- Anh cũng thật là... Sao lại nói những lời như vậy với bác? Bác giận là đúng thôi.
- Thì quả là lúc đấy anh mất bình tĩnh nên...
- Việc như vậy anh tính sao?
- Anh cũng chẳng biết nữa. Bởi vậy nên anh mới hẹn Hải ra đây xem Hải có cách gì giúp anh không?
- Em thì có cách gì giúp anh được. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng mà. Chẳng ai thoát được chuyện này đâu.
- Nhưng... nhưng anh không thể lấy vợ.
Tôi đưa mắt suy nghĩ. Việc này quả là ngoài sức của tôi. Phải làm sao để đưa ra lý do anh không thể kết hôn được nhỉ?
- À phải rồi - Mắt tôi sáng lên - Anh hãy nói dối hai bác là anh bị nhiễm HIV đi. Nhiễm HIV thì không kết hôn được.
Anh lắc đầu:
- Một lời khuyên tồi tệ. Hải thử nghĩ xem bố mẹ anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Ông bà liệu có đứng vững trước cú sốc này không? Chỉ được cái xúi dại.
- Ừ nhỉ - Tôi thất vọng - Vậy mà em không nghĩ ra. Hay là...
- Hay là sao?
- Hay là anh nói thật cho hai bác biết đi. Biết đâu khi biết sự thật về anh, hai bác sẽ hiểu, sẽ thương anh hơn và không làm khó anh nữa.
- Nói thế càng chết. Bố mẹ anh già cả chẳng hiểu nổi gay, les là cái gì đâu. Có nói cũng thế thôi, có khi lại làm chủ đề cho người dưng đàm tiếu.
Tôi thở dài:
- Haiz! Cách này không được, cách kia cũng không được. Xem ra chỉ còn cách anh cưới chị Mai cho hai bác vui lòng thôi.
- Nhưng cưới rồi khi động phòng thì phải làm như thế nào chứ?
Tôi phì cười:
- Thì cứ nhắm mắt làm liều, rồi cũng xong mà.
Anh tức giận, cau mày vươn tới cốc vào đầu tôi một cái đau điếng:
- Thằng quỷ! Dám chọc tức anh hả?
Tôi mỉm cười xuýt xoa:
- Hay là khi động phòng anh cứ tưởng tượng ra chị Mai là một người con trai là xong thôi ấy mà.
Anh lừ mắt:
- Hải quá đáng rồi đấy.
- Thôi được rồi - Tôi cười - Em không trêu anh nữa. Em thấy cái chuyện này khó giải quyết lắm, không phải bảo nghĩ cách giải quyết là nghĩ được ngay. Hay là anh cho em chút thời gian suy nghĩ xem có cách nào thu xếp ổn thỏa được không.
- Ừ. Thôi thì cũng đành vậy - Anh chán nản bóp đầu.
Tôi đứng dậy đến bên anh, vỗ vai động viên:
- Anh cũng không nên suy nghĩ quá. Không có chuyện gì là không giải quyết được đâu. Rồi anh em mình sẽ tìm ra cách mà.
Không nói gì anh lặng lẽ gật đầu. Cái gật đầu đầy chán nản.
Ba ngày liên tiếp, mặc dù đã vắt cạn cả óc giáo viên ra mà suy nghĩ thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ được cách gì giúp anh cả. Đúng buổi chiều hôm đó thì anh đến nhà tôi với sắc mặt buồn rười rượi:
- Đến 20 tháng này anh xây dựng gia đình nên đến đây mời hai em và cháu đến uống rượu chia... chia buồn với anh.
Tôi điếng người như sét đánh ngang lưng, tròn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc:
- Cái gì? Anh lấy vợ? Lấy ai? Sao lại lấy?
- Thì anh lấy cô Mai con ông Hùng ấy.
- Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải... Trời ơi! Anh Hoàng! Sao... sao anh phải làm khổ mình như vậy?
- Còn cách nào nữa đâu hả Hải? Anh không chịu lấy vợ, bố anh giận anh bỏ ăn, bỏ uống rồi lâm bệnh nằm bẹp giường Hải à. Anh mua thuốc về năn nỉ thế nào ông cụ cũng không chịu uống, cứ nhất quyết nói để tao chết quách đi cho đỡ phải nhìn thấy thằng con bất hiếu như mày. Là con, anh không thể nhìn ông cụ mãi hành hạ mình như vậy nên anh đành phải chấp nhận thôi.
Nói rồi anh rút trong túi áo ra một chiếc thiệp mời màu trắng rồi đưa cho tôi. Tấm thiệp tự tay anh làm.
" Trân trọng thân mời em trai Lê Hải cùng em dâu và cháu!
Đến dự bữa cơm thân mật mừng hôn lễ của anh:
Phạm Nghĩa Hoàng
Nguyễn Ngọc Mai
Vào hồi 13 giờ ngày 19 tháng 12 và 8 giờ ngày 20 tháng 12 năm 2007 ( Tức ngày 15 và 16 tháng 11 năm Đinh Hợi )
Sự có mặt của em là niềm vui, niềm hạnh phúc duy nhất của anh trong lễ cưới đầy đau khổ.
Hân hạnh được đón tiếp!
Anh trai : Phạm Nghĩa Hoàng
Đọc những dòng chữ trên tấm thiệp mà không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn trào không kiểm soát. Tôi ôm chặt lấy anh, cả hai anh em cùng khóc.
***********************************************************
Theo lời mời của anh, tôi đến dự hôn lễ của anh từ chiều hôm trước. Vừa đến nơi tôi đã thấy anh ngồi trước ngõ. Thấy tôi, anh lập tức đứng dậy kéo tôi vào. Nhìn mọi người đang tất bật với công nọ việc kia, kẻ mổ lợn, kẻ gϊếŧ gà, người căng bạt, người dán phông dán chữ... tôi hỏi anh có cần tôi giúp gì không nhưng anh không trả lời mà kéo tay tôi chạy thẳng lên núi, bỏ mặc phía sau không khí nhộn nhịp tươi vui của buổi chiều dựng rạp.
Sau khi chọn được mô đất bằng phẳng, anh kéo tôi ngồi xuống. Ở chỗ này tôi và anh vừa có thể nói chuyện vừa có thể nhìn ra không gian xa xa bên kia núi.
- Anh Hoàng này, sao anh không để em ở nhà xem có công việc gì cần làm không mà kéo em lên đây làm gì thế?
- Công mới chả việc. Mặc xác bọn họ. - Anh nói với vẻ bất cần.
Tôi nhìn anh, động viên:
- Em hiểu tâm trạng anh bây giờ rất bức xúc và khó chịu. Nhưng dù sao lễ cưới vẫn là lễ cưới, một đời người cũng chỉ có được một lần mà thôi. Anh không nên buồn như vậy.
Anh mỉm cười:
- Nói cho cùng thì chỉ có Hải là hiểu cho anh thôi. Nói thật, nếu hôm nay mà là lễ cưới của anh với Hải thì anh mừng vui và hạnh phúc lắm chứ không buồn như thế này đâu.
Tôi trầm ngâm không nói gì. Anh mỉm cười chua chát:
- Hải có thấy ông trời đối xử bất công với anh không? Cùng là con trai, bọn bạn anh có vợ đẹp, con xinh, có gia đình hạnh phúc. Còn anh, ngay cả một cái hôn với người mình yêu cũng không bao giờ có được. Còn nhớ thằng Cường xóm bên nó què quặt lại ngố ngố đần đần ấy thế mà nó vẫn cưới được vợ, vẫn có được con. Còn anh, nhìn cũng không đến nỗi mà ngay cả quyền làm chồng, quyền làm cha cũng không có nổi.
- Em...
Tôi quả thật là không biết nói gì để an ủi, để động viên anh vào lúc này. Anh em tôi cứ ngồi trầm ngâm như thế mà nhìn ra không gian xa xa, mà nghĩ ngợi, mà buồn.
Xế chiều tôi và anh trở về dùng cỗ. Thấy anh ăn uống ngon lành nên tôi cũng yên tâm. Ăn xong, tôi xin phép ra về. Mặc dù anh đã cố nài nỉ tôi ở với anh đêm nay nhưng thật lòng mà nói tôi không thể cầm được lòng khi nhìn anh như vậy.
Sáng hôm sau tôi lại đến dự hôn lễ của anh. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy ngoài tôi ra thì anh không có bất cứ một người bạn nào hết. Hỏi thì anh cười:
- Anh chẳng mời ai cả. Đám cưới của anh có ra gì đâu mà mời ai. Huống hồ chúng nó đến mà cứ nói nói cười cười rồi chúc mừng chúc phúc thì anh điên ruột lắm.
Nói rồi anh kéo tôi vào phòng cưới của anh, sau đó đích thân anh bưng ra một mâm cỗ. Khi đã cài cửa thật chặt, anh ra hiệu cho tôi ngồi lên giường.
- Uả, chỉ có hai anh em mình thôi sao anh? - Tôi nhìn mâm cỗ ngạc nhiên.
- Ừ. - Anh cười - Hai anh em mình xơi một mâm cho nó đã. Hôm nay Hải phải ăn hết mâm cỗ này đấy không được bỏ sót một tý dấu nào đâu.
Tôi gật đầu:
- Vâng. Miễn là anh vui thì sao cũng được.
Mở nắp chai rượu, anh rót ra hai chén và nói:
- Chén thứ nhất Hải hãy chúc mừng anh vì anh đã lấy được vợ.
Tôi gật đầu rồi đưa chén rượu lên môi nhấp cạn. Anh lại rót tiếp hai chén đầy:
- Chén này mừng cho tình anh em hai chúng ta ngày càng thêm bền chặt.
Nói rồi anh ngửa cổ uống cạn một hơi. Tôi cũng vì anh mà uống hết.