- Dạ vâng, em cũng muốn vậy nữa.
**********************************************************
Rồi đúng như những gì đã nói, tối thứ bảy nào anh cũng đến nhà tôi chơi. Thấy anh hiền lành, lịch sự lại lễ phép nên bố mẹ với thằng em trai tôi cũng quý mến anh ghê lắm. Hai chúng tôi thường đi tản mạn bên sườn đê, ngắm trăng ngắm sao, nghe tiếng dế kêu rả rích ( lãng mạn không các bạn? ). Rồi cũng thường xuyên đi uống cà phê, đi ăn kem, ăn ốc, ăn bánh rán... Nói chung là tuy không học cùng nhau nữa nhưng tình anh em giữa chúng tôi không vì thế mà phai nhạt.
Hằng đêm tôi vẫn thường ngước lên bầu trời đầy sao, thầm cám ơn ông trời đã hậu hĩnh tôi, ban cho tôi một người anh trai tuyệt diệu. Có anh trong đời tôi như thấy cuộc sống tươi đẹp hơn và tôi cũng có nghị lực để vươn lên rất nhiều. Biết bao niềm vui, bao nỗi buồn của tôi đều được anh san sẻ. Tôi rất hạnh phúc, thực sự coi anh như một người anh trai ruột thịt.
Tối hôm nay tôi đang học bài thì nghe tiếng phanh xe đạp kêu kít ở ngoài sân. Ngoái đầu nhìn ra thì tôi thấy anh Hoàng vẻ mặt vui tươi hớn hở, trên tay mang một gói quà rất đẹp. Chưa kịp chào anh, anh đã bước vào, ấn gói quà vào tay tôi và chúc tôi một câu tiếng Trung quen thuộc:
- Zhu ni sheng ri kuai le!
Tôi ngạc nhiên. Thì ra anh vẫn nhớ sinh nhật tôi cơ đấy. Tôi mỉm cười:
- Dạ, em cảm ơn anh!
Anh không nói gì, chăm chăm nhìn tôi, ánh mắt thật vui, thật đẹp. Tôi hồi hộp bóc món quà ra xem. Thì ra là một chiếc thắt lưng và tấm thiệp chúc mừng. Một tấm thiệp đặc biệt. Tấm thiệp không phải anh mua trong cửa tiệm hay đặt trong các hiệu in. Một tấm thiệp với những đường nét hoa văn tinh xảo cùng với nét chữ mềm mại quen thuộc của anh. Cầm tấm thiệp, tôi ngắm rất lâu rồi mới cẩn thận đặt nó vào trong hộp kính. Bởi tôi biết tấm thiệp là cả một tấm lòng của anh dành cho tôi, và để có được nó tặng tôi anh đã phải tốn không ít thời gian và công sức.
Tôi với anh ngồi tâm sự cho đến khi kim đồng hồ chỉ sang 11 giờ khuya. Tôi dè dặt:
- Anh Hoàng này, hay là tối nay anh ở lại đây ngủ cùng em nhá. Hôm nay bố mẹ và em trai em đã về quê ăn giỗ cả rồi nên... ngủ một mình em cũng hơi sợ.
Anh mỉm cười gật đầu đồng ý. Tôi vui vẻ mắc màn, tắt điện to, bật điện ngủ rồi cùng anh chui vào trong chăn.
Nằm trên giường đã một lúc lâu nhưng tôi thấy anh không ngủ mà cứ chăm chăm nhìn vào tôi. Tôi mỉm cười rồi bảo khẽ:
- Ngủ đi anh! Sao cứ nhìn em thế?
Bất chợt anh đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Tôi phì cười:
- Ơ kìa, trời có rét đâu mà anh phải ôm em như thế?
Nhưng không thấy anh nói gì. Tôi nhận thấy cơ thể anh không ngừng rung lên. Anh áp sát mặt vào ngực tôi và hít những hơi thật sâu, thật dài. Tôi bối rối:
- Anh Hoàng, anh làm sao thế?
Không trả lời. Anh vẫn áp chặt mặt vào ngực tôi hít thật sâu, như muốn hít toàn bộ hơi ấm và mùi cơ thể tôi vậy. Linh cảm như có chuyện chẳng lành tôi vội vã đẩy anh ra.
- Buông em ra đi! Anh làm cái gì thế?
Ngay lập tức anh vồ lấy tôi, đè lên người tôi, nói trong hơi thở gấp gáp:
- Hải ơi, anh muốn! Hãy chiều anh đêm nay!
Hơi thở nóng ran của anh phả vào mặt, vào cổ tôi. Một tay anh ghì chặt hai tay tôi lên cao, tay kia phũ phàng đặt xuống ngực tôi, tham lam cởi bỏ từng chiếc cúc áo.
- Đừng! Anh Hoàng! Anh làm cái gì vậy? Em cũng là con trai mà! Anh Hoàng! Buông em ra! Anh điên rồi! - Tôi cố sức giẫy giụa và vùng vẫy.
- Hải ơi! Anh thích Hải! Hãy cho anh đêm nay đi mà! Hải ơi! Một lần thôi! Một lần thôi mà Hải!
- Không! Không! - Những nụ hôn liên tục chút xuống môi, xuống cổ, xuống ngực tôi. - Không! Không! - Tôi thật sự hoảng loạn và sợ hãi - Buông em ra đi anh Hoàng! Buông em ra!
- Hải! Đừng từ chối anh mà Hải! Hải! Anh yêu em!
- BUÔNG EM RA! - Tôi hét lên rồi lấy hết sức lực giơ chân đạp mạnh vào bụng anh. Cú đạp làm anh bật khỏi giường ngã nhào xuống nền nhà, đầu đập vào chiếc ghế nhựa gần đó.
- Anh... - Tôi mặt cắt không còn giọt máu nhìn anh Hoàng trên nền nhà, hai tay cuống cuồng cài lại cúc áo.
Dường như sau cú đạp của tôi, anh Hoàng như thoát khỏi sự thèm muốn khủng khϊếp của thất tình lục dục. Mặt anh ngay lập tức tái đi, nhìn tôi đầy vẻ hối hận và xấu hổ.
- Anh... Sao anh lại làm thế? Trời ơi! Anh là Gay à?
Không nói gì, anh lặng lẽ gật đầu khẳng định. Tôi điếng người như sét đánh ngang lưng.
- Anh... Sao... sao anh không nói cho em biết sớm?
- Anh... - Anh cúi mặt không dám nhìn vào tôi - Anh... anh xin lỗi!
- Thôi được rồi. Anh mau lên giường ngủ đi. Chuyện hôm nay để mai hãy nói.
Anh gật đầu rồi bước lên giường, kéo chăn và nhắm mắt. Tim tôi vẫn đập thình thịch. Cố nằm thật xa anh, tôi cảnh cáo:
- Anh ngủ đi nhá, em cấm anh chạm vào người em đấy.
Anh Hoàng đã ngủ còn tôi thao thức trằn trọc mãi mà chẳng thể nào ngủ được. Thì ra anh Hoàng, người anh trai mà bấy lâu nay tôi yêu thương, kính trọng lại là Gay, là một người đồng tính.
Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn:
- Đêm qua do không kiềm chế được cảm xúc nên anh hơi thô lỗ với Hải. Hải cho anh xin lỗi nhá!
- Anh là Gay thật à? - Tôi hỏi lại như vẫn còn chưa dám tin điều này là sự thật.
- Ừ, anh là Gay.
- Và anh thích em? Anh yêu em?
Không trả lời, anh chỉ khẽ gật đầu. Hèn chi... Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh lại đối xử tốt, lại quan tâm tôi như vậy. Tôi cũng đã hiểu tại sao anh hay lén nhìn tôi trong lớp.
- Bây giờ anh tính sao?
- Anh... anh xin lỗi Hải! Anh đã quyết định rồi. Anh sẽ tạm biệt Hải trong ngày hôm nay. Từ nay anh sẽ không gặp Hải, Không làm phiền Hải nữa.
- Anh... - Chẳng hiểu sao lời nói của anh lại làm tôi rưng rưng nước mắt - Anh Hoàng, anh quả là làm cho em vô cùng thất vọng.
- Anh xin lỗi! Đáng lẽ ra anh không nên theo đuổi Hải. Không nên nuôi dưỡng tình cảm của mình đối với Hải. Bây giờ Hải đã biết anh thật sự là người thế nào rồi, anh sẽ không làm phiền Hải nữa đâu.
- Làm phiền Hải? Thế nào là làm phiền Hải? Anh nói vậy là có ý gì?
- Anh... anh sẽ không gặp Hải nữa.
- Tại sao?
- Vì anh là Gay. Vì anh là người đồng tính. Anh không xứng đáng làm anh trai Hải nữa.
- Gay thì sao? Gay thì không phải là người chắc? Anh Hoàng, em không cho phép anh tự hạ thấp và bôi nhọ bản thân mình như vậy.
- Anh...
Nước mắt anh và nước mắt tôi ứa ra. Không để cho anh nói tiếp, tôi ôm chặt lấy anh vào lòng.
- Anh trai em đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy được không anh? Anh nghĩ như vậy em buồn lắm. Anh nghĩ như vậy là anh không hiểu em, là oan uổng cho em đó. Gay thì đã sao? Gay thì đã như thế nào? Em không quan tâm đâu. Trong mắt em anh vẫn là một người anh trai tốt. Đừng nói anh là Gay mà cho dù anh có bị một căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ nào đi nữa thì em vẫn mãi là em trai tốt của anh. Em không bỏ anh và em cũng không cho phép anh được rời bỏ em trong bất kì hoàn cảnh gì.
- Nhưng...
- Đừng nói nữa anh. Em hiểu anh định nói gì. Anh sợ mọi người sẽ bàn tán về em khi em qua lại với anh ư? Không! Em không sợ! Bởi trong em anh còn tốt, còn đáng mến hơn rất nhiều người.
- Hải, Hải nói thật không?
- Thật chứ anh. Anh quên bài hát anh viết tặng em rồi sao? " Dù mai có cách xa nhau rồi hay khổ đau đắng cay trong đời, hai trái tim con người luôn có nhau..." Em sẽ không vì bất cứ một lí do, một hoàn cảnh nào mà xa rời anh được. Tuy em không phải là Gay, em không thể đáp lại tình cảm của anh thì tận sâu trong đáy lòng em vẫn là em trai của anh, anh vẫn là một người anh trai tốt.