Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 29-3

Chương 29.3



Cô ngồi ở khu nghỉ ngơi, tay kéo vạt áo của Lục Chiết bên cạnh: "Em muốn ăn kem."

Tiểu Khoái Nhạc ánh mắt sáng lên, cậu hít hít nước miếng: "Em.. Em cũng muốn ăn."

"Tôi đi mua." Lục Chiết toàn bộ hành trình đều chiếu cố Tô Từ cùng Tiểu Khoái Nhạc, một chút tính tình cũng đều không có.

Ở khu nghỉ ngơi bên cạnh có một cái trạm hưu nhàn, bên trong có đồ uống cùng kem.

Lục Chiết thân hình cao lớn, lớn lên lại xuất chúng, lúc xếp hàng dẫn tới không ít cô gái trộm đánh giá.

Tô Từ nhìn đến híp mắt, cô hỏi Tiểu Khoái Nhạc bên cạnh: "Chị có đẹp không?"

"Đẹp, chị rất xinh đẹp." Tiểu Khoái Nhạc ba tuổi rưỡi, đã cực kỳ có mắt thẩm mỹ.

"Anh Lục Chiết có đẹp trai không?" Tô Từ tiếp tục hỏi cậu.

Tiểu Khoái Nhạc gật đầu: "Đẹp trai." Nói xong, cậu cảm thấy còn chưa đủ, lại bỏ thêm một câu: "Siêu cấp đẹp trai."

"Chị Từ cùng anh Lục Chiết đứng chung một chỗ có đẹp không?"

Tiểu Khoái Nhạc lại gật đầu: "Đẹp, siêu đẹp."

Tô Từ vừa lòng sờ đầu cậu bé: "Tiểu Khoái Nhạc có ánh mắt thật tốt." Không giống Lục Chiết, thẩm mỹ không ở trong phạm vi bình thường.

Chờ sau khi Tô Từ ăn kem xong, cô không muốn lại chạy ở dưới trời nắng nóng bức. Cô nhìn qua bản đồ trò chơi của công viên giải trí, nơi này có rạp chiếu phim.

"Chúng ta đi xem phim chiếu rạp đi." Vừa lúc mười phút sau sẽ có một rạp muốn chiếu phim.

Tiểu Khoái Nhạc chưa xem qua phim chiếu rạp, vẻ mặt cậu chờ mong.

Lúc Tô Từ cùng Lục Chiết bọn họ đi vào rạp chiếu phim, bên trong đã ngồi đầy người, chỉ còn lại có một loạt vị trí cuối cùng.

Tô Từ muốn dựa gần Lục Chiết, Lục Chiết lại muốn chiếu cố Tiểu Khoái Nhạc, cho nên, hắn ngồi ở giữa hai người.

Phim là 3D điện ảnh. Sau khi Lục Chiết giúp Tiểu Khoái Nhạc mang mắt kính 3D dành cho thiếu nhi, ánh đèn trong phòng tối sầm xuống, phim bắt đầu, Tiểu Khoái Nhạc hưng phấn nhìn màn hình lớn.

Lục Chiết quay người lại, bên cạnh, tay trắng nõn nhỏ nhắn duỗi lại đây.

"Em cũng muốn anh giúp em mang." Tô Từ đưa mắt kính cho Lục Chiết.

Lục Chiết nhận mắt kính, đưa tóc thiếu nữ để hết phía sau, sau đó giúp cô mang mắt kính lên.

Ánh đèn từ màn hình dừng lại trên mặt hắn, trông có vẻ có vài phần nhu hòa.

"Tốt." Lục Chiết thu hồi tay.

Phim điện ảnh chiếu chính là chủ đề của công viên giải trí 《 Người đẹp và quái vật 》, Tiểu Khoái Nhạc tò mò, xem đến mắt to không chớp mắt.

Mà bên kia, Tô Từ xem đến mơ màng sắp ngủ, cánh tay cô dựa gần tay Lục Chiết đang đặt trên tay vịn, hấp thụ lạnh lẽo nhè nhẹ trên làn da của hắn. Trời siêu nóng, Lục Chiết chính là khối băng.

Tô Từ thích nhất truyện cổ tích này, cốt truyện cũng đọc làu làu. Cô lười biếng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Chiết bên cạnh.

Ánh sáng từ màn hình rơi trên gương mặt của thiếu niên, cô nhìn thấy sườn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, còn có đường cằm hoàn mỹ, tâm động thật sự.

Đơn giản, Tô Từ một tay nâng má, nghiêm túc mà đánh giá hắn.

Xem Lục Chiết còn có ý tứ hơn so với xem phim điện ảnh.

Ánh mắt thiếu nữ sáng quắc, Lục Chiết không có khả năng không cảm giác được, hắn không được tự nhiên mà khụ một tiếng, quay đầu qua nói với cô: "Xem phim đi."

Tô Từ lắc đầu: "Nữ chính không có đẹp bằng em, nhìn không thú vị."

Lục Chiết: .

Lúc này, Tô Từ phát hiện hai cái đầu của đôi tình nhân đang ngồi phía trước bọn họ ghé vào nhau.

Cô lại nhìn phía trên bên trái, đôi tình nhân bên kia cũng thành cá hôn môi.

Một đôi mắt đen sáng lên, Tô Từ duỗi tay chạm vào cánh tay của Lục Chiết.

Thiếu niên cúi đầu, hạ giọng hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Tô Từ liếʍ môi, có chút hưng phấn: "Anh xem bọn họ đều hôn cả rồi kìa."

Lục Chiết ngước mắt, quả nhiên thấy được trong đôi mắt sáng sáng của cô, cất giấu hư sắc.

Giây tiếp theo, Tô Từ nói: "Lục Chiết, anh nhớ duỗi tay che lại đôi mắt của Tiểu Khoái Nhạc nha."

Nói xong, cằm cô nâng lên, chủ động hôn trên môi hắn.

Hương mềm đánh úp lại đây, ánh mắt đen nhánh ở dưới mắt kính của Lục Chiết sâu thẳm đến cực điểm, hắn thấp thấp kêu lên một tiếng, tay nâng lên, sau đó duỗi đi che kín đôi mắt của Tiểu Khoái Nhạc.

Thiếu nữ thật sự mê người, cố ý dùng môi cọ xát hắn, cánh môi mềm mại đè nặng lên môi hắn, câu dẫn nhân tâm đến phát run.

Ánh mắt Lục Chiết u ám, hắn hung lên, trực tiếp cắn cái miệng nhỏ tham lam của cô.

Bên cạnh, Tiểu Khoái Nhạc vẻ mặt mờ mịt, cậu muốn bỏ tay Lục Chiết ra: "Anh Chiết, Khoái Nhạc nhìn không thấy phim điện ảnh."

Cũng không biết là hôn mấy cái, sau khi tách ra, hô hấp của Lục Chiết có chút gấp, hắn buông lỏng tay đang che mắt Tiểu Khoái Nhạc ra.

Cái miệng nhỏ của Tô Từ đỏ hồng, một đôi mắt đen như tẩm một vũng nước, liễm diễm động lòng người.

Cô nhìn Lục Chiết, như thể tiểu yêu tinh ăn vụng thành công, nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Lục Chiết, em cảm giác kỹ thuật hôn môi của anh có tiến bộ một chút."

Cằm thiếu niên buộc chặt, đỉnh lỗ tai ở dưới ánh sáng tối tăm phiếm hồng, hắn bất đắc dĩ mà răn dạy cô: "Em im miệng đi."

Tô Từ cười run run mà dựa vào ngực hắn.

Trong xe.

Lục Chiết nhìn Tiểu Khoái Nhạc cùng Tô Từ đang một trái một phải dựa vào hắn ngủ, hắn phóng mềm thân thể, để hai người dựa vào thoải mái một chút.

Hoàng hôn chiếu vào trong xe, nghĩ đến lúc dung túng ở rạp chiếu phim, hắn nhắm mắt.

Lúc này, di động vang lên.

Dọc theo đường đi Tô Từ bảo hắn giúp chụp ảnh, di động của cô vẫn luôn ở trên tay hắn.

Nhìn số di động xa lạ, hắn híp mắt.

Trí nhớ Lục Chiết tốt, cơ bản đã nhìn qua một lần liền sẽ không quên. Hắn nhớ rõ, tối hôm qua Tô Từ nghe điện thoại chính là dãy số này.

Mắt hắn nhìn Tô từ đang dựa vào ngực hắn ngủ say, ấn xuống nghe máy.

"Từ Từ, ngày mai cậu có thể trở về được không? Ngày mai có cái tụ hội, tôi muốn mời cậu lại đây chơi." Đầu điện thoại bên kia, tiểu bá vương Hà Nhĩ Minh ngữ khí có chút thật cẩn thận, hắn rất hy vọng Tô Từ có thể tới, nhưng lại lo lắng bị cô cự tuyệt.

Một hồi lâu, Hà Nhĩ Minh tâm cất, không nhận được đáp lại, hắn lại hỏi ra tiếng: "Này Từ Từ?"

Lục Chiết nắm di động, hắn rũ mắt nhìn Tô Từ, áp xuống thanh âm: "Cô ấy ngủ rồi."

"F*ck." Hà Nhĩ Minh nghe trong điện thoại thế nhưng lại truyền đến một giọng nam xa lạ, hắn nháy mắt dựng lông: "Mày là ai? Tại sao lại có di động của Từ Từ? Từ Từ đâu? Mày bảo cô ấy nghe điện thoại đi."

Lục Chiết lặp lại lời nói: "Cô ấy ngủ rồi, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, anh nói gì, tôi sẽ giúp anh chuyển lời."

"Mày đánh rắm! Tao cần mày chuyển lời sao? Mày rốt cuộc là ai! Làm sao lại cùng Từ Từ ở bên nhau!" Hà Nhĩ Minh mắng ra miệng, nhưng đầu điện thoại bên kia đã vang lên tiếng đô đô treo điện thoại.

Lục Chiết buông di động xuống, cằm hắn dán lên tóc mái của thiếu nữ, thanh âm trầm thấp lại ôn nhu: "Tôi chỉ ích kỷ lúc này thôi."