tiếng rơi vào bùn đất.
Những người tị nạn này đang nói chuyện phiếm, không chú ý tới Phong Như Cố.
"Nghe tiếng kìa, đánh náo nhiệt ghê nhỉ."
"Sao, muốn kiếm một chân à?"
"Ta muốn kiếm một chân, không phải ta theo chân bọn họ đi vào sao? Ta cảm thấy việc này không lớn mấy. Ta thấy A Đại trộm bỏ cám vào trong cháo của người ta đấy."
"Vậy ngươi đứng ra nói thật đi."
"Nói cái gì, A Đại gào lên như vậy khiến mọi người nổi giận đùng đùng, ta nhảy ra không phải tìm đánh sao."
Bốn phía phát ra tiếng cười vang: "Nói sao mà dễ nghe, không phải chỉ là nhát thôi sao!"
Bả vai Phong Như Cố run rẩy kịch liệt, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lớp đất bùn.
"Ầy, hai người A Đại và A Nhị mang chúng ta từ Quang Trung tới đây, dọc đường đi cũng giúp chúng ta không ít, chúng ta không thể ăn hai chén cơm của Phong gia đã chạy tới quan phủ cáo trạng phải không?"
"Xí, chẳng qua A Đại và A Nhị tham lam chút tiện nghi kia, nhìn mọi người khen lấy khen để Phong đại thiện nhân thấy rằng mặt mũi không giữ được, rồi thấy dinh thự khí phái nhà người ta, muốn tìm một cái cớ, đoạt người ta mấy chén cơm thịt."
"Phong gia là người tốt, làm vậy quá thất đức."
"Dù sao chúng ta đều chịu khổ, mọi người muốn ai cũng thảm như vậy."
"Phong gia này thật là, người ta nói giàu không để lộ, bọn họ mở lều cháo và hiệu thuốc ngay trước cửa nhà mình, không phải khiến người ghen ghét sao. Tự gây họa vào người bị cướp giàu chia nghèo, trách ai được."
Bọn họ rít rít một trận rồi lại nói chuyện tương lai.
Phong Như Cố lặng lẽ bỏ khỏi rừng trúc.
Ra khỏi rừng trúc, Phong Như Cố nhỏ bé ngồi dưới đất, suy nghĩ trong chốc lát.
Y cởϊ áσ ngủ rồi bôi bùn đất ướŧ áŧ lên nửa bên má mình, dùng nước rửa sạch bộ dạng loang lổ, cầm lấy bộ quần áo ngủ vừa mới cởi ra, sau đó nhặt một cục đá to bằng bàn tay trên mặt đất, đập vào tường hai nhát, xác nhận nó không phải cục đá mới đập vào nhát đã đầy bột phấn mới chạy tới chỗ những bóng người đang đong đưa phía trước.
Một người đàn ông thấp bé với khuôn mặt đầy sẹo đang canh gác ở góc ngoài phía đông nam của Trang viên Phong gia, hắn ta nhìn thấy một đứa trẻ trần như nhộng chạy ra thì trở nên cảnh giác hẳn.
Nhưng hắn vẫn chưa mở miệng, Phong Như Cố đã xoa xoa cái mũi, vừa kiêu ngạo vừa thân thiết kêu lên: "Anh!"
Những cây đuốc đều bị người khác cầm vào trong, tối đen khiến cho mặt sẹo không thấy rõ dáng vẻ của y, lấy làm lạ hỏi: "Ngươi là ai?"
Phong Như Cố không đáp, chìa ra bộ quần áo ướt sũng như đang tranh công: "Ta gϊếŧ một đứa! Có một đứa nhỏ chạy ra từ sau cái ao sen, đυ.ng phải ta còn muốn chạy trốn, ta liền.."
Nói rồi y làm động tác như đang đập dưa hấu: "Choang, cho nó ăn một cục đá còn lột áo của nó nữa."
Tên mặt sẹo sờ vết bỏng sẹo trên cằm mình.
Dân tị nạn mấy ngày nay không ít, tới đầu nhập vào A Đại và A Nhị ít nhất là có mười người, hắn cũng không quan tâm xem nhóm người này có đứa con nít choai choai như vậy hay không.
Hắn nói: "Được, làm không tồi. À, cái động nhóc nói ở đâu?"
Phong Như Cố chỉ tay về phía nguồn nước: "Chỗ đó!"
"Đưa ta đi xem thử." Mặt sẹo vỗ vỗ tấm vai gầy của y: "Nói không chừng còn có người bò từ trong ra. Lỡ như có kẻ nào sống sót ra ngoài, chạy đi báo quan thì đại ca và nhị ca không thể nói nhà bọn họ bất nhân bất nghĩa trước được. Hiểu không?"
Trên mặt Phong Như Cố nở một nụ cười: "Hiểu."
Mặt sẹo bị y lừa đến mép ao, nhìn xung quanh: "Đứa nhỏ mà nhóc nói đâu rồi, hay nó chưa chết, chạy rồi?"
Phong Như Cố nói: "Sao có thể, ta nhấn nó xuống ao, đó, ngươi nhìn đi, có thứ nổi trên mặt nước kia kìa."
"Chỗ nào?"
Mặt sẹo nhìn về hướng ngón tay Phong Như Cố chỉ đến ------
Phong Như Cố ở phía sau hắn, trầm mặc giơ cao cục đá, dùng sức đập vào đầu hắn đến nỗi suýt thì trật khớp.
Đầu người nọ phát ra tiếng răng rắc giòn tan, thân thể mềm nhũn ngã xuống dưới ao.
Phong Như Cố đỡ được hắn, rồi từ từ chậm rãi đặt hắn xuống, cố gắng yên lặng không một tiếng động mà cởi xiêm y đầy những lỗ vá và rận bò trên người hắn, cũng không thèm nhìn tới, lung tung khoác lên người mình, thắt thắt lưng, sau đó như hóa thành con cá nhảy xuống hồ nước, xuyên qua lỗ nhỏ, một lần nữa trở về trang viên Phong gia đã bị công chiếm hoàn toàn.
Y cẩn thận nhô cái đầu lên, thấy người vừa mới đuổi gϊếŧ mình không canh giữ bên bờ hồ mới lặng lẽ lên bờ.