Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 32

Hạ Dĩ Đồng sau khi quay lại lần thứ 2 mới phản ứng ra được bản thân lúc nãy đã làm gì, không ngờ cô lại...... không để ý đến xung quanh, ở trước mặt nhiều người mà nói "Em thích chị" với Lục Ẩm Băng? Chắc lúc nãy đầu cô bị con lừa đá rồi, nếu không thì hôm nay ra cửa quên uống thuốc.

Ngoại trừ ngượng ngùng ra thì là ngượng ngùng.

Hạ Dĩ Đồng lén nhìn Lục Ẩm Băng đang ngồi cách đó không xa, cô ấy đã cởi bỏ trang phục đóng phim, chỉ mặc đồ cá nhân, quần lửng màu trắng, áo polo màu xanh nhạt, trang điểm rất bình thường nhưng lại toát ra khí chất hơn người, trên cổ tay là đồng hồ Patek Philippe nháy sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Tướng ngồi của cô ấy không được tốt lắm, thoải mái dựa vào ghế, một tay đặt trên tay vịn, Tiểu Tây đang cầm kịch bản cho cô ấy xem, cô ấy vừa xem vừa nhìn vào các diễn viên phụ đang đóng phim, miệng không ngừng khép mở, nếu để ý kỹ khẩu hình của cô ấy thì đó là lời thoại của diễn viên phụ. Có lúc do diễn xuất xuất sắc của đối phương mà nở nụ cười quen thuộc, khóe miệng hơi cong lên, khi cúi đầu thì ý cười ở đuôi mắt như tạo thành một đóa hoa đào lắc lư theo gió, thêm ánh chiều tà màu hơi đỏ đang chiếu rọi đằng sau cô ấy.

Mặt Hạ Dĩ Đồng đầy vẻ bình tĩnh nhìn cô ấy, nhưng nội tâm thì đã ầm ầm dậy sóng rồi.

Cô đột nhiên nhớ đến một câu nói không biết đã xem qua ở đâu.

Vốn chỉ là một cử chỉ vô tình của nàng, nhưng lại khuấy động trái tim ta.

Một luồng ánh mắt nồng nhiệt cứ nhìn cô từ hồi chiều đến giờ, Lục Ẩm Băng giả bộ vô tình quay đầu qua, vừa hay đυ.ng ngay ánh mắt không kịp né tránh của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng cười một cách sâu xa với cô ấy, kêu Tiểu Tây qua, nói vài câu bên tai.

Sau đó Hạ Dĩ Đồng thấy Tiểu Tây đi qua đây, cô căng thẳng đến suýt chút nữa đứng bật dậy.

Tiểu Tây cười tươi như hoa: "Lục lão sư nói, nếu mà còn nhìn nữa là thu tiền đó."

Hạ Dĩ Đồng tưởng thật, hỏi: "Thu bao nhiêu?"

Tiểu Tây chạy bạch bạch về hỏi, Lục Ẩm Băng chắc cũng chưa gặp qua ai ngay thẳng đến vậy, đơ người một hồi, nói: "Em đi nói với cô ấy, cứ theo tiền cát xê quảng cáo của tôi lần trước, nhìn 1 phút là 30 triệu."

Tiểu Tây hớn hở: "Dạ vâng."

Hạ Dĩ Đồng xòe bàn tay ra tính toán tài sản của mình, chỉ được năm ngón tay, đôi mắt to chớp lấy chớp để, tội nghiệp nhìn sang Lục Ẩm Băng, dùng khẩu hình nói: "......Chỉ có thể nhìn được 5 phút, châm chước cho em xíu có được không?"

Tiểu Tây: "!!!"

Alo, chú cảnh sát, ở đây có người dùng mỹ nhân kế nè, mau bắt lấy cô ấy!

Tiếp nhận sự tấn công mỹ sắc, Lục Ẩm Băng hít một hơi nhẹ, đứng bật dậy, đi qua, Hạ Dĩ Đồng ngưỡng cổ lên nhìn, Lục Ẩm Băng giơ một tay ra xoa đầu cô ấy rồi quay trở về.

"Không cần tiền của em, huề rồi." Cô quăng một câu nói lại.

Tim Hạ Dĩ Đồng đập thình thịch thình thịch, cô kéo Tiểu Tây lại, nói: "Cô có thể hỏi giúp tôi với Lục ảnh hậu, sự trao đổi như vậy có thể làm thêm mấy lần nữa được không?"

Lục Ẩm Băng nghe được câu chuyển lời của Tiểu Tây, kinh ngạc mở to mắt ra: Con bé này, giờ được đằng chân lên đằng đầu à?

Tiểu Tây không có quay trở lại cho Hạ Dĩ Đồng đáp án, trái tim nóng bỏng của Hạ Dĩ Đồng từ từ hạ nhiệt, cũng đúng, một fan như cô dựa vào gì mà yêu cầu Lục Ẩm Băng đáp lại cái tâm ý lộn xộn của mình chứ?

"Hôm nay không phải là tốt hơn nhiều so với hôm qua hả? Cô ấy biết ngươi là fan của cô ấy rồi." Hạ Dĩ Đồng tự khuyên mình, "Làm người phải biết tự thỏa mãn, đừng cố nghĩ một bước lên mây."

Cô rất nhanh lại lạc quan trở lại, tập trung sự chú ý vào phim trường.

Hiện giờ đang quay cảnh Sở Vương nghe được cung nhân bẩm báo chuyện Trần Phi té xuống hồ, ra lệnh điều tra. Nhưng Trần Phi vẫn chưa tỉnh, tạm thời không điều tra được gì, Sở Vương đại nộ, đập phá hết mấy bình hoa trong Ngọc Tú Cung, thị nữ quỳ dưới đất run cầm cập.

Hạ Dĩ Đồng nhớ lại nội dung kịch bản: Sau sự việc rơi xuống hồ, Kinh Tú bị tố giác, bị cấm túc để xét xử, việc đến Giang Nam cứu trợ cũng bị gác lại, phái người khác đi. Còn Ngũ hoàng tử Kinh Mân được phái đi Giang Nam lại chết ngoài cung một cách ly kỳ, sự việc rất kỳ quặc. Nếu người đi là Lục hoàng tử Kinh Tú, vậy người chết bên ngoài có phải sẽ là chàng?

Trần Khinh là tiên đoán như thần giúp chàng, hay là cơ duyên hảo hợp giữ được tính mạng chàng?

Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp! Chỉ có biên kịch rẻ tiền mới viết ra sự trùng hợp hết lần này đến lần khác! Hạ Dĩ Đồng giở kịch bản ra xem chân tướng sự việc ở phía sau, tuy đã xem qua vài lần rồi, nhưng cô vẫn xem rất nhập tâm, đến ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn qua đây cũng không phát giác ra nữa.

Lục Ẩm Băng cảm thấy người này đúng là kỳ lạ, một hồi thì đối với mình nhiệt tình như lửa, một hồi thì chả ngó ngàng gì. Lục ảnh hậu cảm nhận được sự khác biệt quá lớn này thì quay mặt qua chỗ khác, bụng nghĩ: "Không ngó ngàng đến chị thì thôi, ai cần chứ, hứ?"

Lục ảnh hậu nhìn mấy cảnh quay của diễn viên phụ bắt đầu thấy buồn tẻ vô vị, đi về khách sạn trước rồi.

Hạ Dĩ Đồng dụi mắt xem hết phần kết của kịch bản, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cái vị trí vốn có Lục Ẩm Băng ngồi đó giờ đã trống không rồi, đến trợ lý cũng chẳng còn ai, cô nhìn xung quanh, kéo một nhân viên lại hỏi: "Lục ảnh hậu đâu?"

"Về rồi."

"Khi nào vậy?"

"Về chắc cũng được 10 phút rồi."

"Tôi biết rồi, cám ơn."

Hạ Dĩ Đồng đứng tại chỗ, thở dài, nhìn về phía xa mặt trời đang lặn, tự chế giễu cười một cái. Quả nhiên, là mình nghĩ nhiều quá rồi, cứ tưởng ít nhiều gì thì cũng có chút tiến triển, kết quả lại là Lục Ẩm Băng rời khỏi mà không thèm nói với cô một tiếng nào hết.

Trong yêu đơn phương, không có sự bình đẳng, đó là một loại du͙© vọиɠ, khi nghĩ đến thì muốn có được nó, khi không có được thì lại thấy đau buồn uất ức.

Có chút bị tổn thương, Hạ Dĩ Đồng quyết định xoa dịu vết thương trước rồi mới quay về khách sạn, cách tốt nhất là đi làm việc nặng.

Tần Hàn Lâm: "Cut, tấm phản quang giơ cao chút, thêm lần nữa."

Quả nhiên là giơ cao lên chút, nhưng lại có một đôi chân trắng muốt lộ ra bên dưới, Tần Hàn Lâm gãi gãi đầu, mặt đầy câu hỏi, đi qua đó vừa nhìn là thấy Hạ Dĩ Đồng cười với ông, răng vừa đều vừa trắng: "Em rảnh rổi không có gì làm nên qua phụ chút, nhân tiện học cách diễn xuất luôn."

Tần Hàn Lâm cũng cười: "Em vậy là không những phụ trách diễn xuất, mà còn phụ trách làm culi nữa, công ty của em nếu khiếu nại Tần Hàn Lâm bóc lột diễn viên, thì sao đây?"

"Không sao đâu, một mình em gánh cho."

Tần Hàn Lâm mỉm cười rời khỏi, thư ký trường quay đang đứng bên cạnh Hạ Dĩ Đồng, hô: "Action!"

Cảm nhận hiện trường quay phim ở cự ly gần vậy, cũng là một cách để hòa nhập vào bộ phim, Hạ Dĩ Đồng tự nhận mình không phải là người thông minh, nhưng cô biết cách nỗ lực, đồng ý cược hết tất cả, thế nào cũng có một ngày cô có được thứ cô muốn.

Nếu như đã dốc hết sức nhưng cũng không được như ý nguyện, vậy thì......

Vậy thì sao hả? Hạ Dĩ Đồng không biết, chắc sẽ mất đi một mục tiêu phương hướng của đời người trong giai đoạn này, chắc cô sẽ hướng tới hành trình của giai đoạn sau? Nhưng hiện giờ, cô sẽ không từ bỏ, ít ra cũng không được làm cho mình hối hận.

Sự u ám dưới mắt cô từ từ tan đi, tan thành mây khói, có chút ánh mặt trời chen vào, ánh mắt đột nhiên tỏa ra những gam màu rực rỡ.

Buổi tối mùa hè đến rất chậm, đoàn phim quay đến 7h là tạm nghỉ, Hạ Dĩ Đồng không đợi đến lúc phát cơm hộp, dắt Phương Hồi đi trước, trên đường đi cô rất phấn khởi, ai không biết còn tưởng cô trúng số giải độc đắc nữa chứ.

Phương Hồi nhịn không nổi hỏi: "Hạ lão sư, sao chị vui vẻ vậy?"

Hạ Dĩ Đồng cười rồi quay một vòng, tay này nắm lấy tay kia, chĩa vào căn nhà phía trước "pew" một cái, rồi tiêu sái thổi miệng súng: "Đi mời Lục lão sư ăn cơm."

"Ồ." Phương Hồi như muốn nói điều gì đó.

Hạ Dĩ Đồng hiếm khi thấy cô ấy có tâm sự, cười hỏi: "Sao vậy? Tự nhiên nhăn mặt chi vậy? Có chuyện thì nói, có vấn đề chị sẽ giúp em giải quyết cho."

Không gian trong bụng của Phương Hồi chỉ có nhiêu đó thôi, đã vậy còn dùng để chứa đồ ăn nữa, hoàn toàn không giấu được việc gì, cô ấp úng nói nói: "Hạ lão sư, chị...... có phải là thích...... Lục ảnh hậu?"

Hạ Dĩ Đồng đột ngột dừng chân lại, không có quay đầu qua.

Phương Hồi nhìn sau lưng cô ấy, hạ giọng nói: "Ý em nói là...... sự yêu thích giữa nam và nữ."

Hạ Dĩ Đồng quay đầu qua, nheo mắt lại, để lộ ra vẻ nguy hiểm, nhìn cô ấy: "Ai nói cho em biết? Hay là em...... nhìn ra được?"

"Là...... Chị Tô Hàn nói em biết, còn, còn nữa......" Phương Hồi chưa từng thấy qua cô ấy nghiêm túc đến thế, hơi sợ, giọng nói nhỏ xíu, "Em tự mình cũng nhìn ra được chút ít, ánh mắt chị nhìn cô ấy quá cuồng nhiệt rồi."

Hạ Dĩ Đồng im lặng.

Nói khó nghe một tí, Phương Hồi là một người ngây thơ đơn thuần, nếu như ngay đến cô ấy cũng phát giác ra được, vậy thì Lục Ẩm Băng...... thậm chí mấy người khác trong đoàn phim chẳng phải là cũng phát giác được? Hiện giờ vẫn chưa có ai nhìn ra được, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Đây không phải là ý nguyện của cô.

Hạ Dĩ Đồng lặng lẽ cúi mắt xuống, ánh mắt rất phức tạp.

Một lúc sau, cô thở dài: "Đi thôi."

"Vậy còn chuyện mời đi ăn cơm......"

"Không mời nữa, Lục lão sư đang ăn kiêng, chúng ta kêu cơm bên ngoài đi, buổi tối chị còn phải xem kịch bản."

......

Lầu 6 của khách sạn, trong phòng Lục Ẩm Băng.

Trong màn hình Ipad pháo đang nổ tung tóe, cái cách chơi bài amater của Lục Ẩm Băng lại thắng được một trận đấu địa chủ, nhưng cũng không làm cho tâm trạng cô vui lên được, ánh mắt cô dường như đang có một sự bực bội không nói ra được.

"Không chơi nữa, lấy ra."

Tiểu Tây liếc nhìn cái mặt khó chịu của cô ấy, thấp thỏm lo sợ lấy Ipad ra, đặt lên bàn.

"Mấy giờ rồi?" Lục Ẩm Băng hỏi.

"8h tối."

"Lúc nãy có ai đến gõ cửa không?" Lúc trước nếu không có lịch quay thì Hạ Dĩ Đồng đến "trình diện" rất đúng giờ.

"Không có."

"Em lấy điện thoại của tôi hỏi Tần Hàn Lâm, Hạ Dĩ Đồng còn ở phim trường không?"

Tiểu Tây không hiểu tại sao cô ấy không tự mình đi hỏi, ngoan ngoãn nghe lời nhắn tin wechat cho Tần Hàn Lâm, chắc là đang nghỉ ngơi nên Tần Hàn Lâm trả lời rất nhanh, còn là chat voice nữa, Tiểu Tây mở ra: "Dìa rồi, con bé dìa hồi một tiếng trước rồi."

Lục Ẩm Băng: "Mở lại lần nữa."

—— Dìa rồi, con bé dìa hồi một tiếng trước rồi.

Lục Ẩm Băng: "Lần nữa."

Giọng Hong Kong lơ lớ của Tần Hàn Lâm vang vọng trong căn phòng.

Lục Ẩm Băng nghe đủ rồi, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giỏi."

Giỏi lắm Hạ Dĩ Đồng, giỏi, cực kỳ giỏi.

Tiểu Tây thấp thỏm nhìn cô ấy, dò thám hỏi: "Có cần em xuống lầu xem Hạ lão sư có ở dưới đó không?"

"Không được đi!"