Mọi người đều đồng ý rằng giờ thìn sẽ xuất phát, nhưng thẳng đến giữa trưa thì năm người họ mới nhúc nhích.
Nguyên nhân tất nhiên là do Phong Như Cố ngủ quên.
Thường Bá Ninh kéo Phong Như Cố đang ngáp dài ngáp ngắn qua, kèm theo cả một bọc hành lý nặng trịch và một cây dù: "Sắp vào hạ rồi, trời nắng gắt lắm."
Phong Như Cố lẩm bẩm: "Chỉ có mình sư huynh thấy nắng gắt thôi."
Thường Bá Ninh: "Cầm lấy."
Phong Như Cố: "Ò."
Như Nhất đã luyện xong khóa sớm, đang nhắm hai mắt chờ đợi ngoài Thanh Trúc điện, nghe vậy mở to mắt, ngóng nhìn hai sư huynh đệ bọn họ, trong mắt hiện lên một vài chuyện xưa cũ.
Rồi hắn nhắm hai mắt lại, thu liễm tâm thần, không nghĩ nhiều nữa.
Thường Bá Ninh hiếm khi ra khỏi nhà một đường tiễn bọn họ tới chỗ Ngự Kiếm Thạch, phát ra âm thanh dặn dò tinh tế: ".. Hoa khai tam đóa, chớ có chậm trễ, nhất định phải trở về."
Âm thanh Phong Như Cố vẫn còn đang ngái ngủ nói thầm: "Mảnh áo thân con trẻ, đường kim.."
(*) Trích bài thơ 'Du Tử Ngâm' của Mạnh Giao. Mượn lời dịch của bạn Lương Thúc Ký
Còn chưa ngâm xong bài thơ, Phong Như Cố đã bị cốc đầu.
Câu này của Thường Bá Ninh lọt vào tai của Hải Tịnh.
Dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, tâm tính chưa định, đồng hành đã lâu với cư sĩ Như Nhất đã sớm ngứa ngáy không thôi bèn lựa lời dò hỏi Lạc Cửu trong có vẻ trạc tuổi: "Xin hỏi, 'Hoa khai tam đóa' trong lời của Thường đạo trưởng là hoa gì vậy?"
".. Hả?"
Tang Lạc Cửu đang kiểm tra đồ vật trong túi Càn Khôn lần thứ ba, nghe không hiểu ý lắm, đến khi Hải Tịnh hỏi lại lần nữa mới cười cười, nói xin lỗi: "Tại hạ mới bái sư ba năm, chuyện của sư phụ không hiểu biết nhiều lắm. Nếu trong lòng tiểu đạo hữu có nghi vấn thì có thể đi hỏi La sư huynh."
Nhưng La Phù Xuân cũng hoàn toàn không biết: "Hoa? Hoa gì?"
Thấy câu hỏi này không mấy người biết câu trả lời, tiểu hòa thượng càng thêm tò mò đối với Phong Như Cố: "Vậy, xin hỏi, song kiếm trên lưng Vân Trung Quân là vật gì?"
Nhắc đến tên của song kiếm kia, rốt cuộc trên gương mặt La Phù Xuân cũng lộ ra vẻ tươi cười, kiên nhẫn giải đáp: "Là bội kiếm của sư phụ đấy. Thanh có vỏ màu xanh tên là 'Tạc Nhật', thanh có vỏ màu bạch ngọc tên là 'Kim Triêu'. Lúc trước sư phụ dùng hai thanh kiếm này chém gϊếŧ yêu tà, bảo hộ hơn trăm đạo hữu trong nguy cảnh.."
La Phù Xuân đang hăng say múa lưỡi thì Phong Như Cố đeo kiếm trên lưng chậm rãi bước tới.
Y nhìn xung quanh một vòng: "Thuật ngự kiếm của ai tốt nhất, cho ta đi nhờ một đoạn đường đi."
La Phù Xuân: "..."
Lại nữa rồi!
Phong Như Cố ngáp thêm một cái: "Đêm qua ta cứ mộng mị mãi, không ngủ ngon được, sợ ngự kiếm có sơ xuất."
Hải Tịnh nghe được thì miệng và mũi đều mở to.
Cậu thấp giọng hỏi La Phù Xuân: "Tu vi Quân Trung Quân cao vậy mà cũng sợ 'ngự kiếm có sơ xuất' vậy những đệ tử tu vi thấp phải làm sao?"
La Phù Xuân cắn răng thấp giọng nói: "Xí. Y chỉ lười thôi!"
Tang Lạc Cửu lại chủ động xin ra trận: "Sư phụ, để ta."
"Để ta."
Âm thanh lãnh đạm của Như Nhất cắt ngang câu nói của Tang Lạc Cửu, giọng nói mang theo chút đáng tin.
Tang Lạc Cửu không hé răng.
Phật môn được lưu truyền lâu đời, theo lý thuyết thì người mang Phật danh có chữ 'Như' coi như là tu sĩ cùng thế hệ với Tang Lạc Cửu, nhưng Như Nhất cư sĩ thanh danh nổi bật, Tang Lạc Cửu tự biết mình không so được với hắn.
Huống hồ hắn đã chủ động muốn cho sư phụ hóa giang, xuất phát từ lễ tiết cũng không nên làm xấu mặt hắn.
Ngược lại Phong Như Cố lại chẳng khách khí chút nào, nhấc chân lên kiếm của hắn, tùy tay khoác một cái đã ôm được eo hắn: "Vậy làm phiền rồi."
Thân thể Như Nhất khẽ nhúc nhích, kinh ngạc cúi đầu nhìn cánh tay đang vòng qua hắn một cách tự nhiên kia, có vẻ như không thể hiểu nổi sao da mặt người này lại dày như vậy.
Phong Như Cố cũng mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào, quay đầu nhìn Thường Bá Ninh: "Sư huynh, ta muốn ăn hạt hướng dương. Huynh nhớ để lại nhiều nhiều cho ta nha."
Thường Bá Ninh bật cười: "Được được được. Ta trồng một vườn hướng dương, chờ đệ trở về."
Năm người rời khỏi Phong Lăng Sơn.
Người bị hại gần đây nhất là người của Văn Thủy Môn, nếu muốn tìm manh mối thì nơi đầu tiên bọn họ muốn đi tất nhiên là Văn Thủy Môn.
"Lạc Cửu, ngươi đừng chiều theo sư phụ nữa. Sư bá chiều y, ngươi cũng chiều y." Trên đường, La Phù Xuân xa xa đi theo Phong Như Cố đang bày ra vẻ mặt sư huynh mà răn dạy Tang Lạc Cửu: "Bây giờ y lười nhác như vậy là do các ngươi chiều hư."
Tang Lạc Cửu cũng nhỏ giọng nói: "Sư huynh, cái Kim Ty Kiếm Tuệ mà sư phụ thương nhớ cũng phải nửa năm kia không phải là huynh tích góp mua sao?"
"Mua có lợi gì không?" La Phù Xuân cả giận nói: "Cũng chỉ để cho đẹp thôi."
Dứt lời, hắn vừa mới ngẩng đầu lên liền chạm mắt Phong Như Cố đang đứng trên thân kiếm phía xa xa kia.
Phong Như Cố chưa nói đã cười, chớp chớp mắt với hắn.
Hôm nay y không mang mắt kính lưu ly, dưới ánh mặt trời, màu mắt phải của y hơi nhạt hơn bên phải trái, thoạt nhìn rất có phong tình.
Khuôn mặt La Phù Xuân ngay tức khắc đỏ bừng.
Phong Như Cố vẫn còn muốn trêu chọc tên đồ nhi da mặt mỏng này thì lại nghe được một mệnh lệnh truyền tới: "Đừng có lộn xộn."
Phong Như Cố quay đầu lại nhìn người thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu: "Xin lỗi, ta khiến ngươi phân tâm sao?"
Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng qua cái miệng y lại đa tình vô cùng.
Như Nhất hơi cứng lại: "Sẽ không."
Phong Như Cố cười nói: "A, thật là lãnh đạm."
Có lẽ là không muốn nói nhiều với Phong Như Cố nữa, Như Nhất nói tiếp: "Vân Trung Quân vốn không có chân tâm. Nếu đã không có thì sao có thể loạn tâm."
Vẻ mặt Phong Như Cố tò mò, nghiêng đầu: "Ngươi nói vậy thì chắc là rất thân với ta nhỉ?"
"Không thân." Như Nhất nói: "Bần tăng chỉ biết Đoan Dung Quân lo lắng cho Vân Trung Quân mọi bề. Nếu Văn Trung Quân coi trọng tình đồng môn thì nên cấp tốc giải quyết chuyện này chứ không phải lãng phí thời gian vào những việc vô vị."
Đã nói đến nước này, Phong Như Cố lại không tức giận chút nào, cánh tay ôm lấy eo hắn chẳng buông lơi, nói: "Nói hay lắm, là sư huynh ta nghĩ phụ của ngươi dạy sao?"
Như Nhất không nói.
Chuyện năm đó hắn coi như trân châu ngọc bảo, chẳng nói với người ngoài nửa lời, nhưng ai mà không biết nghĩa phụ thương yêu Phong Như Cố, kể tỉ mỉ cho y cũng là chuyện thường.
Phong Như Cố: "Nhưng mà sư huynh ta có từng dạy ngươi chớ có vọng đoạn nhân tâm chưa?"
Như Nhất đang muốn mở miệng thì Phong Như Cố chen vào: "A, tới rồi."
Phía đông Văn Thủy Môn cũng có ngự kiếm thạch, hai bên có đệ tử chuyên phụ trách đón đi rước về.
Những đệ tử đó thấy người Phong Lăng tới, nghe danh hào Văn Trung Quân thì không dám chậm trễ một giây, một để tử chạy tới thông truyền Văn môn chủ, hai người khác đi trước dẫn đường đến chính điện.
Ai ngờ mới đi được một nửa đã bị một thiếu niên tay trái cầm roi, tay phải chấp kiếm đánh tới, hai mắt gã đỏ hoe, một đạo tiên phong quét tới khiến sắc mặt đệ tử Văn Thủy Môn đại biến, vội vàng đi đến ngăn cản.
Một đệ tử hoảng loạn kêu lên: "Nhị công tử, không được! Đây là Văn Trung Quân của Phong Lăng -----"
"Phong Lăng Phong Như Cố đúng là kẻ ta muốn gϊếŧ!"
Gã ném vỏ kiếm xuống, ánh sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào mệnh môn của Phong Như Cố: "Họ Phong, trả mạng cho tam muội đi!"