Chương 37.1
Tốc độ thay đổi sắc mặt của thiếu nữ quả thực khiến người nhìn muốn nghẹt thở.
Đặc biệt là đôi vợ chồng kia, bọn họ kinh ngạc mà nhìn Tô Từ. Rốt cuộc là ai khi dễ ai? Một giây trước còn dựa vào lý luận mà nói với bọn họ, giây tiếp theo liền lập tức biến thành tiểu bạch thỏ bị ủy khuất?
Lục Chiết nhíu mày theo bản năng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hai người này không phải người tốt, bọn họ nhận nuôi Tiểu Thiên Tài là có mục đích. Em nghe thấy bọn họ nói chuyện, sau khi bị em vạch trần, bọn họ thẹn quá hóa giận, bắt đầu mắng em." Tô Từ nói.
Cô lớn lên xinh đẹp, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn dưới ánh mặt trời càng thêm tươi đẹp động lòng người, trong mắt đen phiếm nước, nhìn thế nào cũng làm người thích thế nấy. Đừng nói là cô bị người khác khi dễ, cho dù cô có khi dễ người khác, cũng sẽ làm người ta theo bản năng mà cảm thấy hợp lý.
"Cháu nói dối." Người phụ nữ trung niên vội vã phản bác: "Cô bé này, cháu có chuyện gì vậy? Chúng tôi một mảnh hảo tâm muốn nhận nuôi đứa trẻ trong cô nhi viện, cháu vì sao lại muốn bôi nhọ chúng tôi? Quấy rối chuyện tốt của đứa bé đối với cháu có chỗ tốt gì sao? Cháu đừng dựa một miệng mà nói dối."
Dù sao đối phương không có bằng chứng, căn bản không chứng minh được gì.
Nữ nhân viên công tác không nghĩ tới đột nhiên xảy ra chuyện như thế này: "Tô tiểu thư, em nghe thấy Trương tiên sinh cùng Trương thái thái nói cái gì?"
Người nhận nuôi đều phải trải qua điều tra, phù hợp điều kiện mới có tư cách nhận nuôi.
Trương tiên sinh cùng Trương thái thái không có con trai cũng như con gái, hơn nữa điều kiện kinh tế cũng không tồi, không ngại đứa bé Chân Thiên Tài có bệnh tim, đây là chuyên tốt khó kiếm được. Mắt thấy Chân Thiên Tài có thể được nhận nuôi, nữ nhân viên công tác thực không hy vọng xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Dù sao thì, đứa nhỏ Chân Thiên Tài này có bệnh tim, bỏ lỡ cơ hội tốt lúc này, phỏng chừng sẽ rất khó có người khác nguyện ý nhận nuôi em ấy.
Lục Chiết rũ mắt nhìn về phía Tô Từ, cũng hỏi cô: "Em nghe được cái gì?"
Tô Từ trực tiếp thuật lại lời của người đàn ông trung niên: "Chú ấy nói con gái của ông chủ chú có bệnh bạch cầu, cần người quyên máu có nhóm máu gấu trúc, mà Tiểu Thiên Tài vừa lúc là nhóm máu gấu trúc, chú ấy nhận nuôi Tiểu Thiên Tài là vì muốn bắt Tiểu Thiên Tài cứu con gái của ông chủ chú ấy, trở thành kho máu di động của đối phương. Làm điều kiện trao đổi, chú ấy muốn làm tổng giám đốc."
Tô Từ khinh thường mà cong cái miệng nhỏ, tiếp tục nói: "À, người phụ nữ này, dì ấy muốn làm vợ của tổng giám đốc. Sau khi bọn họ bị em phát hiện, liền bắt đầu tức giận mắng chửi em. Nếu không phải hai người tới, khả năng hai người bọn họ còn muốn động thủ với em."
Nửa đoạn trước là thật, câu cuối cùng là giả.
Nếu bọn họ thật dám động thủ, cô liền lớn tiếng kêu người!
Vẻ mặt của nữ nhân viên công tác khó tin: "Trương tiên sinh, Trương thái thái, lời Tô tiểu thư vừa nói là thật sao?"
Bọn họ nhận nuôi Chân Thiên Tài là vì mục đích ngoan độc như vậy?
Sắc mặt của người đàn ông trung niên cùng vợ anh ta bị Tô Từ nói kích đến khó coi.
"Chúng ta lúc nào động thủ với cháu?" Người phụ nữ trung niên tức giận chất vấn.
Tô Từ nhẹ nhàng nói một câu: "Vừa rồi."
Dù sao giống như bọn họ đã nói lúc trước, nói miệng không có bằng chứng, nói dối toàn dựa một miệng, Tô Từ cảm thấy cái này cô am hiểu!
"Cháu.." Người phụ nữ trung niên chưa gặp qua thiếu nữ nào miệng lưỡi sắc bén như vậy, có thể khiến người tức đến chết khϊếp.
Người đàn ông trung niên so với vợ anh ta thì trấn định hơn nhiều, anh ta nắm tay vợ mình, ý bảo cô ta không cần mở miệng: "Hôm nay chúng tôi tới là để nhận nuôi đứa bé, làm chuyện tốt. Hiện tại cô nhi viện các người nháo như vậy, về sau còn ai dám tới nhận nuôi đứa trẻ này nữa?"
Lời người đàn ông nói rõ ràng mang theo uy hϊếp. Tiếp tục nháo lớn, chịu ảnh hưởng sẽ chỉ có cô nhi viện cùng thằng bé đó.
"Lại nói, cháu bôi nhọ chúng tôi như vậy, làm danh dự của vợ chồng chúng tôi bị tổn hại, cháu có biết chú có thể đi kiện cháu không." Thủ đoạn của người đàn ông trung niên rất nhiều.
Trong mắt anh ta, cô gái trẻ tuổi như vậy, lại tự cho mình là chính nghĩa anh ta đã thấy qua nhiều, đầu óc không thanh tỉnh, cho rằng bản thân đang làm việc tốt, trên thực tế nếu thật sự gặp phải chuyện gì, so với ai khác cũng sẽ lúng túng.
"Cháu tin lời em ấy nói." Thanh âm thanh lãnh của thiếu niên vang lên: "Nghiệm chứng có nói dối hay không rất đơn giản, chỉ cần xác nhận con gái cấp trên của chú có phải có bệnh bạch cầu hay không, có cần phải truyền máu hay không, chuyện này có thể rõ ràng."
Tô Từ nghe thấy Lục Chiết nói tin tưởng cô, cô lập tức bắn một đôi mắt nhỏ vừa lòng cho hắn.
Nữ nhân viên công tác gật đầu đồng ý. Nếu Tô tiểu thư không nói sai, đôi vợ chồng này lại có ác ý ngoan độc như vậy, liền không thể nhận nuôi Chân Thiên Tài.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên đen xuống, chết không thừa nhận: "Cho dù con gái ông chủ của tôi có bệnh thì sao? Cái này cũng không đại biểu tôi muốn đứa bé kia đi hiến máu."
Đối lập với đôi vợ chồng trung niên tức muốn hộc máu, Tô Từ trừ bỏ đáy mắt lạnh lẽo, thần sắc lại vô cùng nhẹ nhàng. Cô dựa gần Lục Chiết, trào phúng đôi vợ chồng kia như đùa giỡn với chuột: "Có phải người lòng dạ hiểm độc như mấy người, da mặt đều đặc biệt dày hay không? Chỉ cần da mặt không bị đập nát, liền vẫn luôn liều chết cố cãi?"
"Cháu nói chuyện chú ý một chút." Sắc mặt của người đàn ông trung niên khó coi tới cực điểm, hung hăng mà cảnh cáo Tô Từ.
Tô Từ như bị dọa, thân thể của cô lập tức dựa vào Lục Chiết, ánh mắt vô cùng đáng thương mà nhìn hắn: "Lục Chiết, chú ấy hung dữ với em, còn muốn đánh em."
"Cháu.." Người đàn ông trung niên tức giận đến mức huyệt Thái Dương quất thẳng vào nhau.
Dưới ánh mặt trời, trong mắt đen nhánh của Lục Chiết ẩn chứa ý cười.
Cho dù đã biết thiếu nữ chỉ đang làm bộ làm tịch, thân thể của hắn vẫn đi về phía trước, đứng ở trước người cô, ngăn cản người đàn ông trung niên đang hung ác trừng mắt lại đây.
"Cô xem chuyện này phải giải quyết thế nào? Các người thật muốn khi dễ vợ chồng chúng tôi như vậy sao? Hôm nay chúng tôi đi, đứa bé đó cũng không dám muốn nữa. Người nào thích thì nhận đi, thích thì nuôi đi." Người đàn ông trung niên không làm gì được Tô Từ, anh ta trực tiếp nói với nữ nhân viên công tác.
Nữ nhân viên công tác lâm vào khó xử. Đứa bé đã thu thập hành lý xong, trong lòng tràn đầy mong chờ có cha mẹ mới. Nếu hiện tại nói cho em ấy, đôi vợ chồng này không nhận nuôi mình nữa, đứa bé nhất định sẽ chịu đả kích.
Nhưng là, nếu lời Tô tiểu thư nói là thật, như vậy đứa bé tuyệt đối không thể đi cùng đôi vợ chồng này.
Nữ nhân viên công tác trầm mặc.
Tô Từ nhìn bộ dáng đôi vợ chồng này tức đến muốn hộc máu, cô dựa gần Lục Chiết, khẽ cười lên: "Không đùa với hai người nữa, sắc mặt các người xấu như vậy tôi thưởng thức cũng không nổi nữa."
Trong ánh mắt tức giận của đối phương, Tô Từ móc di động ra, cô lấy đoạn ghi âm vừa rồi phát ra.
Nghe thấy giọng nói trong đoạn ghi âm, đôi vợ chồng trung niên đã ngầm ngầm không ổn. Cô gái nhỏ làm sao lại giống trộm như vậy, thế mà còn ghi âm.
Ngay từ đầu đôi vợ chồng trung niên cho rằng đối phương không có chứng cứ, mới có thể vẻ mặt trấn định. Dù sao thì bình thường dưới tình huống này, ai có chứng cứ đã sớm móc ra. Mà Tô Từ lại không, cô cố tình thích đùa với người chơi, từng bước một xốc lên sắc mặt của đôi vợ chồng trung niên, cuối cùng mới là một đao trí mạng.
Chất lượng ghi âm rất tốt, âm lượng cũng không nhỏ, đủ để người ở đây nghe được rõ ràng.
Trong lòng nữ nhân viên công tác tràn đầy phẫn nộ: "Trương tiên sinh, Trương thái thái, các người thật quá đáng. Đứa bé nhỏ như vậy, hơn nữa còn có bệnh tim, các người lại đánh ý đồ xấu ngoan độc như vậy, quả thực một chút lương tri cũng không có."
Sắc mặt đôi vợ chồng trung niên vừa xấu hổ vừa khó coi, cho dù da mặt họ dày, lại vô sỉ, lúc bị vạch trần, hung hăng vả mặt, nơi nào còn có thể kiêu ngạo.
Người đàn ông trung niên bắt đầu đánh bài tình cảm: "Chúng ta làm như vậy cũng là vì cứu người. Con gái ông chủ của tôi bị bệnh bạch cầu mà nhóm máu gấu trúc lại rất hi hữu, lượng máu tồn kho rất ít. Vợ chồng chúng tôi chính là nhìn cô bé nhỏ như vậy mà mắc phải loại bệnh thế này, sắp chịu không nổi, thật sự là rất đáng thương cho cháu, nên mới có thể tính toán để đứa nhỏ Chân Thiên Tài hiến máu, đây là chuyện tốt cứu người."
"Chú câm miệng đi." Tô Từ cảm thấy nói không nên lời: "Lỗ tai của chúng tôi rất tốt, không có điếc. Trong ghi âm chú nói rất rõ, chính là muốn dùng Chân Thiên Tài để đổi lấy chức vị tổng giám đốc. Hiện tại chú lại nói bản thân thành Chúa cứu thế? Tôi thấy da mặt chú dày đến mức đạn cũng yêu thích, bắn không thủng."
Tô Từ đột nhiên phát hiện da mặt mình một chút cũng không dày. Đôi vợ chồng trung niên mặt dày vô sỉ trước mặt này, quả thực chính là da mặt dày chi vương.
Lục Chiết nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái, lúc này trong mắt cô có ánh sáng, như thể con thỏ vươn móng vuốt, hung hăng mà công kích người xấu.
Đôi vợ chồng trung niên vẫn là lần đầu tiên gặp được thiếu nữ tâm tư kín đáo, mắng chửi người còn rất lợi hại như vậy. Bọn họ nói mười câu, đối phương một câu liền có thể chặn chết bọn họ đến gắt gao, làm người tức giận rồi lại khó có thể phản bác.
Nữ nhân viên công tác mở miệng nói: "Trương tiên sinh, Trương thái thái, bởi vì các người nhận nuôi đứa trẻ với tâm tư bất lương, các người không thể mang đứa trẻ đi." Hiện tại đã rõ ý đồ của đôi vợ chồng này, đứa bé căn bản không thể theo chân bọn họ.
Người đàn ông trung niên vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định: "Cô xác định? Bỏ lỡ vợ chồng chúng tôi, cô cảm thấy về sau còn sẽ có người nguyện ý nhận nuôi một đứa trẻ bị bệnh tim?"
"Vấn đề này không cần Trương tiên sinh nhọc lòng." Nữ nhân viên công tác không ngốc, cho dù đứa bé ngốc tại cô nhi viện cũng tốt hơn so với rớt vào ổ sói.
"Hừ." Người phụ nữ trung niên tức giận hừ một tiếng, cô ta biết bàn tính của bản thân và chồng mình đánh không vang, hiện tại cũng không cần che giấu nữa: "Cô còn nghĩ rằng tôi thật sự muốn nuôi một phế vật có bệnh à, không nuôi liền không nuôi, có gì đặc biệt hơn người chứ." Nói xong, người phụ nữ trung niên liền lôi kéo chồng cô ta rời đi.