Hạ Dĩ Đồng ngã đến không chớp mắt, hoàn toàn không có chút do dự nào, ngã một cú mạnh xuống đất làm đầu óc cũng choáng váng thật, suýt chút nữa làm bản thân bị chấn động nhẹ ở não luôn.
Nếu không phải người xung quanh đều đi đến tiệm ăn trước rồi, cô lại sốt ruột không nghĩ ra cách nào khác nữa, tất nhiên sẽ không chọn cách ngu xuẩn này đâu, cũng may Phương Hồi phản ứng nhanh lẹ, Tần Hàn Lâm cuối cùng cũng tha cho cô, thuận tiện còn quá giang luôn "xe" mang bảng số Lục nữa.
Lục Ẩm Băng không động đậy: "......"
Nhìn cỡ nào cũng cảm thấy nghệ sĩ họ Hạ này cố ý, hoàn toàn không muốn dắt cô ấy về chút nào.
Nằm hoài cũng không thấy ai qua đỡ dậy, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt lại, đầu nghiêng qua một bên, tiếp tục nằm trong lòng của Phương Hồi.
Tần Hàn Lâm thân là đàn ông duy nhất có mặt tại hiện trường, tự mình xung phong qua bồng Hạ Dĩ Đồng đặt lên ghế, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng, đạo diễn Tần cứ đi ăn trước đi."
"Vậy không được, em đã như vậy rồi, sao tôi còn đi ăn khuya được chứ, tôi có còn là người nữa không" Giọng của Tần Hàn Lâm cao hơn chút nữa, nói, "Nếu tôi để em tự đi về khách sạn một mình thì tôi càng không phải là người."
Cái người vừa tính đi về khách sạn một mình Lục – "càng không phải là người" - Ẩm Băng: "Được rồi được rồi, ông già Tần, đi ăn tôm hùm đất của ông đi, người tôi đưa về cho."
"Vậy tôi đi trước đây, bái bai, nhất định phải đưa đến tận giường đó nha." Tần Hàn Lâm để lộ đuôi hồ ly ra, đối với câu lúc nãy Lục Ẩm Băng nói ông già cũng không tính toán luôn, vui vẻ chạy theo đội ngũ.
Hạ Dĩ Đồng vẫn "yếu ớt" nằm dài trên ghế.
Lục Ẩm Băng nói: "Tôi biết em giả bộ đó, tự mình đứng dậy đi."
Hạ Dĩ Đồng vẫn nhắm mắt lại.
Tục ngữ có câu cảnh giới cao nhất của việc lừa gạt là ngay đến bản thân mình cũng lừa luôn. Cô ít nhiều gì cũng hiểu được chút tính khí của Lục Ẩm Băng, hiện giờ cách duy nhất là giả bộ đến cùng, giả bộ đến mình cũng phải tin luôn, Lục Ẩm Băng mới bắt đầu hoài nghi sự phán đoán của mình. Nếu để Lục Ẩm Băng nhìn ra được mình ăn vạ thì tiêu đời đó.
Lục Ẩm Băng mất kiên nhẫn nói: "Ê."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Biểu cảm của Lục Ẩm Băng xuất hiện một tia mềm mỏng: "Còn đi đường được không?"
Hạ Dĩ Đồng dùng sức nắm chặt cánh tay của Phương Hồi, gân xanh trên bàn tay nổi rõ mồn một. Cô hơi há miệng ra, nói khẽ: "Được, chỉ là hơi choáng."
Lục Ẩm Băng: "......"
Cô ấy nói: "Được rồi, còn miễn cưỡng gì nữa, em nói xem, em còn trẻ vậy mà sức khỏe lại yếu đến thế, sau này già rồi tính sao? Bây giờ tôi vẫn không được đi tập gym, nếu mà tôi tập được thì ngày nào cũng trốn trong phòng tập gym đó."
Hạ Dĩ Đồng trong lòng thấy ấm áp, ngọt đến không biết trời trăng gì nữa, mơ màng nói: "Em biết rồi Lục lão sư, sau này em sẽ tập luyện nhiều thêm."
Phương Hồi nghĩ bụng: "Hạ lão sư này đúng là nhắm mắt nói bừa, lúc trước khi có thời gian là luyện tập đủ thứ, cho dù là vào đoàn phim thì tối nào cũng tập mấy trăm cái Squat, trong hành lý lúc nào cũng mang theo cục tạ, nếu mà còn tập luyện nữa thì con chuột chắc bằng con chồn quá."
Lục Ẩm Băng nhìn hai trợ lý, nói: "Hai người ai mạnh hơn?"
Tiểu Tây, cao 1m6, tay yếu chân mềm, người đã 25 tuổi mà vẫn như mấy đứa con nít ranh chưa mọc đủ lông cánh; Phương Hồi, 1m66, cơ thể cân đối, thường xuyên tập gym với Hạ Dĩ Đồng, cánh tay nhìn rất có lực.
Lục Ẩm Băng "Ồ" một tiếng, nhìn sang Phương Hồi: "Em qua dìu cô ấy đi."
Tiểu Tây: "......"
Không vui chút nào!
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Cô tìm đủ mọi cách diễn cảnh này rốt cuộc kết quả vẫn là trợ lý của mình dẫn mình về...... nhưng mà cũng được tính là một cơ hội cùng nhau đi về khách sạn, thà có còn hơn không.
Phim trường cách khách sạn cùng lắm là 5 phút đi bộ, bị Hạ Dĩ Đồng "tụt đường huyết" kéo dài đến 10 phút. Còn Lục Ẩm Băng thì không có mở miệng nói chuyện, bộ não thường ngày linh hoạt của cô dường như bị rò rỉ, nghĩ đến vô số chủ đề để mở miệng, nhưng bộ não lại không chút nể nang dập tắt nó.
"Lục lão sư."
"Đầu còn choáng không?"
Hai người cùng mở miệng, rồi lại cùng trả lời: "Chuyện gì?"/ "Đỡ nhiều rồi."
Không khí lạnh lẽo dần tan đi, tuy không có nhiều thân mật cho lắm nhưng lại cực kỳ tự nhiên, giống như cuộc trò chuyện của bạn bè bình thường vậy.
"Em là bệnh nhân, em nói trước."
Hạ Dĩ Đồng cũng không chối từ: "Vâng, đêm nay em có xem qua phần chị đóng, có một câu hỏi, tuy không liên quan cảnh đó cho lắm."
"Em nói."
"Làm sao diễn ra sự lạnh lùng thật sự, mà không phải là mặt than."
"Phụt."
"Ây da, Lục lão sư......" Hạ Dĩ Đồng bị cô ấy cười đến bối rối, lời vừa nói ra mang theo chút ngữ khí hờn dỗi, và có vài phần chỉ trích vì bị trêu đùa, "Em muốn biết thiệt mà, chị xem chị còn cười nữa."
Lục Ẩm Băng nghiêng đầu qua nhìn cô ấy, ánh mắt xoẹt qua một tia không vui: "Tôi chẳng qua chỉ cười có một tiếng thôi."
Hạ Dĩ Đồng sợ cô ấy không vui, sợ nhất ánh mắt như vậy, nên thu cử chỉ thân mật lại liền.
"Em xem, là vậy nè."
"Hả? Cái gì là vậy nè."
"Cái lạnh lùng mà em cần."
"Nhưng chị mới cười mà."
"Bộ em cảm thấy người lạnh lùng là không biết cười à?"
"Cũng không phải, nhưng chị lúc nãy rõ ràng không phải là cách cười của lạnh lùng, cười rất tùy ý, hoàn toàn không lạnh lùng!"
"Đúng, bởi vì là tôi gạt em đó."
"Lục lão sư chị——" Hạ Dĩ Đồng quay mặt qua, nụ cười ngưng lại trên mặt, lời nói tiếp theo cũng nuốt xuống bụng, bởi vì biểu cảm của Lục Ẩm Băng.
Bộ dạng cô ấy hoàn toàn không thoải mái, khóe môi hơi động, ánh mắt kỳ dị nhìn cô, dưới ánh đèn đường của đêm khuya làm cho người ta sởn gai óc, là một chuyện cười lạnh chính hiệu, tiếp theo đó là cô ấy toét miệng ra cười, để lộ hàm răng trắng tinh, nói: "Tôi gạt em đó."
Lục Ẩm Băng nói: "Xem đằng sau em kìa, có một phụ nữ mặc váy màu đỏ, đang bám trên lưng em, đang thổi khí lạnh vào cổ em, lưỡi cô ta dài quá trời luôn, đang thè ra kìa."
Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, không biết từ đâu lại vang lên một tiếng chó hú, rồi dẫm cái gì đó, tiếng chai lăn lộc cộc trên đất.
"Giống vậy nè." Lục Ẩm Băng thổi khí, "Phù—— phù—— phù——"
Hạ Dĩ Đồng cứng đờ cả người, lông tơ phía sau lưng đều dựng đứng lên cả.
Lục Ẩm Băng đột nhiên "Á" lên một tiếng thất thanh: "Cô ta quấn cái lưỡi vào cổ em rồi kìa!" hoảng sợ lui ra sau, ôm lấy cái cổ của mình, kinh hoàng nói, "Ta không quen biết ngươi, đừng đến tìm ta!"
Hạ Dĩ Đồng nhịn không nói cho tay sờ lên cổ, sờ thấy một vật lạnh lẽo, cô sởn cả tóc gáy: "AAAAAA!" sau đó nắm chặt lấy vật đó, tính làm một cú vật qua vai!
Sau khi nhìn rõ người thì nửa đường thắng lại.
"AAAAAA!" Tiểu Tây ôm lấy ngón trỏ sắp bị bẻ gãy của mình, ngồi xổm xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Cô phải từ chức, không bao giờ làm trợ lý cho Lục Ẩm Băng nữa, lúc trước chỉ là viêm khớp tay thôi, bây giờ còn kiêm luôn diễn viên đóng phim ma nữa, nếu không tăng lương là cô sẽ từ chức!
Lục Ẩm Băng khom người xuống kiểm tra "thương thế" của Tiểu Tây, im lặng một lát, nói: "Tháng sau tăng lương cho em."
Do đó Tiểu Tây nước mắt rưng tròng thay đổi ý định từ chức của mình.
Hạ Dĩ Đồng vội vã xin lỗi Tiểu Tây, nói chỗ mình có thuốc, lát nữa sẽ thoa thuốc rồi băng bó cho cô ấy. Tiểu Tây có được sự quan tâm của idol, tinh thần trị liệu lập tức làm ngón tay hết đau, đầu lắc lia lịa: "Không đau không đau! Không đau chút nào cả!"
Làm Lục Ẩm Băng ở bên cạnh nhìn ngớ hết cả người, rốt cuộc ai mới là sếp của cô ấy đây?
Vốn dĩ Lục Ẩm Băng chỉ dự định đưa Hạ Dĩ Đồng về đến cửa phòng thôi, nhưng ngón tay của Tiểu Tây để cho chắc ăn cần phải thoa thuốc trước, cho nên thế là vào trong phòng Hạ Dĩ Đồng luôn. Phòng của khách sạn thì phòng nào cũng như nhau, không có gì để tham quan cả, Lục Ẩm Băng đang quan sát xem có gì khác không.
Nổi bật nhất là bình ước nguyện thủy tinh đặt trên cái bàn gần cửa sổ, nhìn rất quen mắt. Lục Ẩm Băng gửi một tin wechat cho Tiểu Tây, rồi lại kêu cô ấy xem điện thoại. Tiểu Tây xem xong lập tức mở giao diện wechat ra, đưa điện thoại cho cô ấy.
Lục Ẩm Băng nhìn vào avatar wechat của Hạ Dĩ Đồng, phát hiện là cái bình trên bàn.
Lục Ẩm Băng nhìn cái bình trong suốt nhỏ nhắn đó, giọng nói mang theo niềm vui mà ngay đến cả cô cũng không phát hiện ra: "Mấy ngôi sao trong này đều là em xếp à?"
Hạ Dĩ Đồng đang ôm hộp thuốc, nghe tiếng liền nhìn sang đó, thần sắc đột nhiên căng thẳng lên: "Vâng."
Cũng may Lục Ẩm Băng hoàn toàn không có nhìn Hạ Dĩ Đồng, hỏi: "Bây giờ vẫn còn xếp?"
"Có thời gian thì xếp."
Ngón tay Lục Ẩm Băng quẹt một cái trên dây ruy băng màu xanh ở miệng bình, khóe miệng cong lên.
Bây giờ thật hiếm thấy những người trẻ tuổi chân chất lại không giả tạo như vậy, nếu nhớ không lầm thì xếp sao là trào lưu của tiểu học hoặc cấp 2? Không ngờ cô ấy vẫn duy trì đến bây giờ. Lục Ẩm Băng rất thích người như vậy, bất luận làm chuyện gì, cho dù là một chuyện cực kỳ nhỏ, nhưng có thể kiên trì đến mười mấy năm thì đều rất cừ.
Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy động tác ngón tay cô ấy, tim như muốn rớt ra ngoài luôn rồi, sợ cô ấy sẽ mở ra xem.
Tiểu Tây: "Ui——"
"Xin lỗi." Hạ Dĩ Đồng nói khẽ, định thần lại, chuyên tâm vào ngón tay trước mặt, tốc độ băng bó cũng tăng lên rõ rệt.
"Đáng tiếc là tôi quên mất cách xếp rồi. Lúc trước học cũng tốn nhiều tâm tư, sau này xếp được mấy cái là bỏ ngang." Lục Ẩm Băng cảm khái nói, sự chú ý vẫn tập trung vào cái bình nhỏ đó. Từ lúc 15 tuổi vào học viện điện ảnh Thủ Đô, cô hầu như chỉ tập trung toàn bộ tâm tư vào diễn xuất, còn những kỷ niệm về thanh xuân tuổi trẻ như những người đồng lứa thì cô không hề có.
"Em dạy chị, dễ lắm." Hạ Dĩ Đồng lập tức cười trả lời, cô quấn bông băng còn dư lại, bỏ vào hộp thuốc, đưa cho Phương Hồi, ngẩng đầu lên thì nghênh đón được ánh mắt hơi kinh ngạc không kịp thu hồi lại của Lục Ẩm Băng, lúng túng sửa lại, "Em nói, nếu Lục lão sư không chê thì em có thể dạy chị (您)...... chị (你)."
"Có thời gian rảnh thì tính tiếp."
"Ồ, dạ."
Hạ Dĩ Đồng nhìn vào đầu ngón chân của mình, không biết bản thân đã làm sai điều gì, tại sao nụ cười trên mặt cô ấy đột nhiên lạnh lại vậy.
Lục Ẩm Băng quy chụp cho sự không vui, khó hiểu trong lòng mình là do Hạ Dĩ Đồng biết xếp sao nhưng cô lại không biết, chứ không phải là do ngữ khí của Hạ Dĩ Đồng đột nhiên trở nên xa cách.