Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 6

Tần Hàn Lâm cực kỳ sốt ruột, cho nên buổi thử vai được định vào ba ngày sau, diễn ra trong phòng nghỉ phim trường. Nghe nói Lục ảnh hậu có khả năng sẽ làm giám khảo, dù sao cũng là nữ chính đóng với cô, phản ứng hóa học của diễn viên tại phim trường là cực kỳ quan trọng.

Sau khi Hạ Dĩ Đồng trở về, liên tục nghe được tên của người đến thử vai, không biết là tin tức bị lộ hay Tần Hàn Lâm cố ý tung tin ra, càng ngày có càng nhiều người đến thử vai, có thể thấy độ hot của đạo diễn Tần Hàn Lâm. Hoặc có lẽ, cũng không phải như vậy, dù sao nam chính là Lục Ẩm Băng, giải Nữ chính xuất sắc nhất của năm tới chắn chắc sẽ nằm trong tay cô ấy, đến lúc đó bộ phim còn có thể dậy sóng một đợt, những người khác có thể hưởng ké hào quang. Nếu có thể giành được vai nữ chính, thì đây chính là một bước tiến lớn trong sự nghiệp diễn viên.

Rất nhiều diễn viên cũng nổi tiếng, giới báo trí chỉ bịa tin thôi cũng đủ tiền để sống an nhàn rồi. Ví như những người giống Hạ Dĩ Đồng, nổi tiếng nhờ web drama, động một chút là được lên tin đầu, nhưng có nổi đi chăng nữa cũng chỉ như vậy, cho dù tiền quảng cáo có thể đếm tới mỏi tay, nếu bàn về trình độ, thì mấy diễn viên có thực lực đã cho hửi khói rồi. Phim rác rưởi đóng nhiều rồi, diễn viên cũng cần thay đổi hình tượng, như vậy mới có thể không tiêu hao tuổi đời diễn của mình, chỉ là thiếu mất cơ hội mà thôi. Hiện tại có một cơ hội tuyệt vời, có thể từ "phái thần tượng" lên "phái thực lực", ai nấy đều tranh nhau giành giật.

Có cái gọi là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc (Ý nói tỷ lệ chọi cao)

Nhưng không phải ai cũng có cơ hội thử vai, nếu không thì Tần Hàn Lâm có một tháng chuẩn bị cũng không thể sắp xếp.

Sau khi Hạ Dĩ Đồng về phòng, ngồi trên giường, càng nghĩ càng thấy hoang mang.

"Hạ Đồng, chị vừa mới nghe nói Lai Ảnh bỏ vai diễn rồi, vị trí nữ chính bây giờ đang trống, em mau chạy đi tìm đạo diễn, tranh thủ cơ hội này, đừng sợ mất mặt, nhất định phải nhanh!" Tin tức này tất nhiên là truyền đến tai quản lý Tô Hàn của Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng lo lắng nói: "Chị Tô Hàn, em đã tìm phó đạo diễn hỗ trợ chọn diễn viên rồi, nhưng mà em không nghĩ tới nhiều người lại tới thử vai như vậy, em sợ chưa tới lượt đã bị out rồi."

"Sợ cái gì chứ, cơ hội thử vai chị sẽ tranh giúp em, em chỉ cần nghĩ cách làm sao có thể vượt qua được, chị tin em mà, cố lên."

Tô Hàn vĩnh viễn luôn duy trì mười phần tin tưởng đối với cô, cho dù ngay cả thời điểm lúc cô không tự tin, lúc này Hạ Dĩ Đồng cực kỳ cần lời khích lệ như vậy, tầm tình cũng phấn chấn lên hẳn: "Em sẽ nỗ lực hết sức, tuyệt đối sẽ không làm chị và công ty thất vọng!"

Tô Hàn: "Hiện tại chị đang ở thành phố B có việc, ngày mai chị sẽ tới phim trường tìm em."

Hạ Dĩ Đồng nghe lời nói: "Dạ."

Tô Hàn yên lặng một lát, nghiêm túc hỏi: "Chị là quản lý của em, Tiểu Đồng, chuyện Lai Ảnh bỏ vai diễn, có phải hay không em đã sớm biết? Em với cô ấy thân như vậy mà." Tô Hàn nghĩ thầm, nếu cô ấy biết có cơ hội này, trước giành một bước, sau đó vào đoàn phim mượn địa lợi nhân hòa, mở rộng cơ hội lấy van diễn này, như vậy thì hành động kỳ lạ lúc trước có thể giải thích được, nhưng Tô Hàn vẫn nhắc nhở, "Lần sau mà có chuyện như vậy, trước tiên em nên nói với chị một tiếng, chị sẽ đi nói với lãnh đạo, em cũng đỡ nhiều việc một chút."

Hạ Dĩ Đồng phủ nhận nói: "Em không biết thật á, chị Tô Hàn còn không biết thì làm sao em biết?"

Tô Hàn vừa nhớ tới việc bỏ lỡ show lớn thì không vui, nhíu mày hỏi: "Vậy sao em vẫn......"

Hạ Dĩ Đồng cắt ngang lời cô: "Chỉ luyện tập diễn xuất thôi."

Cớ này nói ra ngay cả quỷ cũng không tin, Tô Hàn không hỏi chuyện này nữa, chỉ nói: "Tuy chị có thể giúp em dàn xếp, nhưng sẽ hơi khó khăn. Em có bao nhiêu mối quan hệ thì dùng hết đi. Bên Lai ảnh hậu, gọi điện giúp em tiến cử một chút, còn đạo diễn Tần Hàn Lâm, Lục ảnh hậu nữa, đều tiến cử sẽ tốt hơn bên chị nhiều."

Hạ Dĩ Đồng căng thẳng, lưỡi thiếu điều muốn níu chặt lại: "Lục, Lục ảnh hậu?"

Kêu Lục ảnh hậu đề cử mình? Hạ Dĩ Đồng chỉ nghĩ thôi tai đã đỏ đến lợi hại.

Tô Hàn nói: "Cũng đừng có quên đạo diễn Tần, Lai Ảnh dù sao cũng là nữ chính là Tần Hàn Lâm chấm, ý kiến của cô ấy chắc đạo diễn Tần sẽ suy xét. Dựa vào tình cảm thân thiết của em với cô ấy, cô ấy không thể nào không giúp em được."

Hạ Dĩ Đồng nhẹ giọn nói: "Dạ."

Cô cúp máy, sờ sờ gương mặt đang nóng lên của mình, thở dài, chuyển qua mục danh bạ. Liêm sỉ với người mày thích, cái nào quan trọng hơn? Cái này tất nhiên không cần hỏi rồi.

"Chị Lai Ảnh, em đang ở đoàn phim "Phá Tuyết", nghe nói chị bỏ vai, có chuyện gì xảy ra sao?... Bên cạnh em không có ai, trợ lý đi ra ngoài rồi ạ..... Kết hôn? Chị cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chúc mừng cho chị cùng với anh Triệu Tuấn cũng thành vợ chồng, em nhất định sẽ gửi chị một phong bì thật to, thuận tiện mời hai người đi ăn cơm.... Chị muốn công khai sao? Cũng rất tốt, anh Triệu Tuấn chắc hẳn sẽ rất cảm động...."

Hạ Dĩ Đồng đi vòng quanh giường hai lần, nói: "Thật ra em có chuyện muốn nhờ chị giúp, chỉ là có chút hơi khó nói....."

Cũng may cô chịu từ bỏ sỉ diện, nếu không ngay đến một lần thử vai cũng không có.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Hàn Lâm ôm một đống tài liệu đến gõ cửa phòng Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng đã nhận được thông báo từ trước, cũng biết ông ấy tới làm gì. Tài liệu trong tay ông đều là ứng viên muốn thử vai nữ chính, vốn dĩ chuyện chọn vai không liên quan tới diễn viên, nhưng Tần Hàn Lâm là đạo diễn cực kỳ chú trọng tới "phản ứng hóa học" giữa hai diễn viên với nhau... nói thẳng là cảm giác giữa couple với nhau.... Lai Ảnh là người được cả hai người bọn họ nhất trí chọn, hiện tại phải thay người khác, xuất phát từ sự tôn trọng Lục Ẩm Băng và chất lượng bộ phim của mình, ông cần phải có sự quyết định từ Lục Ẩm Băng.

Đống tài liệu rất dày, nhưng hai người lại lật rất nhanh: Đóng phim tào lao quá nhiều, không nhận; nhan sắc không đạt chuẩn, không nhận; đạt chuẩn nhưng lại đυ.ng đến giao kéo, không nhận; đạt chuẩn nhưng lại không phù hợp với thẩm mỹ của Tần Hàn Lâm, không nhận. Bọn họ đều thích những người đóng không nhiều phim, nhưng là phim chất lượng, tốt nhất là có tác phẩm tiêu biểu, lấy được cái giải điện ảnh như nữ phụ xuất sắc, hoặc nữ chính xuất sắc thì càng tốt, à còn có một nữ diễn viên lấy được giải Kim Tượng nhưng tiếng phổ thông thì hơi í ẹ.

Tần Hàn Lâm đem tài liệu của vị ảnh hậu này xuống phía dưới, không có ném đi, lật tới người kế tiếp: Hạ Dĩ Đồng.

Là lưu lượng tiểu hoa, diễn qua không ít phim "tào lao". (lưu lượng tiểu hoa ở TQ mấy nữ diễn viên trẻ hay xuất hiện ở mấy bài bàn luận trên mạng)

Tay của hai người không động, nhìn nhau một cái.

Lục Ẩm Băng mỉm cười, nói: "Cái này.... Lai Ảnh có nói qua là cho người này vào vòng trong."

Tần Hàn Lâm sờ bộ dâu rê của mình, cũng cười tủm tỉm nói: "Trùng hợp vậy, cô ấy cũng có nhắc đến với tôi."

Lục Ẩm Băng nhìn ông: "Vậy thì...."

Tần Hàn Lâm tiếp lời: "Trước để đó đi, tới lúc thử vai xem diễn xuất thế nào."

Một bàn tay cầm lấy tài liệu về Hạ Dĩ Đồng, để bên dưới tài liệu ảnh hậu đạt Kim Tượng khi nãy. Hạ Dĩ Đồng nhờ "quen biết rộng", đi cửa sau mới có thể lọt được vào vòng trong.

Tần Hàn Lâm cùng Lục Ẩm Băng chọn ứng viên ở vòng một tới tận 4h chiều, cơm trưa kêu trợ lý để bên ngoài. Tần Hàn Lâm ôm đống tài liệu còn lại rời khỏi, kêu phó đạo diễn mau sắp xếp kịch bản quay thử gửi đến cho các ứng viên.

Hạ Dĩ Đồng, tên thật là Hạ Đồng, sinh năm 1993, năm nay 23 tuổi, tác phẩm tiêu biểu: Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Đúng Hẹn Mà Đến, Yểu Điệu Quân Tử.

Lục Ẩm Băng vừa xem tài liệu, vừa kêu trợ lý Tiểu Tây tìm danh sách phim mà Hạ Dĩ Đồng đóng mấy năm nay. Nhìn danh sách tới cau mày: "Cô ta mới bây lớn mà còn đóng nhiều phim hơn tôi nữa, vậy sao có tác phẩm hay?"

Tiểu Tây cười nói: "Người ta hiện tại là tiểu hoa đán người người đều biết đó."

Mấy năm nay, Lục Ẩm Băng tu thân dưỡng tính, công việc rất bận, không có theo dõi tin tức, thật là không biết người này là ai.

Nghe được trợ lý nói như vậy, cô bĩu môi, không tỏ ý kiến nữa.

Loại hoa đán như này cô thấy qua nhiều rồi, như đợt sóng đánh hết đợt này đợt khác, nếu không lấy ra được tác phẩm tiêu biểu thì cũng chỉ vậy thôi. Lúc cô mười mấy hai mươi tuổi cũng là tiểu hoa đán, nhưng cô đã sớm thoát khỏi danh hiệu hoa đán, trở thành ảnh hậu, 3 người hoa đán cùng cô trong "4 tiểu hoa đán" đến tận bây giờ vẫn là hoa đán, nhưng giờ thêm chữ "già" ở đằng sau, khán giả bây giờ thị hiếu cũng thay đổi, ngày càng nhiều diễn viên trẻ tuổi dẫm lên vai họ trèo lên.

Tiểu Tây nói: "Nhưng cô ấy không có nổi bằng chị."

Lục ảnh hậu hơi nhướng mày lên, nhìn trợ lý một cái, ngồi thẳng lưng lên, hất cầm nói: "Bộ này đi, "Mùa Xuân Xấu Xí Của Vịt Con", mở lên cho tôi xem."

Tiểu Tây nhấn nút play.

Trong một lâu đài cổ kín ở Châu Âu, nam chính mặc bộ đồ Metersbonwe, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hạ Dĩ Đồng, nói: "Đừng có ỷ vào cô là bạn chơi từ nhỏ với tôi mà dùng những thủ đoạn hạ đẳng đối phó với Y Nhiên! Cô ấy mới là người tôi yêu! Còn cô thì làm tôi thấy ghê tởm!"

Hạ Dĩ Đồng lùi vội về sau 3 bước y như tiết tấu trống đang gõ "tằng tằng tằng", mặt kinh ngạc, dường như có một tiếng trống vô tình gõ mạnh một cái, cô dừng bước, tròng mắt lập tức to lên, không thể tin được nói: "Nhĩ Hạo, không ngờ anh đối với con tiện nhân mà nói lời ác ý với em?"

Lục Ẩm Băng thiếu chút nữa cười phá lên, người này không đi hát tuồng thì thật đáng tiếc.

"Chú ý lời nói của cô!" giọng lạnh băng của nam chính như đang đè nén tức giận, nói, "Nếu để tôi nghe được từ đó nói ra từ miệng của cô, đừng trách tôi không nể mặt!" nói xong nam chính phủi tay mà bỏ đi.

Hạ Dĩ Đồng hoảng hốt, nắm lấy ống tay áo của nam chính, nam chính lại hất ra, như thế lặp lại 3,4 lần, hai đầu gối cô khuỵu xuống, quỳ đằng sau lưng của nam chính, dùng đầu gối lết qua đó, nhanh chóng ôm lấy chân anh ta, gào khóc: "Nhĩ Hạo! Em yêu anh mà! Em làm tất cả chuyện này cũng là vì em yeu anh mà!"

Lục Ẩm Băng hết hồn gần như ngã ngữa ra sau, khóe mắt co giật.

Tiểu Tây thám thính hỏi: "Chị gái nhỏ?"

Mắt của Lục Ẩm Băng như bị thứ gì đó làm mù tạm thời vậy, suýt nữa là mù luôn, liền nói: "Còn không mau tắt cho tôi!"

Tiểu Tây vội tắt máy.

Lục Ẩm Băng nhắm hai mắt lại, mặt rất mệt mỏi, Tiểu Tây muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô là fan của Hạ Dĩ Đồng, có lòng tốt muốn nói vài câu giúp cô ấy, bộ phim truyền hình này là bộ phim đầu tiên Hạ Dĩ Đồng mới vào nghề đóng đó, diễn xuất bây giờ có tiến bộ hơn nhiều, nhưng Lục ảnh hậu rõ ràng là bị dọa không nhẹ, thời gian dài sau mới có thể dịu lại.

Đăng bối rối, do dự thì tiếng gõ cửa vang lên, Lục Ẩm Băng tưởng Tần đạo diễn quay trở lại, liền xoa trán kêu Tiểu Tây đi mở cửa.

Ngoài cửa, Hạ Dĩ Đồng dày công trang điểm, mặc áo thun quần short, mỉm cười đứng ở trước cửa: "Xin chào, cho hỏi Lục ảnh hậu có ở đây không?"

Tiểu Tây suýt chút nữa là thét thành tiếng, mắt biến thành hình trái tim theo bản năng, nội tâm thì dậy sóng điên cuồng: Xinh đẹp, xinh đẹp, thật quá xinh đẹp, trẻ tuổi quá, lúc cười đôi mắt sẽ phát sáng nữa chứ! Muốn xin chữ ký quá!

Hạ Dĩ Đồng thấy cô không phản ứng, cười lần nữa, lại hỏi: "Xin chào, cho hỏi....."

Fan cuồng Tiểu Tây: "Có có có!"

Cô hét vào bên trong: "Lục lão sư, có người tìm chị!"

Thời điểm khi có người khác thì kêu Lục lão sư đàng hoàng, còn lúc không có ai thì phải gọi là chị gái nhỏ.

Lục Ẩm Băng hỏi: "Là ai?"

Mắt của Hạ Dĩ Đồng lập tức sáng lên mà nhìn Tiểu Tây, chỉ nghe Tiểu Tây nói: "Là Hạ Dĩ Đồng."

Hạ Dĩ Đồng suýt nữa là nước mắt rưng tròng, cuối cùng cô cũng giới thiệu được bản thân rồi, tuy rằng là qua miệng của người khác. Cô sốt ruột đứng ở cửa chờ Lục Ẩm Băng đi ra, hai tay không biết nên đặt vào đâu, cả khuôn mặt vì nghêng đón mà sắp đỏ hẳn lên.

Cô nhất định phải nói ra câu đó.

3s sau.

Bên trong truyền ra giọng nói có chút buồn ngủ của Lục Ẩm Băng: "Tôi nằm lên giường ngủ rồi, kêu cô ấy lần sau hãy đến."

Bây giờ trong đầu cô toàn tiếng gào khóc của Hạ Dĩ Đồng "Nhĩ Hạo, em yêu anh mà!", muốn thành bóng ma ám ảnh cô luôn rồi, cô sợ chính mình không khống chế được, sẽ tìm đồ quăng vào người Hạ Dĩ Đồng.

Hai người đều đứng sửng sờ ở ngoài cửa.

Tiểu Tây khó xử nói: "Thật ngại quá Hạ lão sư, làm cô đi đến uổng công rồi, Lục lão sư hôm nay hơi mệt...."

Hạ Dĩ Đồng vẫn điềm tỉnh: "Không sao đâu, tôi về trước đây."

Tiểu Tây: "Cô chú ý nghỉ ngơi."

"Cảm ơn."

Hạ Dĩ Đồng xoay người rời đi, từ từ đi khỏi, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên ở sau lưng.

Hạ Dĩ Đồng dừng bước, giơ ngón tay lau nước mắt, quay qua nhìn về phía cửa, phía trước không có một ai. Cô cố gắng nở một nụ cười, hơi cúi đầu xuống.

"Em là Hạ Dĩ Đồng, là fan của chị. Từ trước tới nay em đều thích chị."

..........