[Tuyển Thủ Vô Hình] Kỳ Tích

Chương 3

Cầu thủ tiên phong chủ lực của đội bóng rổ Teiko - Aomine Daiki.

Tuy rằng tên này khi phiên âm trong đây sẽ làm cho mọi người không khỏi liên tưởng đến một bộ phim điện ảnh nước ngoài rất nổi tiếng "The Green Hornet (Thanh Phong Hiệp)" (1) nhưng thực ra hai người này một chút quan hệ cũng không có. (Truyện được viết trong tiếng Trung, nên tên của Aomine phiên âm ra là Thanh Phong Đại Huy)

Nhưng là chúng ta không thể bởi vì dòng họ kỳ lạ mà hoài nghi thực lực của Aomine.

Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, có ai lại không biết cái tên Aomine Daiki này?

Suốt hai năm học không một tháng nào đủ điểm chuyên cần.. Thế nhưng vẫn thần kỳ mà qua được kỳ thi khảo sát cuối năm với số điểm vừa vặn đậu, một điểm cũng không thừa nổi.. Mỗi lần đều có thể khiến cho giáo viên chủ nhiệm tức giận đến mức vò nát mái tóc giả trên đầu mình..

Aomine nổi tiếng nhất ở Teiko không phải là do kỹ thuật bóng rổ xuất chúng, mà là do hành vi thường ngày của hắn ở trong trường.

Làm mọi chuyện theo ý mình, vi phạm không biết bao nhiêu nội quy!

Trong các tiết học buổi sáng, cơ bản là nửa cái bóng của hắn cũng chẳng thấy.

Lúc nghỉ trưa, Aomine Daiki có lẽ sẽ xuất hiện ở trên sân thượng, nơi mà gần đây nổi lên lời đồn là xuất hiện âm hồn quấy nhiễu.

Buổi chiều lúc thời gian hoạt động của câu lạc bộ, hắn có thể sẽ đến nhà thi đấu chuyên dùng của đội bóng rổ để luyện tập.

Thực ra giáo viên phụ trách đã dũng cảm đi thăm dò vài lần, nhưng lần nào cũng bị một quả bóng rổ từ trên sân thượng không người "vô tình" bay đến, dọa cho chạy đến không kịp ngoái đầu.

Thật sự là tình cờ, nhưng lại không có ai chịu tin.

Kise Ryota chuyển tới Teiko đã được một thời gian, tuy cũng đã khá hòa nhập được với trường mới, nhưng là – dường như chẳng có gì vực dậy được sự hứng thú đã muốn gỉ sét trong hắn.

Nhưng là hiện tại so với chuyện đấu bóng rổ one on one, điều càng khiến hắn giật mình là..

"Cái gì? Ba người chúng ta dĩ nhiên là cùng một lớp?" Kise dựa vào cánh cửa của sân huấn luyện, quyển "sách hướng dẫn cho thành viên mới" trong tay cũng thiếu chút nữa không cầm chắc mà rơi xuống đất.

"Hét cái gì? Ngạc nhiên lắm à." Aomine ghét bỏ liếc nhìn hắn, trên đầu ngón tay là quả bóng rổ đang vững vàng xoay tít.

Cái tên người mới này, ngay cả quy tắc cơ bản cũng không biết?

Thế thì còn cái quái gì mà tính chứ!

Thật không biết tên Midorima kia lại nhiễm phải cái tật xấu gì, mà ngay cả Akashi cũng dung túng hắn như vậy.

Murasakibara nghiêng đầu nhìn nhìn vẻ mặt khó chịu của Aomine, nếu đã nói như vậy thì đành phải đứng lên thôi, "Này người mới, tên là gì nhỉ? Uh, đúng rồi, là Kise đúng không.. Cậu sao lại nói là ba người a? Cậu bỏ quên Kurochin rồi!"

Tính cả Midochin, Minechin, Kurochin và cả Kise Ryota, lớp 2-B tổng cộng có bốn người ở đây mới đúng.

Kuroko vốn bị bỏ quên, lại thành thật đứng bên người Murasakibara gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, bốn người chúng ta là cùng một lớp."

Kise Ryota, "..."

Thực sự là có lỗi mà, hoàn toàn đem cậu ta quên sạch sẽ.

Bốn người rõ ràng ở chung một lớp, vì cái gì mình đã chuyển đến suốt một tuần mà ngay cả bóng dáng họ cũng chưa thấy qua?

Đôi mắt tinh anh của Kise đảo qua đảo lại như hồ ly, loại chuyện quỷ dị chỉ hiểu được mà không nói nổi thành lời này là cái quái gì vậy?

Xem ra, mấy bạn học trong lớp 2-B của Teiko thực sự là rất thần kỳ a!

Nhưng mà chuyện này, dường như.. bắt đầu thú vị hơn một chút rồi.

"Soạt" một cái đem quyển sách gấp lại, đôi mắt vàng nhạt khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.

Kise Ryota mỉm cười với Midorima Shintaro, khóe môi giương lên một độ cong vừa phải, ngữ khí thành khẩn, lý do đã chuẩn bị đầy đủ, "Trước hết có thể mời Midorima đồng học biểu diễn một trận one on one hoàn chỉnh được không? Người vừa mới gia nhập như tớ, có chút không biết phải làm gì.."

"Hửm? Không biết phải làm gì sao?" Động tác lật sách của Midorima ngừng lại một chút.

Hắn giương mắt, nhìn người bạn học mới chuyển đến trong truyền thuyết, người đã phá vỡ kỷ lục nhận được thư tình của Akashi, bạn học Kise.

Biểu hiện vừa ngại ngùng vừa khẩn trương lúc nãy, mục đích đơn giản chỉ là để mình và Aomine đấu one on one một hồi cho hắn nhìn sao?

A – mơ cũng đừng tưởng được!

"Murasakibara, cậu tới đi." Midorima Shintaro đẩy gọng kính, vô trách nhiệm ném lại cho Murasakibara cao lớn đang vừa ăn vừa xem trò hay bên cạnh.

Tuy "Tử vi Oha Asa" (2) sáng nay đã nói, nếu hôm nay Cự Giải mang theo lucky item là một quyển sách bìa trắng thì sẽ có được phát hiện cùng thành công lớn trước nay chưa từng thấy.

Nhưng, "Tử vi Oha Asa" cũng nói, đó chỉ là khi Cự Giải tin tưởng trực giác của bản thân mình.

Không biết tên này có chủ ý gì, cho nên - hắn lựa chọn tin tưởng trực giác của mình, làm người bình thường đứng bên ngoài xem.

Murasakibara không hiểu gì trừng mắt nhìn xung quanh, sao mọi người đều nhìn mình vậy, lại nhắm đến mình rồi sao.

Bất quá không sao, buổi sáng đã ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, vận động một chút cũng tốt!

"Vậy thì đến đây đi, khởi động gì đó thì miễn đi, A – tôi trước tiên đi rửa tay cái đã." Trên tay dính toàn là vụn bánh kẹo, can bản không chơi được bóng rổ.

"Hừ, nhanh lên một chút." Aomine dừng quả bóng đang xoay tròn trên ngón tay lại, trên mặt lộ ra một tia tươi cười hài lòng.

Đấu one on one cùng Murasakibara vẫn là chuyện có thể chấp nhận được, tuy rằng Murasakibara đem bóng rổ thành loại vận động tiêu cơm hơn nữa lại còn là tên có chút vừa tham ăn vừa lười biếng, nhưng là thực lực so với tên người mới kia chắc chắn là hơn nhiều lắm.

Cái nụ cười này tuyệt đối là mang ý khinh thường! Là ý ghét bỏ a!

Kise Ryota cố gắng lui vào góc tường, muốn đem cảm giác tồn tại của bản thân giảm đến mức thấp nhất có thể a.

Sớm muộn gì cũng đánh ngươi đến răng đi lợi ở lại, ngươi hiện tại đắc ý vừa thôi!

Chính là.. A? Vì cái gì không lui vào được trong góc tường?

Từ kinh nghiệm kỳ lạ đã trải qua trong ngày hôm nay, hắn suy đoán môt chút, như vậy là - "Kuroko đồng học, có thể để cho tớ ngồi ở chỗ này một lát hay không a?"

Thiếu niên với mái tóc màu xanh nhạt im lặng gật đầu, không một tiếng động di chuyển cơ thể, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, một lần nữa lại biến mất trước mắt Kise.

Thật sự là gặp quỷ giữa ban ngày rồi!

Kise ấn ấn huyệt Thái Dương, muốn bình ổn cái trán đã nổi đầy gân xanh của mình, "Chờ một chút, Kuroko đồng học, đội bóng rổ chính thức có sáu người?"

Kuroko Tetsuya dừng bước, nói, "Đúng vậy."

"Như vậy còn có một người nữa là.."

"Haizaki-kun? Cậu ấy hình như đã xin nghỉ rồi - nghỉ dài hạn."

"..."

Hình như cái gì a.

Chính tuyển, xin nghỉ dài hạn?

Hắn vẫn là như lúc nãy cảm thấy đội bóng rổ chính thức này rất không có quy tắc, bất quá – thôi đi, đến thì cũng đã đến rồi, giờ không thể bỏ chạy đểt khiến mọi người khinh thường được.

Đó không phải là tác phong của Kise Ryota hắn.

Murasakibara Atsushi lau khô tay, cùng Aomine Daiki đi vào sân, Murasakibara theo thói quen định bày ra tư thế phòng thủ, bất quá đứng còn chưa ấm chỗ, Aomine đã không chút lưu tình đạp chân hắn một cước.

Bóng cũng trực tiếp ném vào trong tay Murasakibara, tức giận nhìn hắn, "Tôi phòng thủ."

"A? Uh.. Ha ha, thói quen." Murasakibara vô tội sờ sờ gáy, hai tay tùy ý linh hoạt điều khiển quả bóng, đi tới chỗ Aomine.

Murasakibara dẫn bóng, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa dứt, con ngươi biếng nhác đột nhiên lại giật giật đem lại ấn tượng hoàn toàn khác với lúc nãy.

Đây chính là lần đầu tiên đấu với Minechin ở vị trí này, từ trước tới nay đều là mình phòng thủ, Aomine tấn công.

Bất quá, ngẫu nhiên thay đổi một chút cảm giác có vẻ cũng không tồi chút nào?

Murasakibara hắt hơi cái, con ngươi màu tím chuyển động, "Tôi tới đây!"

"Hừ hừ, tùy tiện tới đi." Aomine triển khai tư thế phòng thủ, khóe miệng nhếch lên một chút, nụ cười tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hai người đứng trên sân, từ khoảnh khắc Akashi nói bắt đầu, không khí đã hoàn toàn thay đổi, không một động tác dư thừa, năng lực phản ứng nhanh nhạy đến khó tin..

Nếu tất cẩ các cầu thủ chính thức đều có năng lực như thế này, thì danh hiệu quán quân này quả thật không ngoa chút nào!

Kise không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sân, ngọn lửa trong mắt bùng cháy, thậm chí ngay cả Kuroko người có năng lực quan sát kém nhất ở đây cũng đã nhận ra.

Đó là ngọn lửa của sự hưng phấn cùng kích động.

Đầu ngón tay Midorima vẫn được băng lại như thường lệ hơn nữa còn cầm lucky item của hôm nay, quyển sách bìa trắng.

Hắn quay đầu lại đánh giá Kise Ryota đang kích động, nụ cười trên môi vẫn tao nhã như trước nhưng lại thêm vài phần chân thật, bớt đi một phần gượng gạo cho có lệ.

Gương mặt tuấn mỹ, lông mày cùng đuôi mắt thật dài rất khiến cho người ta chú ý, thật đúng là sinh ra để làm cho đám con gái điên cuồng.

Ánh mắt Midorima chuyển về phía Akashi, người chỉ mới năm hai đã được chọn làm đội trưởng, hắn nhẹ nhàng nhìn về phía sân đấu nói một câu, "Dừng ở đây đi, đổi người."

Một năng lực triển vọng như vậy làm sao có thể qua được mắt Akashi.

Bộ đồng phục mỏng kia, làm sao có thể che được khí lực mạnh mẽ cùng hoàn mỹ như thế.

Nhất là phần ngực của bộ đồng phục vừa vặn lúc nãy bị lớp trưởng Shiratori làm ướt, áo sơmi dính nước bó sát vào cơ thể vừa vặn làm nổi lên cơ ngực đẹp đẽ.

Tên này cao đến khoảng một mét chín, tuyệt đối không phải là một tên công tử bột tầm thường!

Rất nhanh, những lời này sẽ được chứng thực.

Aomine cùng Murasakibara sau một lúc khẩn trương giằng co, lúc này mới nhớ tới bọn họ còn chưa kịp làm mẫu cho thành viên mới.

Ngay sau đó Aomine hơi thả lỏng động tác, Murasakibara nhảy lên úp rổ, thành công kết thúc trận quyết đấu one on one này.

"Oáp, Minechin phòng thủ cũng rất mạnh đấy thôi." Murasakibara dụi dụi mắt, chậm rãi đi ra ngoài sân.

Midorima cười lạnh một tiếng, "Đó là bởi vì cậu buổi sáng ăn quá nhiều, cơ thể căn bản là không động đậy nổi."

Murasakibara biểu tình cổ quái nhìn hắn, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, "Midochin, cậu đang ghen tị tớ lúc nãy bón Kurochin ăn snack sao?"

Midorima nhất thời xuất hiện biểu hiện muốn phát điên, "Ai ghen tị cái đó hả!"

Trận one on one thứ hai bắt đầu, bao gồm tân thủ chỉ vừa gia nhập Kise cùng Aomine đang mang khuôn mặt ghét bỏ.

Tuy rằng tên người mới này tư thế cầm bóng rất được, nhưng là.. người mới chính là người mới, hắn đã xuống nước đến mức như vậy rồi, mà cái tên Kise này cư nhiên còn không nhìn ra sao.

Kise Ryota nheo mắt lại, không để ý tới Aomine đang cố ý cử động cứng ngắc.

Hắn yếu, nhưng cũng không cần làm thế này.

Tuy rằng tôi thật sự là người mới – nhưng là! Người mới cũng phải có tôn nghiêm!

Ánh mắt Kise đột nhiên trở nên sắc bén hơn, thân hình chợt lóe, cao lớn như hắn lại có thể làm được một động tác cực kỳ linh hoạt đột phá phong tuyến của Aomine.

Bất quá ngay cả như vậy, xác xuất hắn ném vào vẫn là rất thấp.

Lần đầu tiên cầm bóng rổ trong tay, lần đầu tiên thử ném rổ, cho dù hắn là một thiên tài copy, nhưng độ chính xác này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể luyện thành!

Như vậy – tiến gần lại rổ sẽ tốt hơn!

Trong đầu một lần nữa tưởng tượng lại động tác úp rổ biếng nhác lúc nãy của Murasakibara, Kise mạnh mẽ nhảy lên một cái, bên khóe môi vẫn là nụ cười tao nhã, động tác không một chút sai biệt so với Murasakibara lúc nãy.

"Loảng xoảng" một tiếng, bóng vào, tay hắn còn đang nắm lấy cái rổ trên cao, cột bóng có chút lung lay như muốn đổ, thanh âm úp rổ như vẫn quanh quẩn đâu đây trong nhà thi đấu.

"A, kỳ thật bóng rổ vẫn là rất thú vị."

Kise vuốt tóc mái, sửa sang lại mái tóc vì vận động kịch liệt mà có chút rối loạn, quay đầu lại, lúc này mới phát hiện -

"Này, mọi người đi đâu rồi?"

Năm người thế nhưng một cái bóng cũng không thấy! Mấy tên kia quả nhiên coi rẻ người mới!

Từ trong sân không một bóng người, một giọng nam trong trẻo còn thực sự trả lời hắn, "Đã đến giờ nghỉ trưa rồi, mọi người đều tới căn tin mua cơm."

Kise Ryota, "..."

* * *Tiếng nói.. ở chỗ nào.. ra vậy! (>.