Anh Trai Tôi

Chương 1

- Mẹ này - Bữa ăn tối vừa xong tôi đã lại gần bên mẹ, gãi đầu, gãi tai tỏ vẻ như đang có chuyện gì khó nói vô cùng.

- Chuyện gì? - Mẹ tôi hỏi mà mắt vẫn không ngừng nhìn vào mấy vị quý phi Trung Hoa trên màn ảnh nhỏ.

- Con... con muốn đi học thêm.

- Ừ. Đó là chuyện tốt. Mày cứ đi học đi tao cho tiền mà đóng.

- Nhưng... nhưng con muốn đi học ngoại ngữ.

- Tiếng Anh hả?

- Dạ không. Tiếng Trung.

Nghe đến đó mẹ tôi mới chịu ngoảnh mặt lại nhìn:

- Sao không học tiếng Anh, học tiếng Trung làm gì?

- Tại con thích mà mẹ!

- Ừ. Tùy mày. Gì chứ việc học thì tao không phản đối. Mày thích học cái gì thì cứ việc học.

Mắt tôi sáng lên. Thật không ngờ lời đề nghị của tôi lại được mẹ dễ dàng chấp nhận đến như vậy. Tôi chạy lại gần ôm lấy mẹ và thủ thỉ y như một đứa con ngoan:

- Mẹ thật tuyệt vời. Vậy tối mai con sẽ đi học. Mẹ yên tâm, con học tiếng Trung mai mốt sẽ sang Trung Quốc cưới cho mẹ hẳn một nàng dâu Trung Quốc luôn, đảm bảo xinh đẹp như Chúc Anh Đài luôn ấy.

Mẹ tôi phì cười:

- Cha bố nhà anh. Mày mà cưới được người như Chúc Anh Đài thì...

- Thì mẹ đã làm hoàng hậu của vua Càn Long đúng không? - Tôi tinh nghịch trêu mẹ.

- Thằng quỷ! Thôi mau cút ra cho tao xem phim. Nhớ đi học phải đường hoàng đấy. Anh mà lấy cớ đi học để tụ tập đàn đúm thì tôi chỉ có đánh cho què cẳng.

Tôi dạ dạ vâng vâng rồi vui vẻ đi học bài. Tiếng Trung, mơ ước của tôi từ nhỏ đến giờ cuối cùng tối ngày mai tôi đã được đi học cái ngôn ngữ mà mình say mê yêu thích.

Hôm sau đúng sáu giờ tối lớp tiếng Trung chính thức bắt đầu. Có lẽ đây là lớp học thêm Trung Văn đầu tiên của trường được mở nên số học sinh vào học phải nói là rất đông. Bàn nào học sinh cũng phải ngồi bốn ngồi năm ấy thế mà vẫn thiếu. Cô giáo phải bảo một số bạn sang phòng bên chuyển thêm bàn ghế.

Và rồi 90 phút học đầy ngắn ngủi cũng trôi qua trong tâm trạng đầy tiếc nuối và hào hứng của tôi. Tôi thật không ngờ học Trung Văn lại tuyệt vời đến như vậy. Trời tối đen như mực nhưng tôi chẳng sợ ma cứ thế đạp vụt xe về nhà, lòng vui phơi phới.

Hôm sau và mấy hôm sau nữa, sau khi đã quen và phát âm thành thạo bản phiên âm, cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi viết chữ Hán. Lần đầu tiên trong đời chúng tôi chính thức được trở thành ông Đồ, bà Đồ của ngày xưa, có nghĩa là được cầm bút uốn lượn những chữ mà người ta nói là chữ Thánh Hiền ấy các bạn ạ. Chỉ khác ở chỗ là các cụ Đồ xưa viết bút lông còn chúng tôi viết bằng bút bi, bút mực.

Nhưng cũng phải công nhận rằng những chữ Thánh Hiền này thật là khó nhớ và khó viết. Nó cứ gạch dọc gạch xuôi, xiên ngang xiên ngửa. Tôi phải cố gắng lắm, phát huy mọi chất xám có sẵn trong đầu mới viết được vài ba chữ đơn giản. Âý thế mà những chữ tôi viết ra nó cứ ngoằn nghoèo, ngoằn nghoèo y như là giun nằm trên giấy ấy, chứ không được " rồng bay phượng múa " như chữ của cô giáo tôi. Nhìn mà phát chán!

Cố gắng viết mãi, khi đã khá mỏi tay, tôi để bút sang một bên rồi ghé sang vở thằng bạn bên cạnh. Trời đất! Tôi choáng váng mặt mày! Những chữ tôi viết đã khủng khϊếp lắm rồi vậy mà chữ của nó lại càng khủng khϊếp, tồi tệ hơn. Thấy tôi cố ngụm miệng ngăn cười, nó lắc đầu chán nản:

- Khó xơi lắm mày ơi! Kiểu này mai tao bỏ.

Tôi gật gật đầu. Đúng là khó xơi thật. Nhưng dù có khó xơi đến thế nào tôi cũng quyết không bỏ cuộc đâu. Ước mơ của tôi mà lại.

- Bây giờ có bạn nào lên bảng viết từ mới được chưa? - Cô giáo bất chợt lên tiếng.

- Ôi! Khó lắm cô ơi! Mới viết có một lúc mà, mới lại chữ hôm nay khó nhớ lắm! - Cái Duyên, lớp trưởng lớp Trung Văn nhăn nhó nói. Vì nó học gọi là kha khá nên lớp tôi mới đề xuất nó làm lớp trưởng. Nó mà đã kêu khó thì cả lớp chắc chắn đều phải bó tay.

- Hao! A Huang! Qing ni!

Cả lớp giật mình nhìn cô giáo rồi quay sang cái chỗ mà cô chỉ tay. A Huang, cái tên được cô giáo mời vui vẻ bước lên bục giảng.

Chưa đầy năm phút sau tất cả các từ mới của ngày hôm đó đã được tên A Huang viết làu làu lên bảng. Cả lớp tròn xoe mắt rồi ồ lên thán phục. Chữ Hán của hắn! Ôi! Phải nói là trên cả tuyệt vời, có thể nói còn đẹp hơn cả chữ cô giáo tôi ấy chứ.

Không ai bảo ai, cả lớp đồng thanh nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt. Tên A Huang mỉm cười một nụ cười thân thiện rồi bước về chỗ. Nụ cười của hắn dưới ánh điện sao mà đẹp đến mê người.

- Hen hao! A Huang shi dian! Rất tốt! Bạn Hoàng mười điểm. - Cô giáo vừa dùng tiếng Trung vừa dịch luôn sang tiếng Việt. - Các em thấy đấy, chữ Hán cũng đâu khó nhớ và khó viết đúng không nào? Bạn Hoàng đã nhớ và viết rất đẹp đó thôi. Có công mài sắt có ngày nên kim, nếu các em chịu khó và biết phấn đấu thì các em sẽ được kết quả như mong đợi.

Tôi gật gù đồng ý với châm ngôn của cô giáo nhưng bất giác trong lòng lại nghĩ : " Làm gì có chuyện tên này giỏi như vậy nhỉ? Có khi hắn đã học ở đâu từ khi nảo khi nào rồi, bây giờ trở về đây ngồi lại vài hôm cho vui thì có.

Chiều hôm sau tôi đến lớp sớm hơn mọi khi. Mục đích là để có thời gian làm quen bắt chuyện với tên " siêu nổi " này.

Kia rồi. Hắn đến cũng khá sớm đấy nhỉ? Đến còn sớm hơn cả tôi cơ đấy. Phòng học chưa mở nên hắn đang đứng bên hành lang nhìn xuống sân trường. Tôi bước đến gần rồi mỉm cười thân thiện:

- Chào bạn! Bạn đến lâu chưa?

- Ừ. Chào em! Anh đến được 15 phút rồi.

Gì đây? " Em? " Nhìn cái mặt non choẹt, non hơn cả mặt tôi mà dám xưng anh với tôi cơ đấy. Tên này. Ngươi được lắm!

- Này, bạn học lớp mấy mà dám gọi mình là em thế? - Tuy hơi tức nhưng dù sao mình cũng là người chủ động làm quen nên tôi đành phải nuốt cục tức xuống cổ mà giả vờ thân thiện.

- Anh học lớp 12.

- Phét!

Hắn nhìn tôi, mỉm cười:

- Còn em học lớp 10 đúng không?

Tôi gật đầu:

- Đúng. Mình học lớp 10. Nhưng mình không tin bạn học lớp 12 đâu.

Hắn mỉm cười rồi mở cặp sách rút ra một quyển vở đưa cho tôi xem. Nhìn vào nhãn vở tôi thấy ghi: " Phạm Nghĩa Hoàng, lớp 12C, trường THPT Lê Ích Mộc."

Thì ra hắn nói thật. Hắn học lớp 12, hơn tôi hai tuổi. Lại còn học chung một trường nữa.

- Sao? Giờ tin chưa em?

- Tin rồi! Hi hi!

Tôi cười mà mặt nhăn như khỉ. Hơn tôi hai tuổi mà mặt non hơn cả tôi. Bắt tôi gọi bằng anh thì thật là xấu hổ.

- Gọi anh có chuyện gì không em?

- Dạ... tại... em muốn làm quen với anh thôi.

Thật là ngượng khi phải thốt ra những lời đó. Nhưng suy đi nghĩ lại, dù sao hắn cũng hơn tuổi mình, mình gọi hắn là anh cũng đâu có gì tổn hại? Hi hi!

- Sao mà em muốn làm quen với anh vậy?

- Thì em thích. Có được không anh?

- Được chứ. Em thích anh thật à?

- Dạ vâng.

Chẳng hiểu sao khi nghe tôi trả lời như vậy hắn bất giác mỉm cười thật tươi, cứ như là vừa nghe được lời gì đó hạnh phúc lắm, ấm áp lắm không bằng.

- Có chuyện gì không anh? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừm... Cũng không có gì. Anh tên Hoàng, còn em tên gì?

- Dạ em tên Hải, học lớp 10A8 đó anh.

- Hải à? Hoàng Hải. Tên hay đấy.

- Dạ không. Em tên Lê Hải chứ không phải Hoàng Hải.

- Ừ. Anh nhầm. - Hắn mỉm cười mà cứ y như có mưu mô gì trong từng lời nói thì phải.

- Anh Hoàng này, anh học tiếng Trung lâu chưa?