Chương 36.1
Đêm dài, xe trên đường cao tốc rất ít, xung quanh ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng còi xe, đêm khuya càng thêm có vẻ u ám yên tĩnh.
Tô Từ bị Lục Chiết sửa lại vòng eo, thiếu niên không cho cô kề sát hắn như thế này nữa.
Mắt Tô Từ trông mong mà nhìn Lục Chiết ở giữa tối tăm, biết tâm tình của hắn không tốt, cô đành phải ngoan ngoãn đoan chính ngồi xuống, không tiếp tục dính hắn nữa.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, chịu đựng một đợt lại một đợt kích động kỳ quái trong cơ thể.
Thân thể của cô rốt cuộc là có chuyện gì?
Hôm nay vội vàng tới tìm Lục Chiết, bôn ba một đường, Tô Từ rốt cuộc cũng không chống cự cơn buồn ngủ nữa, mi mắt dần dần khép lại.
Giữa mơ hồ, cô như thể bị kéo vào trong ngực, cô thoải mái mà cọ cọ, ngủ say.
Phúc béo cùng nhân viên công tác của cô nhi viên chào hỏi trước, vị nữ nhân viên công tác lần trước tiếp đãi bọn họ vẫn luôn chờ bọn họ.
Thần sắc của đối phương không tốt lắm, đôi mắt cũng đỏ hồng. Cô ấy cùng Phúc béo nói chuyện với nhau vài câu, sau đó nói cho anh ta: "Lão viện trưởng ở trong bệnh viện, bọn nhỏ đều đã ngủ, đợi lát nữa các em có muốn qua thăm không?" Ngày mai mới tổ chức tang lễ, bệnh viện bên kia cũng có nhân viên công tác của bọn họ phụ trách.
Phúc béo lái xe đến bệnh viện bên kia.
Đêm khuya, bệnh viện có loại yên lặng cùng thấm thía nói không nên lời.
Tô Từ đi theo Lục Chiết gặp được lão viện trưởng. Lần trước lúc thấy lão viện trưởng, đối phương còn cùng cô đàm luận chuyện Lục Chiết khi còn nhỏ, nhưng hiện tại, vị lão nhân này đã nhắm mắt, vĩnh viễn ngủ say.
Cho dù Tô Từ đã sớm biết lão viện trưởng chỉ còn hai tháng tuổi thọ, nhưng khi chân chính đối mặt với một màn này, trong lòng vẫn sẽ rất khổ sở, cũng có loại cảm giác bất lực. Cô biết lão viện trưởng sẽ chết, nhưng lại không thể ngăn cản.
Một bên Phúc béo đỏ mắt, anh ta khóc đến rối tinh rối mù, rất thương tâm.
Tô Từ quay đầu, nhìn Lục Chiết bên cạnh.
Thần sắc trên gương mặt cương lãnh của thiếu niên vững vàng, làm người thấy không rõ hắn đang nghĩ gì. Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào mặt hắn, có loại tái nhợt nói không nên lời.
Tô Từ biết, Lục Chiết đang thương tâm.
Vươn tay, tay nhỏ mềm mại của Tô Từ chui vào lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, sau đó cầm tay hắn.
Cô ở đây.
Phúc béo đã khóc không thành tiếng, cuối cùng, là Lục Chiết nửa đỡ anh ta lên xe.
Phúc béo ghé vào tay lái, lại khóc một hồi lâu, Lục Chiết đưa cho anh ta khăn giấy.
Ban đêm yên tĩnh như vậy, có loại đau thương cùng [1] tịch liêu nói không nên lời.
Tô Từ an tĩnh ngồi ở ghế sau. Cô tự hỏi, thời điểm mình chết trước khi xuyên sách, có ai sẽ khóc vì cô, thương tâm vì cô như vậy hay không.
Suy xét bây giờ đã là đêm khuya, bên chỗ cô nhi viện lũ trẻ cùng nhân viên công tác đã ngủ say, không tiện quấy rầy bọn họ, Phúc béo tìm một khách sạn gần nhất với cô nhi viện.
Khách sạn này chỉ có mấy tầng, tương đối đơn sơ. Khách vào ở tương đối hỗn độn. Vừa rồi lúc xử lý đặt chỗ, đã thấy vài người say rượu ra vào, thậm chí có người còn không ngừng đánh giá Tô Từ, một đôi mắt hận không thể dính trên người cô.
Lục Chiết kiểm tra gian phòng một phen, xác định không có vấn đề nguy hiểm, hắn mới nói với thiếu nữ: "Em đi ngủ đi, tôi ở đối diện, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Tô Từ ngồi ở mép giường, lôi kéo vạt áo của hắn: "Em có thể ngủ cùng anh được không?" Thân thể khác thường làm cô muốn tới gần hắn, dính lấy hắn.
Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Không được."
"Vì sao?" Mắt Tô Từ trông mong mà nhìn hắn: "Dù sao chúng ta cũng không phải là chưa ngủ cùng nhau." Trước kia cô cùng Lục Chiết ngủ chung, cũng rất tốt.
Cô tin tưởng hắn.
"Anh yên tâm, em sẽ không nháo anh đâu." Tô Từ bảo đảm.
Dù sao thì lần trước cô chơi hư, làm Lục Chiết hận đến nghiến răng. Hiện tại cô biết tâm tình của Lục Chiết không tốt, cô sẽ ngoan ngoãn, chỉ đơn thuần dựa gần hắn ngủ mà thôi.
Lục Chiết lạnh giọng cự tuyệt: "Không được!" Từ ngón tay thiếu nữ hắn rút vạt áo của mình ra: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Chiết rời đi, còn giúp Tô Từ đóng cửa lại.
Trong phòng an tĩnh xuống.
Nhìn Lục Chiết vô tình rời đi, mắt Tô Từ sửng sốt. Cô sâu sắc phát hiện mỹ mạo của mình ở trước mặt Lục Chiết không đáng một đồng!
Tô Từ nằm ở trên giường, đầu quả tim như có vô số con kiến bò tới bò lui, ngứa đến không chịu được, cảm giác quái dị trên cơ thể không ngừng xuất hiện, cô luôn muốn làm chút gì đó để phát tiết.
Nghiêng người, Tô Từ bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Một hồi lâu, cô không kiên nhẫn mà lại xoay người đến một bên khác.
Ngủ không được.
Rõ ràng bôn ba một đường, cô đã cực kỳ buồn ngủ, lại không thể ngủ được.
Tô Từ nhắm hai mắt, bắt đầu ở trong lòng đếm số: Một Lục Chiết.
Hai Lục Chiết.
Ba Lục Chiết.
* * *
Đếm tới một trăm Lục Chiết, càng đếm, cô càng muốn Lục Chiết.
Tô Từ mở to mắt, cô nhìn đồng hồ, hơn ba giờ sáng.
Ô, đối với thiếu nữ xinh đẹp như cô mà nói, thức đêm chẳng khác nào phóng túng bản thân đến biến xấu, mỹ mạo sụp đổ.
Đây quả thực là một tội lỗi.
Tô Từ từ trên giường đi xuống, cô mang dép lê dùng một lần ở bên cạnh vào, trực tiếp mở cửa đi tìm Lục Chiết.
Trong hành lang khách sạn một người cũng không có, khiến nhân tâm dựng lông.
Tô Từ đến trước cửa phòng đối diện, trực tiếp ấn chuông cửa.
Mới mười mấy giây, cửa bị mở ra.
Lục Chiết mới vừa mở cửa, một thân ảnh mảnh khảnh liền nhanh chóng chui vào từ bên cạnh hắn. Lúc Lục Chiết quay đầu lại nhìn đồng hồ, thân ảnh kia đã nhanh chóng cởi dép lê ra, chui vào trong ổ chăn của hắn.
Lục Chiết: .
Tô Từ từ trong ổ chăn nhô đầu ra, ánh mắt cô doanh doanh mà nhìn thiếu niên bên cạnh cửa: "Em lo lắng anh thương tâm ngủ không được, muốn đến bồi anh."
Cô mới ấn xuống chuông cửa chưa được vài giây, hắn liền tới mở cửa, khẳng định là không có ngủ.
Lục Chiết: "Không cần."
Tô Từ chớp mắt: "Em ngủ không được, anh bồi em đi."
Lục Chiết nhớ tới trước kia thiếu nữ mê người, dẫm lên điểm mấu chốt của hắn, từng bước một mà bức lui hắn.
Ngữ khí Lục Chiết nhàn nhạt: "Em trở về ngủ đi."
Tô Từ vô cùng vô lại, cô trực tiếp nhắm mắt: "Thẻ phòng em để ở trong phòng, mở cửa không được." Cô chính là cố ý.
Tiếp theo, Tô Từ cực kỳ tri kỷ mà nói: "Đã trễ thế này, anh không cần phải đi tìm lễ tân, anh nên nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lục Chiết thật sâu mà nhìn cô một cái, đóng cửa lại.
Đôi mắt Tô Từ nhắm chặt, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, một hồi lâu, vị trí bên cạnh lõm xuống, cô biết là Lục Chiết nằm xuống.
Môi đỏ trộm nhếch lên.
Cô nghiêng người qua, thân thể dịch tới bên cạnh Lục Chiết, trực tiếp dựa sát vào hắn. Thỏ con trong lòng đình chỉ nháo động, Tô Từ thoải mái mà dùng đầu cọ vào l*иg ngực của Lục Chiết.
Lục Chiết: "Tô Từ!"
"Ở đây." Đôi mắt Tô Từ vẫn nhắm như cũ, cô ngáp một cái: "Em mệt mỏi." Nói xong, cô không có lại lộn xộn, dựa vào Lục Chiết mà ngủ.
Trong phòng an tĩnh xuống.
Sau khi Lục Chiết trở về phòng xác thật vẫn luôn không ngủ. Hắn hồi tưởng lại cuộc sống trước kia ở cô nhi viện, lão viện trưởng là người duy nhất lộ ra thiện ý với hắn khi hắn còn đang trong giai đoạn trưởng thành.
Hắn còn đắm chìm trong khó chịu, Tô Từ liền tới.
Ngực bị thiếu nữ dựa vào, có chút nhũn ra.
Lục Chiết thấp thấp thở dài, tay hắn đáp trên eo của thiếu nữ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
* * *
Chú thích:
[1] Tịch liêu: Tịch mịch và hoang vắng, có cảm giác cô đơn. (vtudien.com)