Ánh đèn ở bàn giám khảo sáng trở lại, Hạ Dĩ Đồng đứng lên, nhìn thấy được biểu cảm của bọn họ.
Tần Hàn Lâm nhướng mày với Hạ Dĩ Đồng, mặt đầy vẻ tán thưởng, một diễn viên có ngoại hình phù hợp với yêu cầu của ông, đồng thời diễn xuất cũng không tồi, hẳn coi đây là một thí sinh thích hợp.
Hạ Dĩ Đồng thấp thỏm nhìn Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng phát giác được ánh mắt của cô ấy, ngẩng lên nhìn, thậm chí còn mang theo một chút châm chọc, giống như đang nói "Cô ngoài tầm dự đoán của tôi".
Lục Ẩm Băng đang cười với cô!
Hạ Dĩ Đồng bất giác ý thức được điều này, đứng thẳng lưng lên!
Lục Ẩm Băng nghiêng đầu qua, trong lòng kỳ quái nghĩ: "Cô ta vừa lúc nãy còn thấy ủ rũ không thoát khỏi vai, sao bây giờ lại như được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?"
Hạ Dĩ Đồng được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quên mất là đang thử vai, cứ đứng nghiêm chào cơ ở trong phòng nghỉ.
Tần Hàn Lâm: "....."
Phó đạo diễn, giám chế, nhà sản xuất: "......"
Lục Ẩm Băng dùng tay che trước trán, cố ý che đi ý cười.
"Cái này...." Tần Hàn Lâm nhẹ nhàng kho han, tay thì giở tài liệu, không có nói thẳng là kêu cô ấy ra ngoài, chỉ cười nói, "Dĩ Đồng, tôi kêu vậy chắc em không ngại chứ? Khi em ra ngoài, phiền gọi giúp tôi thí sinh tiếp theo được không? Sau khi thử vai kết thúc, chúng tôi cần phải thảo luận lại, sau đó sẽ thông báo cho em."
"A..... À!" Hạ Dĩ Đồng mặt đỏ ửng.
Ban giám khảo đều cười phá lên.
"Xin lỗi, xin lỗi, thực xin lỗi."
Hạ Dĩ Đồng vội vã lui ngược về sau, khi đến cửa thì xoay người qua, Tần Hàn Lâm vừa mới giơ cánh tay lên, nhắc nhở nói: "Chú ý phía sau.."
Bộp một tiếng lớn.
Trán của Hạ Dĩ Đồng hôn mạnh vào cánh cửa.
Mọi người đều cười phá lên.
Lục Ẩm Băng: "Phụt."
Lỗ tai mẫn cảm của Hạ Dĩ Đồng nghe được tiếng cười đó, xấu hổ chạy muốn bay ra ngoài.
Cô vừa ra cửa, Tô Hàn liền nghiêng đón, thấy mặt cô đỏ ửng lên, toàn thân mất sức, chắc là căng thẳng quá mức rồi, trong lòng Tô Hàn nặng trĩu, đoán được 7, 8 phần kết quả buổi thử vai, nở nụ cười khích lệ nói: "Không sao đâu, lần sau còn có cơ hội mà."
Bắp chân Hạ Dĩ Đồng nhũn ra, bắt lấy tay Tô Hàn, yếu ớt nói: "Chị Tô Hàn, chị đỡ em xíu, em em, em sắp đứng không vững rồi."
Tô Hàn gọi Phương Hồi, hai người một trái một phải, đỡ lấy Hạ Dĩ Đồng: "Đi thôi, chị đưa em về khách sạn nghỉ ngơi."
Hạ Dĩ Đồng lập tức nói: "Em không về khách sạn, em muốn ngồi đây đợi."
Tô Hàn nói: "Chờ kết quả thử vai sao? Về khách sạn cũng vậy mà, phải đợi điện thoại thông báo."
Khóe môi Hạ Dĩ Đồng hơi động, không nói một lời, quyết tâm muốn ngồi chỗ này chờ. Tô Hàn không lay chuyển được cô ấy, đỡ cô ấy đến cái ghế bên cạnh, mối nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.
Vì điều gì chứ?
Đoàn làm phim này có thần lực diệu kỳ à? Làm sao cô ấy trở nên khác thường như vậy?
Hạ Dĩ Đồng đợi cảm giác mất sức qua đi, liếʍ đôi môi khô khan của mình, nhẹ nhàng nói: "Chị Tô Hàn, em cảm thấy có thể qua được vòng này."
Tô Hàn: "Cái gì?"
Xung quanh vẫn còn có người, Hạ Dĩ Đồng lấy ngón tay xoa xoa vào quần short của mình, nhẹ giọng nói: "Tần đạo diễn hình như rất hài lòng, các giám khảo khác cũng ok, em cảm thấy có thể.... qua được."
Tô Hàn ngạc nhiên nhìn cô ấy, cuối cùng chỉ nói một chữ: "Ừm."
Nửa tiếng đồng hồ sau, bất luận là người quản lý như Tô Hàn – cô phải căn cứ vào kết quả đợt thử vai lần này để giúp cô ấy lên lịch trình sau này, nếu qua được thì tốt, nếu như không qua được thì công ty sẽ không dễ dàng gì cho cô đóng một vai nhỏ mà phải bế quan 3 tháng; hay thân là đương sự của Hạ Dĩ Đồng, bây giờ như ngồi trên đống lửa, như đang giày vò cô từng phút từng giây.
Nhưng mấy người đi ra lúc sau, vẻ mặt đều hớn hở như là được chọn vậy.
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Là bọn họ diễn xuất tốt hay là do bản thân mình tự luyến?
Mấy nghệ sĩ còn lại thử vai xong cũng rời khỏi, bên ngoài phòng nghỉ chỉ còn một mình Hạ Dĩ Đồng, cửa phòng đóng chặt, rất yên tĩnh, như đang che giấu bí mật và sự chờ mong của cô.
Bầu không khí của phim trường đều ảnh hưởng tới mỗi người, thời tiết của mùa hè, quạt máy công suất lớn cũng chỉ làm cho cơn buồn ngủ chậm lại xíu mà thôi, từ lúc thử vai tới giờ, đã qua 3 tiếng đồng hồ, tối qua Hạ Dĩ Đồng ngủ không đủ giấc, hiện giờ đang cố chống đỡ lại cơn buồn ngủ của mình.
Hạ Dĩ Đồng kiên quyết không đi, Tô Hàn nhìn đồng hồ rồi kêu Phương Hồi, nói nhỏ bên tai: "Đi mua hộp cơm cho Hạ lão sư."
"Chị có cần không?"
"Chị không đói, em cũng mua một phần cho mình đi."
"Em biết rồi." Phương Hồi ra ngoài.
Phương Hồi vừa mới đi, cánh cửa yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, một đoàn người vừa nói vừa cười ra ngoài, xem chắc là đã thảo luận xong kết quả, cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm. Lục ảnh hậu được mọi người vây quanh, đeo một cái kính mát to, che hết đi một nửa khuôn mặt, bên cạnh là hai trợ lý, bên trái là Tần Hàn Lâm, hai người vừa đi vừa nói gì đó, lâu lâu cũng cười thành tiếng, tiếng cười truyền vào tai của Hạ Dĩ Đồng.
Tô Hàn muốn kêu Hạ Dĩ Đồng, quay sang thì thấy cô ấy phấn chấn tinh thần hẳn, hai mắt sáng rực nhìn qua bên đó.
Tô Hàn cau mày, ánh mắt này quá thẳng thừng, thậm chí có quá nhiều du͙© vọиɠ, không giống như chuyện mà Hạ Dĩ Đồng sẽ làm. Cô còn chưa kịp nhắc nhở thì Hạ Dĩ Đồng cúi đầu xuống.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Chẳng lẽ là Lục Ẩm Băng?
Cô không dám ngẩng đầu, dùng đuôi mắt liếc nhìn một cái, sau đó nắm chặt lấy di động, giống như là một người chết đuối nắm được cành cây khô vậy. Lúc này nếu không có gì để nắm, chắc cô chịu không nổi rồi.
Lục Ẩm Băng từng bước đến gần, đứng chắn lại cơn gió thổi ra từ quạt máy, Hạ Dĩ Đồng được bao trùm dưới bóng của cô ấy.
Trái tim của Hạ Dĩ Đồng đập loạn xạ, cổ họng khô đến nỗi có thể thét ra lửa, nhưng lại không dám nuốt nước bọt vì sợ cô ấy sẽ phát hiện.
"Hi." Lục Ẩm Băng đứng trước mặt Hạ Dĩ Đồng, từ trên cao nhìn xuống.
Tay chân của Hạ Dĩ Đồng run run, cô cúi đầu nói: "Lục, Lục tiền bối."
Sao lại kêu Lục tiền bối vậy trời? Rõ ràng là kêu Lục lão sư nghe thỏa đáng hơn mà! Trong lòng Hạ Dĩ Đồng đang rất hối hận.
"Hạ Dĩ Đồng...." Lục Ẩm Băng dùng tiếng nói thanh thót kêu tên Hạ Dĩ Đồng, chữ cuối cùng hơi ngưng ở đầu lưỡi, giống như là đang thì thầm với người yêu, quyến luyến không muốn rời.
Do vậy mà tai của Hạ Dĩ Đồng đỏ lên vì xấu hổ.
Lục Ẩm Băng lại nói: "Cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại phải cúi đầu?"
Hạ Dĩ Đồng đột ngột hít một hơi lạnh: "!!!!"
Trời đất ơi, ai có thuốc trợ tim không!!!
Lục Ẩm Băng vươn ngón tay, hơi lẳиɠ ɭơ nâng cằm của Hạ Dĩ Đồng, ép cô phải nhìn thẳng mặt mình, cười: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Mặt mày thanh tú, môi đỏ răng trắng, thật là xinh đẹp."
Dây thần kinh phản ứng của Hạ Dĩ Đồng như đứt bụp bụp, hai mắt ngơ ra mà nhìn Lục Ẩm Băng, chỉ thấy cô ấy như được dùng bút chì phác họa vậy, dung mạo còn xinh đẹp hơn tiên nữ trong tranh, ý cười làm cho ánh mắt cô ấy sáng ngời lên, dịu dàng.
Lục Ẩm Băng nói: "Thiết đầu công của cô luyện không tệ, một ngày nào đó nhớ biểu diễn cho ta một chút."