Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 17

Tô Hàn ở trong phòng của Hạ Dĩ Đồng, khi mở cửa thấy bộ mặt giàn giụa nước mắt, trong lòng đột nhiên lạnh đi: Chắc là rớt rồi nên mới khóc như vậy.

Nhưng nụ cười trên mặt thì lại không giống, chẳng lẽ bị khờ rồi hả?

"Hạ........"

Không đợi cô dò hỏi, Hạ Dĩ Đồng đã nhảy bổ vào lòng của Tô Hàn, khóc òa lên: "Chị Tô Hàn....." . truyện kiếm hiệp hay

Tô Hàn càng chứng thực suy đoán của mình hơn, thở dài trong lòng, cô ấy cũng cố gắng lắm rồi, đạo diễn người ta không chọn cô ấy thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Tô Hàn xoa đầu cô ấy: "Không sao hết, ngoan, chị đi tìm tài nguyên khác cho em."

Hạ Dĩ Đồng đang khóc dữ dội, đột nhiên cười rộ lên, rời khỏi vòng tay của Tô Hàn, đôi mắt rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Nói cho chị biết một tin vui, em được diễn vai Trần Khinh rồi."

Tô Hàn: "!!!"

Hạ Dĩ Đồng nắm lấy tay cô ấy nhảy một cái: "Là thật đó! Đạo diễn chọn em rồi!"

Một luồng không khí từ đâu tới xông thẳng lêи đỉиɦ đầu của Tô Hàn, suýt chút nữa là cô cũng nhảy cẫng theo, cũng may là không chế lại được, nếu không thì hình tượng đoan trang, thùy mị thanh tao, thoát tục trước giờ của cô đã tiêu tùng rồi, Tô Hàn lập tức kéo Hạ Dĩ Đồng ra cửa, đi đến cửa thì mới sực nhớ ra, nói: "Em mau đi rửa mặt đi, sau đó thay đồ, đói rồi phải không? Chị mời em ăn cơm."

Hạ Dĩ Đồng chợt nhớ đến trợ lý, nói: "Còn Phương....."

Tô Hàn cười nói: "Phương Hồi đang ở bên cạnh, chị qua đó kêu cho."

Hạ Dĩ Đồng gật đầu, lấy quần áo đi vào phòng tắm, khi ra thì đã thay áo thun cổ tròn, quần jean xanh đen, soi gương, gật gật đầu, rồi dùng tay chỉ vào mặt một cái, mềm mại mịn màng đến chảy nước luôn.

Hạ Dĩ Đồng giờ mới hài lòng, cầm theo kính mát, đến khẩu trang cũng không đeo luôn, cùng Tô Hàn và trợ lý đến nhà hàng mà lúc trước cô muốn mời Lục Ẩm Băng đi ăn. Biện pháp bảo mật của nhà hàng này rất chu toàn, đều là phòng riêng, hiệu quả cách âm cũng tốt, có rất nhiều minh tinh đến chỗ này dùng bữa.

Do minh tinh lui tới quá nhiều, nên nhà hàng có quy định với nhân viên, không được chụp hình hay ký tên, tiếp tân là một cô gái 20 tuổi, vừa thấy Hạ Dĩ Đồng thì lập tức ngây dại, giọng nói cũng lắp bắp: "Xin, xin chào quý khách."

Cho tới khi Hạ Dĩ Đồng được nhân viên dẫn vào phòng, tiếp tân vẫn cứ như đang trên mây, hôm nay là ngày gì vậy, lúc nãy là gặp được ngôi sao quốc dân Lục ảnh hậu, giờ lại được gặp Hạ Dĩ Đồng đang nổi như cồn.

Hai người một trước một sau bước vào, nếu không phải có người bên cạnh thì giống như đã hẹn trước vậy.

Cô không ngờ là hai vị này lại đυ.ng mặt nhau thật.

Nói đến thật trùng hợp, sau khi thử vai, vừa hay đến giờ cơm trưa, nhà sản xuất phải ra sân bay cho kịp chuyến bay buổi chiều cho nên không thể nào ăn cơm cùng với Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm liền đeo bám Lục Ẩm Băng đi ăn với ông cho bằng được.

Lục Ẩm Băng đang ăn kiêng, từ chối không được, mặt bất lực theo ông ta vào trong nhà hàng, cô ngồi trong phòng riêng, đang đợi lên món, Tần Hàn Lâm ra ngoài nghe điện thoại, nghe xong điện thoại thì đi vào, đằng sau còn dẫn theo một đám người nữa.

Lục Ẩm Băng: "......"

Nhiệt độ trong phòng như tăng thêm vài độ trong chớp mắt, vẫn là giữa trưa hè nắng nóng, cô chẳng muốn nói chuyện với ai hết, thậm chí cũng chả muốn gặp ai, chỉ muốn ở trong phòng máy lạnh thôi.

Nói là một đám, thật ra chỉ có 3 người, Hạ Dĩ Đồng, Tô Hàn và trợ lý Phương Hồi, nhưng ở trong mắt Lục Ẩm Băng thì mỗi người dường như hóa thành 5 người, ngồi chen chúc trong cả phòng.

Tần Hàn Lâm: "Hahaha, vừa hay gặp mặt nên ăn cơm chung luôn, nửa năm tiếp theo hai em phải tiếp xúc với nhau đó."

Hạ Dĩ Đồng nghĩ bụng: Thì ra thời gian diễn của vai chính bộ này phải quay trong vòng nửa năm, nhiều hơn 3 tháng so với vai cung nữ. Cô thiếu điều là viết hai chữ phấn khích lên khuôn mặt của mình.

Tô Hàn là từ công ty giải trí hàng đầu Đỉnh Thịnh nhảy việc qua, có quan hệ rộng trong giới, có quen biết Tần Hàn Lâm, chỉ là không thân lắm, nên cũng bỏ qua phần giới thiệu với nhau. Cô nhìn ra được Lục Ẩm Băng không hoan nghênh bọn họ cho lắm, biết điều nói tên của mình ra thôi, đồng thời xin cô ấy sau này chiếu cố Hạ Dĩ Đồng một chút, Lục Ẩm Băng nhàn nhạt gật đầu biểu thị biết rồi, thay đổi dáng ngồi, hàng chân mày không che giấu được vẻ cáu kỉnh.

Trợ lý Tiểu Tây ngồi ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, sợ cô ấy mà không vui là trực tiếp quăng đũa đi mất.

Trong showbiz mọi người đều nói Lục Ẩm Băng là một người khó gần, Tô Hàn nghĩ bụng, bây giờ gặp mặt quả nhiên thấy vậy, ngày sau của Hạ Dĩ Đồng trong đoàn phim, e là khó sống rồi.

Trời nóng nên mọi người chẳng có tâm trạng ăn uống gì linh đình, toàn gọi món ăn thanh đạm, sau khi Hạ Dĩ Đồng đến, Tần Hàn Lâm gọi phục vụ vào, để cô ấy kêu thêm vài món, Lục Ẩm Băng nghe loáng thoáng, phát hiện có vài món cô chưa từng nghe qua.

Tần Hàn Lâm chỉ vào chỗ ngồi kế bên Lục Ẩm Băng, cười gian xảo với Hạ Dĩ Đồng: "Em qua đó ngồi nha?"

Lục Ẩm Băng lặng lẽ uống nước, rồi đặt cái ly trên bàn ngay chỗ mà Tần Hàn Lâm vừa chỉ vào.

Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng lắc đầu, hiện tại cô đang muốn tăng thiện cảm lên đó, mà Lục Ẩm Băng như đang viết "đừng chọc ta" ở trên mặt, cô mà qua đó ngồi chắc điểm âm ấn tượng luôn quá.

Tuy sáng nay làm vài chuyện mất mặt như vậy, nhưng cô cảm thấy mình vẫn có một chút ấn tượng.

Món ăn lần lượt được dọn lên, trước mặt Lục Ẩm Băng là một dĩa rau cải, một màu xanh xanh chấm thêm đo đỏ, nhìn là biết để giải nhiệt, cô không nhìn ra được gì nên không đυ.ng đũa vào.

Người của Hạ Dĩ Đồng hơi nghiêng về phía trước, giới thiệu: "Đây là món đặc biệt của nhà hàng này chuyên chuẩn bị cho những ngôi sao đang ăn kiêng, cũng rất ngon, lát nữa còn có món khác, chị yên tâm ăn đi."

Lục Ẩm Băng nghi ngờ nói: "Cô ăn qua?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Lúc trước đóng phim có ăn qua."

Lục Ẩm Băng gắp một đũa vào miệng, mát lạnh, rất ngon miệng, cô không nói chuyện nữa, yên tâm "xử gọn" thức ăn trong dĩa, lập tức ngoan ngoãn như con mèo mới được vuốt lông vậy.

Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng bất chợt quét qua Lục Ẩm Băng, không thể rời mắt được.

Tô Hàn nhìn Hạ Dĩ Đồng.

Tần Hàn Lâm nói rất nhiều, vừa ngồi xuống là nói không ngừng: "Tiểu Hạ, để tôi nói cho em nghe."

"Đạo diễn Tần, em nghe nè." Hạ Dĩ Đồng thu tâm trạng lại, cung kính trả lời, bày ra tư thế như là đang chăm chú lắng nghe.

"Buổi sáng nay thử vai đó." Tần Hàn Lâm uống một ngụm rượu Nhị Oa Đầu, tức giận vỗ đùi, "Không có hôn được thật là đáng tiếc mà!"

Hạ Dĩ Đồng mặt nở nụ cười, ngồi rất ngay ngắn, trong lòng gào thét lên: Đúng đó đúng đó!

Tần Hàn Lâm nói: "Em chắc không biết đâu, em là người duy nhất trong buổi thử vai bị cưỡng hôn đó, Sầm Tư Dĩnh với Đỗ Nhược Hàm đều bị câu hồn bởi Lục Ẩm Băng, cái đó gọi là gì nhỉ..... dụ dụ......"

Hạ Dĩ Đồng buột miệng nói: "Dụ thụ."

Tần Hàn Lâm cười haha lên: "Đúng đúng đúng."

Lục Ẩm Băng đen mặt lại.

Hai người này coi cô là vô hình hả?

Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Vậy có..... hôn được không?"

Tần Hàn Lâm lắc đầu, tiếc nuối nói: "Không hôn được lần nào hết, Lục Ẩm Băng đáng ghét thật, lần nào cũng toàn nhử tôi không hà."

Lục Ẩm Băng lạnh nhạt nói: "Nói bậy, không phải họ Đỗ hôn trúng rồi hả?"

Tô Hàn giúp Hạ Dĩ Đồng nhặt đũa rớt trên đất lên, lấy một đôi đũa mới trong tủ đưa qua, khó hiểu nhìn cô ấy một cái, hạ thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."

Cho dù không biết có khả năng đó xảy ra hay không, trước mắt phải cẩn thận đã.

Hạ Dĩ Đồng giật mình, cúi đầu nói: "Dạ em biết rồi."

Tần Hàn Lâm không chú ý tới động tĩnh bên này, nói với Lục Ẩm Băng: "Lúc nãy không rảnh hỏi em, tại sao lần thứ 3 em lại diễn như vậy?"

Hoàn toàn không khiêng dè đương sự đang có mặt tại đây, Lục Ẩm Băng thuận miệng nói: "À, cô ấy yếu quá."

Yếu quá, hoàn toàn không theo kịp cô, có dụ cách mấy thì cô cũng không có hứng công.

Ngực Hạ Dĩ Đồng như bị vạn tiễn xuyên qua: "....."

Hạ Dĩ Đồng nhịn không nổi sờ sờ cánh tay của mình, cơ bắp "cuồn cuộn", cô thường xuyên đi tập gym, không nói đến tay không quật ngã đàn ông, quật ngã được Lục Ẩm Băng chắc không thành vấn đề đi? Nhưng khi nhớ tới lúc nãy, cái khí thế của cô ấy một tay quăng mình lên giường thế kia, Hạ Dĩ Đồng lại cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.

Càng làm người kia tuyệt vọng hơn chính là Tần Hàn Lâm với cái gật đầu đồng thuận: "Em nói đúng lắm." Ông quay sang nói với Hạ Dĩ Đồng, "Tôi gửi kịch bản cho em làm quen trước, khoan hãy học lời thoại, tôi kêu biên kịch sửa đổi rồi đưa cái đó cho em sau."

Hạ Dĩ Đồng nói "dạ".

Tần Hàn Lâm một hồi hỏi cái này, một hồi lại hỏi cái kia, bữa cơm này chỉ có ông là vui vẻ, hớn hở nhất. Hạ Dĩ Đồng cũng có chút hiểu ra tại sao người ta lại gọi ông là "Phật mặt cười", bụng dạ rất rộng lượng và tất nhiên EQ cũng không hề thấp.

Lục Ẩm Băng hôm nay mặc áo cánh dơi sọc, trên eo còn có cái nơ màu đen, càng làm cho cô trẻ trung hơn, ánh mắt bình thường hơi lạnh nhưng do tâm trạng bị kích động nên trở nên sống động không ít, dưới sự chiếu rọi của đèn trần hình cá heo ở trên đỉnh đầu, ngũ quan đều trở nên xinh đẹp.

Trong đầu Hạ Dĩ Đồng đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, Lục Ẩm Băng ở trước mặt biến mất, thay vào đó là một con mèo trắng với bộ lông mềm mại, đang nằm ở trên bàn, cái miệng nho nhỏ đang cắn từng miếng thức ăn trong dĩa, Tần Hàn Lâm ở bên cạnh chọc cô ấy một câu, Lục Ẩm Băng liền xù lông lên, nhe răng nanh về phía ông ấy, xong rồi lại tiếp tục ăn, sau đó lông từ từ như được vuốt xuống vậy.

Xù lông, vuốt lông, xù lông, vuốt lông.

Hạ Dĩ Đồng đang ngậm đũa, tự mình tưởng tượng rất vui vẻ: "Phụt."

Trong phòng, có tận một, hai, ba, bốn, năm đôi mắt nhìn cô.

Sắc mặt Lục Ẩm Băng đen lại, không may là đang đúng lúc bị Tần Hàn Lâm chọc ghẹo.

Hạ Dĩ Đồng: "....."