- Chén thứ ba hãy chúc anh có đủ nghị lực để hoàn thành tốt nhiệm vụ trong đêm động phòng.
Anh lại uống. Tôi cũng uống theo.
- Chén thứ tư...
Lần này thì tôi đưa tay ngăn miệng chén lại.
- Đừng uống nữa anh! Bình thường anh có uống được nhiều rượu đâu cơ chứ?
- Mặc kệ anh! - Anh cười mà hai gò má đã trở lên đỏ ửng - Ngày vui của anh mà, hãy để cho anh uống.
- Nhưng anh uống say, tí nữa làm sao mà đi đón dâu được chứ?
- Thì anh say, tí nữa đi đón dâu anh lao vào ô tô, thế là anh chết. Càng không phải lấy vợ, càng tốt!
Tôi giận dữ:
- Anh đừng có ăn nói linh tinh. Anh mà cứ uống nữa là em đứng dậy em về đấy.
Anh phì cười:
- Thôi, anh đùa thôi mà, làm gì mà giận thế? Được! Được! Không uống thì không uống. Nào! Anh em mình chén thôi!
Tôi nhìn anh mà chỉ muốn rơi nước mắt. Đám cưới mà như thế này sao? Đám cưới mà chú rể chỉ muốn uống thật say để phó mặc số phận cho tất cả. Đám cưới mà chú rể lại ao ước được lao vào ô tô để khỏi phải đón dâu về. Có đám cưới nào như đám cưới anh trai tôi thế này không chứ?
Dùng cỗ xong anh kéo tôi ra góc sân rồi chỉ tay về phía mấy người trung niên đang uống rượu, phẫn uất nói:
- Hải xem, bọn họ được ăn nên cười nói vui quá nhỉ? Không biết có chuyện gì đáng vui mà cười lắm thế không biết? Họ chỉ biết ăn cho sướиɠ cái miệng họ còn bao nhiêu tội vạ bắt một mình anh gánh hết. Chẳng lẽ anh lại ra mắng cho một trận.
Tôi nhẹ nhàng:
- Kìa anh, bọn họ đến ăn cỗ là đều mất tiền cả đấy.
- Nhưng... nhưng cứ nhìn thấy họ cười trên nỗi đau của người khác là anh không sao chịu được.
Tôi thở dài buồn bã rồi rút trong túi ra chiếc phong bì ấn vào tay anh.
- Anh Hoàng, anh cầm lấy...
- Hải, Hải làm cái gì vậy? - Anh gần như nổi giận với tôi.
- Em... em mừng... - Tôi quả thật không biết mình có nên dùng chữ " mừng " trong hoàn cảnh này hay không nữa.
- Hải mau cất phong bì đi! Hải làm thế là anh giận đó. Đám cưới của anh chẳng có gì đáng mừng mà Hải phải mừng tiền cho anh cả.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết. Chẳng lẽ anh lại không thể đãi Hải một bữa cỗ hay sao? Hải mau cất đi!
- Anh Hoàng, anh nghe em nói này. Ngày xưa khi đám cưới em, em vẫn nhận tiền mừng của anh đấy thôi. Hôm nay anh phải nhận lại cho em thì em mới không áy náy.
- Hải không thể nói như thế được. Ngày xưa đám cưới Hải là chuyện mừng còn nay đám cưới anh chẳng có gì đáng mừng hết. Hải biết đấy, trong cả cái đám cưới này đâu có ai hiểu được cho anh như Hải? Vì vậy Hải hiểu cho anh, đến chia buồn, động viên anh là anh mừng vui lắm rồi. Số tiền này Hải hãy cất đi nếu Hải còn muốn anh có chút vui vẻ trong ngày cưới.
Anh Hoàng đã nói vậy thì tôi cũng chẳng biết từ chối câu gì. Tôi đành gật đầu và nói:
- Thôi được. Vậy thì số tiền này anh tạm cất đi, mai mốt anh em mình dùng nó đi uống bia được không anh?
Anh mỉm cười vỗ vai tôi một cách hài lòng:
- Phải thế chứ! Em quả không hổ là em trai của anh.
Hơn một giờ chiều lễ thành hôn của anh Hoàng, chị Mai chính thức bắt đầu. Cũng những lời dẫn chương trình chuyên nghiệp, cũng những bản nhạc cực kì sôi động, cũng những giọng ca của các ca sĩ không chuyên như bao đám cưới bình thường khác, chỉ có điều nét mặt chú rể đầy lo âu và buồn rười rượi.
Đã mười hai giờ đêm rồi. Tôi trở mình nhìn sang bên cạnh. Huệ đang ngủ một giấc ngon lành. Không biết giờ này anh Hoàng... Nói ra mọi người lại bảo tôi cứ nghĩ ngợi lung tung đến chuyện đêm tân hôn của người khác. Nhưng quả thật là tôi không sao yên tâm nổi.
Sáng hôm sau vừa mới mở mắt, việc làm đầu tiên của tôi là gọi cho anh Hoàng.
- A lô, anh Hoàng à...
- Ừ, anh nghe, có chuyện gì không Hải?
- Em... em muốn hỏi đêm qua...anh...anh ổn không?
- Ừm...ừ... cũng không có chuyện gì Hải ạ. Anh không sao.
- Em... nói thật là em lo cho anh lắm. Chuyện đêm qua thế nào anh? Anh có làm được chuyện đó không?
- Ừ... Thôi, chuyện này nói qua điện thoại không tiện, để khi nào anh em mình gặp nhau anh sẽ kể cho em nghe.
- Dạ. Em...
Tôi ngập ngừng định hỏi điều gì đó nhưng tắt máy. Nghe giọng anh Hoàng qua điện thoại tôi thấy vẫn khá bình thường. Không lẽ anh có thể làm được chuyện đó sao? Bất giác tôi mỉm cười trước sự lo lắng thái quá của mình. Anh Hoàng dù sao cũng vẫn là con trai. Người ta nói con trai nằm bên con gái như mèo nằm cạnh mỡ. Trên đời này chắc chẳng có mèo nào là không thèm mỡ đâu.
Mấy ngày sau trường tôi cho học sinh thi học kì I. Ngày hai buổi tôi phải đi coi thi, tối đến lại lục đυ.c chấm bài nên cũng chẳng sắp xếp được chút thời gian nào đi gặp anh Hoàng nữa. Cũng không thấy anh gọi điện đến nên lòng tôi càng chắc mẩm chuyện phòng the của anh Hoàng thuận buồm xuôi gió. Nghĩ đến đó tôi lại hình dung ra cảnh tôi đến nhà anh, có một thằng bé chạy lon ton ra ngõ đón tôi miệng ríu rít kêu: " Chú Hải! Chú Hải!". Cái hình ảnh đó mới thật là ấm lòng và hạnh phúc.
Sau gần một tuần bận bịu tôi mới có thời gian hẹn anh ra quán cà phê tâm sự. Vừa đặt mông xuống ghế tôi đã háo hức hỏi ngay:
- Sao rồi anh? Chuyện riêng tư của anh với chị Mai thế nào? Có suôn sẻ không anh?
Anh mỉm cười:
- Hải muốn nghe anh kể chuyện đêm tân hôn của anh cho nghe hả?
Tôi hơi thoáng đỏ mặt nhưng rồi cũng gật đầu:
- Dạ. Được không anh?
- Thật ra làm gì có đêm tân hôn nào đâu. Chị Mai của em vẫn là một trinh nữ.
Nghe anh nói vậy tôi chau mày ngạc nhiên:
- Uả... sao... sao lại thế?
Anh thở dài:
- Đêm ấy thật lòng mà nói trước khi động phòng anh đã uống rất nhiều rượu. Anh muốn uống nhiều, uống cho thật say, uống để quên đi mình là ai, uống để máu nóng trong người anh sôi lên, để anh có đủ sức mạnh hoàn thành sứ mệnh của một người đàn ông trong đêm động phòng hoa chúc. Nhưng đáng buồn thay Hải ạ, sức mạnh của hơi men không thể làm anh say, không thể làm anh quên đi con người thật sự của mình. Cũng như sự dịu dàng thùy mị, thân hình duyên dáng của Mai không thể làm anh rung động. Mặc dù anh đã lấy hết can đảm, lấy hết bản lĩnh của mình để đặt lên môi Mai một nụ hôn thắm thiết, nhưng kết quả anh chỉ cảm nhận được một vị nhạt nhẽo đến lạnh người. Mặc dù anh đã đặt tay lên ngực Mai, đã cởi bỏ những chiếc cúc áo, mặc dù chiếc áo con và bờ ngực căng tròn của Mai đã hiện ra trước mắt anh. Nhưng... nhưng Hải ạ! Ngay khi nhìn thấy cái đó ngay lập tức anh rùng mình, rồi bao nhiêu rượu, bao nhiêu thức ăn trong bụng dồn lên cổ,anh vội vã trườn ra cạnh giường nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, anh bảo với Mai rằng do anh uống nhiều nên trong người không khỏe, bảo Mai cứ ngủ trước đi, anh vào nhà vệ sinh một lúc. Nói là vậy nhưng anh nào có vào nhà vệ sinh. Anh ra đường, lang thang giữa đêm đen như một thằng say,một thằng mộng du thứ thiệt. Thế rồi anh cũng chẳng biết mình đã về nhà từ lúc nào và bao giờ, chỉ biết khi anh thức dậy thì đã thấy mình nằm trong phòng tân hôn còn Mai đã dậy đi chợ sáng.
- Thì ra là vậy - Tôi buồn bã nhìn anh - Thế còn những đêm tiếp theo thì sao?
- Những đêm sau đó không có hơi men nên đối với anh ngay cả việc nằm cạnh Mai anh cũng không dám. Anh lấy lí do ra hiệu sách tìm tài liệu để chuẩn bị cho tác phẩm sắp viết. Vậy là anh ra đó ngồi đọc sách đến khuya. Nếu không ra đó anh lại ra quán cà phê ngồi. Rồi khi thật sự chắc chắn Mai đã ngủ anh mới trở về, lặng lẽ lên giường nằm bên cạnh và nhắm mắt.
- Anh... vậy chị Mai thế nào?