Chương 7: 1 cân 19, và lời cầu hôn bất ngờ
*Bụp* *Bụp*...Pháo ma thuật được bắn lên không trung và túa ra với rất nhiều màu sắc khác nhau, hôm nay là ngày cuộc tuyển chọn bắt đầu. Tất cả các phụ huynh từ nhiều chủng tộc khác nhau đều đến để xem khả năng của con mình, mọi người đều tập trung sẵn ở khu vực sân bay (Vì những chủng tộc như Rồng, Bahamut,...do có thân hình quá lớn nên cần phải có khu vực sân bay để tập hợp :v) để từ từ tiến vào khu kí túc xá dành cho khách. Sáng nay có bức thư chuyển tới từ gia đình tôi, họ nói ngày mai họ mới đến để xem tôi đấu với Mini Boss. Hôm nay chúng tôi sẽ thi lí thuyết mặc dù là đếch biết phải làm gì. Hiện tại chúng tôi đang tập trung ở đấu trường và chia thành 100 hàng bằng nhau. Các giáo viên lần lượt dẫn ra những con quái vật khác nhau.
"Được rồi, giờ sẽ là phần thi lí thuyết. Với mỗi con quái thú trên đây, bằng tất cả những gì mà các em đã học được trong 20 năm qua, mỗi người các em hãy gϊếŧ chúng chỉ với một đòn, không được ra đòn lần thứ hai, những ai gϊếŧ được từ 15 con trở lên là đạt yêu cầu. Do mỗi loại quái khác nhau nên điều cần thiết để gϊếŧ chúng sẽ khác nhau. 20 năm qua, những ai chăm chỉ tìm hiểu thì sẽ có thể qua được bài thi này dễ dàng" -Alexandra-sensei đứng trên bục trong dạng người và đang sử dụng
Tính ra tôi đã gϊếŧ hơn hàng nghìn loại quái khác nhau lúc trước nên đối với tôi không hề khó chút nào nhưng xem ra một số người gặp rắc rối vì không biết làm thế nào để kết liễu lũ quái trong một đòn. Và sau nữa ngày, phần thi lí thuyết cũng đã kết thúc. Số người vượt qua được phần lí thuyết chỉ còn khoảng 20.000 tức là chỉ còn một nữa so với ban đầu. Nhưng ngày mai chúng tôi sẽ đấu với lũ quái cấp cao để phân hạng rank. Lúc này tôi không lo cho lắm và đang ngồi trong phòng lướt Smartphone.
*Cốc* *Cốc*
"Là Arux đây, cậu có trong đó không?"
"À, tớ đây. Có gì không?"
"Chuyện là cậu giúp chúng tớ luyện tập được không? Ngày mai phải chiến đấu với một Mini Boss, tớ thấy khá sợ và không an tâm"
"Cũng được thôi. Mà khoan, lúc nãy cậu nói là "chúng tớ" à?"
"Ừm, cả bọn luôn ấy"
"Haizz~, đi thôi"
Tôi đi theo Arux ra đến giữa sân trường, tại đó cả bọn đã tập hợp đầy đủ.
"Thế, bây giờ các cậu muốn luyện tập kiểu gì đây?"
"Thật ra bọn tớ vẫn chưa quyết định phải làm gì cả. Cậu có ý kiến nào không?" (Philia)
"Thật không ngờ luôn đấy. Vậy bây giờ thế này, một mình tôi sẽ cân 19 người các cậu, sân đấu sẽ là cả khuôn viên trường. Từ đây đến chiều nếu có thể chém tôi được một cái thì coi như các cậu thành công"
"Cậu tính cân hết à, đừng có đùa chứ!" (Nv nền)
"Không, nói thật đấy"
"Chúng ta hãy thử xem" -Arux quay sang nói với những người kia, tất cả họ đều răm rắp nghe theo. Ngoan dễ sợ.
"19 người chúng tôi, yêu cầu thách đấu Agvire, cậu đồng ý chứ?" (all)
"Tôi đồng ý"
Tất cả mọi sự chú ý trong sân trường đều huống về chúng tôi. Trên không trung hiện lên 20 thanh HP ảo trong đó có một thanh màu đỏ duy nhất là tôi, còn lại màu xanh là của đám Arux. Phân chia màu cứ như tôi là kẻ xấu ấy. Sau khi con số vừa về không, tôi liền dùng
"Không dễ đυ.ng vào được họ đâu!"
Là Philia, cô ấy đang cầm một cây kiếm màu vàng có khắc những đường nét rất tinh vi trên lưỡi kiếm. Thuộc tính của cây kiếm đó là quang.
"Aaaaaaaaaaaaa!!"
Arux lao tới và dùng thanh kiếm của cậu ta chém tôi, cùng lúc Philia dùng thanh kiếm của cô ấy đâm về phía tôi. Tôi né hai đòn tấn công cùng lúc và từ phía sau một cây thương đâm tới, tôi liền phản xạ và né qua phải thật nhanh. Cây thương khi nãy là của Alazar, hình như nó thuộc tính hỏa. Hàng chục đòn tấn công dồn dập về phía tôi, từ phía cánh trái, một trận mưa tên lao xối xả xuống đầu tôi, tôi đều né được hết nhưng nhém nữa là phải hứng một đòn của Arux. Một lát sau, có lẽ năm người kia đã hoàn thành giai đoạn niệm phép và chuẩn bị xả skill. Hai người đằng sau niệm skill dạng Buff lên ba người phía trước. Dựa theo độ phát sáng thì có lẽ nó tăng thêm cho ma thuật sắp thi triển khoảng 14% sức mạnh.
"
Từ phía ba người họ, xuất hiện sáu tia sáng màu trắng có đầu nhọn giống mũi tên và bắt đầu lao về phía tôi. Tốc độ của nó rất nhanh nhưng không thể nhanh bằng
"
Từ phía sau, tôi tạo ra bảy cây thương bằng sấm sét dài khoảng 8m chĩa mũi về hướng mấy cái mũi tên rượt theo tôi nãy giờ và lao thẳng vào chúng. Những mũi thương và mũi tên của bọn kia đâm vào nhau tạo một vụ nổ nhỏ, cũng may lúc đó không có ai đi ngang qua khu vực đó. Sáu mũi thương của tôi đã triệt tiêu đi sáu mũi tên kia, còn lại một mũi thương bay xuyên qua đám khói, lao về phía đám Arux và...
*Bùm*
Năm người đã ra đi anh dũng. Thanh HP ảo của năm thằng mặt lìn niệm phép khi nãy đã giảm về không nhanh chóng.
"Này này, ở đây có việc gì xảy ra vậy?" (1 ông thầy nào đó)
Giờ này trường mới cử giáo viên xuống dẹp loạn à, muộn vãi. Mà thôi, dù gì có còn hơn không. Khoảng 20" sau, đám đông đã được giải tán và mọi người đều về kí túc xá. Mặc dù vậy nhưng tôi cứ có cảm giác là từ đây về sau, tôi sẽ không thể sống yên ổn được nữa. Do trận đấu đã kết thúc nên mọi thứ, thương tích và những thiệt hại trên mặt đất như mấy cái lỗ đều được phục hồi lại như cũ, nhưng những người bị bất tỉnh thì họ chưa tỉnh lại ngay được nên đã được đem lên khu chữa trị. Bỗng dưng Arux, Philia và Alazar, cả ba người họ đi lại chỗ tôi đang đứng.
"Agvire-kun này, làm sao cậu bá đạo dữ vậy? Một mình cân 19 người bọn tớ nhưng chỉ còn ba người chúng tớ còn trụ được nhưng lại gần như kiệt sức. Mặc dù vậy nhưng tớ lại cảm thấy cậu chưa dùng hết sức, đúng không?" (Philia)
"Phải đó, dù cố gắng mấy nhưng bọn tớ chắc chắn không thể nào thắng được cậu. Tớ cứ có cảm giác cậu đang đi trước bọn tớ một đoạn rất xa, không thể nào đuổi kịp được cậu cả" (Alazar)
"Không không, do các cậu tưởng tượng thôi nhưng thật ra tớ đã dùng hết sức rồi"
"Không đâu, đúng như Philia đã nói, cậu vẫn chưa tung hết sức. Từ đầu trận đến giờ, cậu vẫn chưa đung đến
"À ờ là do tớ quên mà thôi"
"Bọn tớ xin cậu, nếu qua được kì thi này, xin cậu hãy chỉ dạy cho bọn tớ!!" (all)
Thấy chưa, cảm giác đó trúng bóc. Nếu như nhận chỉ dạy bọn họ thì coi như hết mẹ thời gian nghỉ rồi. Nhưng nhìn mặt họ lại rất nghiêm túc muốn được tôi chỉ dẫn. Có nên nhận lời không? Cũng vì cái tính cách này mà mình đã phải chết do bị tàu hỏa hôn một cách nồng nàn.
"Làm ơn, hãy chỉ cho chúng tớ!" (all)
Đệch, làm sao giờ?...
"T-thôi được rồi, tớ nhận lời"
"Thật sao, hay quá!" (Philia)
Thế là đêm đó, tôi không tài nào ngủ được vì cứ mãi nghĩ về những rắc rối sau này.
__________Chuyển cảnh__________
__________Pháo đài không trung Emlord_________
Một người phụ nữ bước tới. Nhìn thân hình và diện nào thì cô có lẽ đã khoảng 30 tuổi. Cô đang đi vào giữa đại sảnh, hai bên là hai hàng binh lính với những chiếc cánh thiên thần màu đen trông như của thiên thần xa ngã. Chính giữa đại sảnh là một bộ ghế nằm màu đen và đang có một người nằm trên đó. Hắn ta có một đôi cánh đen lớn và một chiếc sừng nhỏ trên đầu, khoác một bộ đồ đen và đang nằm gác chân lên thành ghế. Người phụ nữ bước lại chỗ của hắn ta đang nằm và quỳ xuống nói.
"Thưa ngài tổng lãnh thiên thần xa ngã Azazel, mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi ạ"
"Tốt, ngày mai ngươi hãy chỉ huy một đội quân năm ngàn người cùng với một con Boss cấp S tấn công bọn chúng. Cái học viện Transylvania khốn nạn đó.... sắp tan tành rồi hé hé hé!!"
"Xin tuân lệnh!!"
Nói rồi người phụ nữ nhanh chóng bước ra ngoài để lại tên thiên thần xa ngã với nụ cười bệnh hoạn ở phía sau.
__________Chuyển cảnh__________
__________Học viện Transylvania__________
____________________________________________________________
POV Cecilia von Earlshide.
Tôi là Cecilia, ngay sau khi đến học viện, mặc dù được nhiều người tỏ tình và các bạn gái khác bao quanh nhưng tôi vẫn cố gắng tìm kiếm một người có đeo một sợi dây chuyền màu vàng kim vì tôi đã bị hút hồn bởi người đó. Nhưng do quá nhiều học viên nên vẫn chưa thể tìm thấy. Cho đến khi có một trận đấu tập diễn ra giữa sân trường, tôi đã đi xem tình hình ra sao thì thấy có một người có lối chiến đấu rất giống với người đã cứu tôi khi ở đảo Oscorp, đặc biệt là cái tốc độ đó, cái tốc độ khủng khϊếp đã áp đảo con Fafnir. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, cậu ta chính là Hắc Quỷ.
Sau khi trận đấu kết thúc, giáo viện đã giải tán toàn bộ học sinh đã tụ tập ở đây, tôi thấy cậu ta chuẩn bị quay về kí túc xá nam nên tôi cũng đuổi theo. Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp cậu ta.
"Này cậu kia, đợi đã!!" Tôi la lớn gọi và cậu ta đã nghe thấy.
"Hửm, cô là ai? Gặp tôi có chuyện gì sao?" (main)
"Này ai vậy?" (Arux)
"Phải đó, nhìn cô ấy xinh thật đấy!" (Alazar)
"Có biết đâu" (main)
"Anou, cho hỏi cậu có đeo sợi dây chuyền màu vàng kim nào không?"
"À ờ có đấy" nói rồi cậu ta lấy trong áo ra sợi dây chuyền màu vàng kim có mặt dây chuyền hình thoi và có một ổ khoá chính giữa, đích thị là cậu ta rồi.
"Cho hỏi sợi dây chuyền này bị sao à?" (main)
"À, tôi đã tìm kiếm cậu bấy lâu nay, giờ gặp lại cậu ở đây thật tốt quá"
"Cô là ai, chúng ta có quen nhau à?" (main)
"Anh không nhớ sao, tôi là người đã được anh cứu ở đảo Oscorp một năm trước đây đấy Hắc-Quỷ"
"Hắc Quỷ?" (Arux và Alazar)
"N-này đừng có gọi cái tên đó ra chứ. Mà tôi cũng nhớ cô là ai rồi nhưng lúc đó tôi cũng chưa có hỏi tên của cô nữa" (main)
"Xin tự giới thiệu, tôi là Cecilia von Earlshide, là con gái của hiệu trưởng học viện cũng như là công chúa, con của hoàng đế chủng tộc Bahamut. Và tôi đã yêu anh ngay từ khi được anh cứu lúc đó rồi, vì vậy xin anh hãy cưới tôi"
"H-hể?"
...
"HỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂ...................!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" (Nguyên khu kí túc xá nam)
____________________________________________________________
PoV main.
Sau khi trận đấu kết thúc, tôi đang cùng với đám Arux quay về kí túc xá nam thì từ phía sau có ai gọi tôi thì phải. Tôi quay lại phía sau thì thấy có một người con gái chạy về phía này. Cô ấy xinh như một tiên nữ, cô có một mái tóc bạch kim dài ngang hông, kết hợp với đôi mắt màu đỏ của riêng chủng tộc Bahamut làm tăng thêm vẻ đẹp cho cô ấy.
"Hửm, cô là ai? Gặp tôi có chuyện gì sao?"
"Này, đó là ai vậy?" (Arux)
"Phải đó, nhìn cô ấy xinh thật đấy" (Alazar)
"Có biết đâu"
Tôi thật sự không biết cô ấy là ai nhưng trông cô ấy có vẻ là biết tôi ấy nhỉ.
"Anou, cho hỏi cậu có đeo một sợi dây chuyền màu vàng kim nào không?"
"À ờ có đấy"
Không biết cô ấy có liên quan gì đến sợi dây chuyền mà mẹ tặng tôi nhỉ. Nói thật tôi để ý nãy giờ hình như cả khu kí túc xá nam đang nhìn chúng tôi thì phải, cảm giác nguy hiểm vl. Tôi thò tay vào trong áo lấy ra sợi dây chuyền mà mẹ đã tặng.
"Cho hỏi sợi dây chuyền này bị làm sao à?"
"À, thật ra tôi đã tìm kiếm cậu rất lâu rồi, giờ lại gặp cậu ở đây thật tốt quá"
"Cô là ai? Chúng ta có quen nhau à?"
"Anh không nhớ sao, tôi là người đã được anh cứu ở đảo Oscorp một năm trước đây đấy Hắc-Quỷ"
"Hắc Quỷ?" (Arux và Alazar)
"N-này, đừng có nói cái tên đó ra chứ. Mà thôi, tôi cũng nhớ ra cô là ai rồi nhưng lúc đó tôi cũng chưa có hỏi tên cô nữa"
"Xin tự giới thiệu, tôi là Cecilia von Earlshide, là con gái của hiệu trưởng học viện cũng như là công chúa, con của hoàng đế chủng tộc Bahamut. Và tôi đã yêu anh ngay từ khi được anh cứu lúc đó rồi, vì vậy xin anh hãy cưới tôi"
"H-hể?"
...Đù!
"HỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂ...................!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" (Nguyên khu kí túc xá nam)
T-tôi có nghe nhầm không nhỉ? Ặc, những sát khí đó, hàng nghìn ánh mắt chĩa vào từ sau lưng làm tôi lạnh sống lưng. Cái cảm giác lúc đó là trúng bóc chẳng sai một li nào cả.
"Thằng khốn kia, mày làm gì nữ thần Cecilia của tao vậy hả!?" (Nv nền)
"Nữ thần của tao đã bị mày cướp mất ngay trước mặt tao thằng c-hó!!" (Nv nền)
"Thằng kia, đứng lại đó, tao phải gϊếŧ mày!!!" (Nv nền)
(Còn nhiều nữa)
Cái dell gì thế này, tạm thời chuồn trước đã.
"Arux, Alazar, ở lại chịu trận giùm tôi nha"
Nói rồi tôi bật mod "tốc hành" để chạy trốn sẵn tiện "vớt" luôn Cecilia. Sau một lúc, hai chúng tôi đã xuống chỗ khu đấu trường.
"Này cô có bị điên không mà nói thế hả?"
"Không đâu, chuyện này đã được phụ hoàng cho phép nên em mới có thể cầu hôn anh đấy"
"Nhưng mà..."
"Không sao, anh không cần chấp nhận ngay đâu nhưng em sẽ nói lại lần nữa. Cho hỏi tên thật của anh là gì?"
"Agvire, Agvire Bloodfallen"
"Agvire à, cái tên đẹp nhỉ. Agvire, anh có đồng ý lấy em làm vợ không?"
...
"Phụt, ha ha ha ha ha..."
"N-này, có gì đáng cười chứ!?"
"Nghĩ lại cũng buồn cười, tính ra em chỉ mới gặp tôi được hai lần, chưa hiểu gì nhau mà đã hỏi cưới người ta rồi. Em ngây thơ thật đó!"
"Hức hức"
Hể, tôi nói gì sai à? Trông cô ấy mếu máo như sắp khóc ấy. Khuôn mặt của cô ấy lúc này..nói sao nhỉ? Đúng rồi, moe. Phải nói rất chi là moe! Trông cô ấy như thế thì tôi chỉ muốn chọc cô ấy mà thôi.
"Này này, em khóc đấy à?"
"Do anh cả đấy, chịu trách nhiệm đi!"
"Thôi được rồi, hẹn hai năm được không? Hai năm để hai ta tìm hiểu lẫn nhau"
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Hứa nhé!"
"Ừm"
Buổi tối hôm đó, tôi không thể nào về kí túc xá được nên cô ấy và tôi cùng ngồi ngắm bầu trời đầy sao. Nhưng không biết từ lúc nào, cô ấy đã dựa vào vai tôi để ngủ trông cứ như trẻ con vậy.
"Cưới cô ấy làm vợ à, thú vị thật. Kiếp trước mình không có một mãnh tình vắt vai nữa ấy vậy mà..."
Dựa vào việc cô ấy dẫn đầu năm người hầu lúc đó dù không thể đánh thắng được con Boss nhưng có thể nói cô ấy rất mạnh, dựa vào đó cô ấy có thể vào được rank S một cách dễ dàng. Tôi nhìn cô ấy ngủ rất dễ thương, cứ như em bé vậy. Mặc dù tôi muốn nựng cô ấy lắm nhưng tôi buồn ngủ quá rồi. Cứ thế tôi dựa vào cô ấy rồi dần thϊếp đi.