Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 29-1

Chương 29.1



Nhìn thiếu nữ phía sau cửa, ánh mắt dừng trên cặp tai thỏ của cô, ánh mắt Lục Chiết thâm thâm.

Hắn quay đầu đi, chỉ thấy Lý Đống Lương bên cạnh đang ôm thỏ xám của cậu ta, vẻ mặt kinh ngốc, gắt gao nhìn chằm chằm tai thỏ của thiếu nữ, vẻ mặt dần dần si hán.

Môi mỏng Lục Chiết hơi mím lại, hắn tiến lên một bước, đẩy mạnh thiếu nữ đi, hoàn toàn che chắn ánh mắt của Lý Đống Lương.

"Chiết.. Chiết ca." Lý Đống Lương kinh ngạc đến ngây người, bộ dáng cùng con thỏ xám trong ngực cậu ta giống nhau, như một thằng ngốc tử: "Chiết ca, nhà cậu giấu một con thỏ tinh hả?"

Đù, thiếu nữ kia cũng quá xinh đẹp.

Cô còn mang tai thỏ màu tuyết trắng, lông xù xù, cực kỳ đáng yêu, như một con thỏ tinh sống, cho dù tai thỏ là giả, cậu ta cũng muốn sờ.

"Cậu có thể rời đi." Lục Chiết che ở trước cửa, đôi mắt đen nhánh của hắn lạnh lùng mà liếc nhìn Lý Đống Lương một cái, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Lý Đống Lương bình thường biết vị bạn học ngồi cùng bàn này không dễ ở chung, cũng không dễ trêu chọc. Lúc này bị hắn quát rồi liếc mắt một cái, trong lòng Lý Đống Lương phát run theo bản năng: "OK OK OK, tôi hiểu, hiểu lắm luôn."

Cậu ta không phải người không biết điều, thấy thiếu nữ trong phòng ăn mặc thế này, khẳng định là chuẩn bị cùng Lục Chiết chơi trò sắm vai nhân vật kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó.

Cậu ta nào dám làm bóng đèn?

Bất quá, vị bạn học ngồi cùng bàn với cậu ta thật đúng là muộn tao, trong chỗ ở thế mà lại giấu một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, khó trách trước kia hoa khôi trong trường theo đuổi hắn, Lục Chiết cũng thờ ơ. Lúc ấy, không ít người cũng cảm thấy Lục Chiết không biết tốt xấu.

Hiện tại cuối cùng cậu ta cũng biết tại sao. Thấy thiếu nữ trong phòng kia, hoa khôi tính là cái rắm gì.

Cửa ở trước mặt bị "Bang" một tiếng đóng lại.

Lý Đống Lương xấu hổ mà sờ cái mũi.

Cậu ta nhìn thỏ xám trong ngực mình, đồng tình mà xoa đầu thỏ của nó: "Nhãi con, con đường tình yêu của con thật không thuận lợi, còn muốn mang con đến nhìn nàng dâu của con, không nghĩ tới nhạc phụ của con lại có việc muốn làm, xem ra chỉ có thể lần sau, kỳ động dục con phải nhẫn nhịn đi, trở về ta lại cho nhãi con thêm cơm."

Lý Đống Lương xám xịt mà ôm thỏ xám rời đi.

Cửa bị đóng lại.

Tô Từ nhìn về phía Lục Chiết, cô hỏi hắn: "Anh đây là cái biểu tình gì, là kinh hỉ hay vẫn là kinh hách? Lý Đống Lương như thế nào lại cùng anh trở về?"

Vừa rồi nam sinh cao lớn cõng một cái cặp sách màu hồng nhạt, mang giày và vớ cũng màu hồng nhạt ở bên ngoài cửa, vừa nhìn chính là Lý Đống Lương.

Lục Chiết nghiêm túc mà liếc nhìn tai thỏ trên đầu thiếu nữ một cái, lúc này mới phân biệt ra không phải là tai thỏ thật của cô.

Hắn thở dài: "Cậu ta muốn vào ngồi."

Lục Chiết không có nói cho thiếu nữ, Lý Đống Lương ngây ngốc ôm con thỏ xám kia tới là để tìm con thỏ lai giống, sau khi cô biết nhất định sẽ tức giận.

Hắn hỏi cô: "Làm sao lại tới?"

"Em sắp duy trì hình người không được, đương nhiên là muốn tới tìm anh." Lần đó xác thật hôn không ít lần, nhưng còn mấy ngày nữa, cô liền duy trì không được.

Thời gian đều ở ký lục của Phú Quý.

Ngày đó Lục Chiết mất khống chế, thời điểm bắt đầu còn có thể tính, đến cuối cùng, nó đã quên đếm.

Ánh mắt hắn có chút thâm: "Em tới khi nào?"

"Em đi máy bay buổi sáng, giữa trưa liền đến." Tô Từ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Em chờ anh thật lâu, anh thấy em đều không cảm thấy thực kinh hỉ sao?"

Lục Chiết không có lên tiếng.

Kinh hách nhiều hơn kinh hỉ.

Vừa rồi ở ngoài cửa, đột nhiên không kịp đề phòng mà nhìn thấy bộ dáng tai thỏ trên đỉnh đầu cô, hắn còn tưởng rằng tai thỏ của cô lại chạy ra ngoài.

Tô Từ cũng không trông cậy vào hắn có thể nói thêm cái gì êm tai, cô cười khanh khách mà nhìn Lục Chiết, chỉ chỉ tai thỏ trên đầu mình: "Em đã nói với anh, tai thỏ này với tai thỏ của em rất giống nhau."

"Ừ." Không có đẹp như lỗ tai của cô.

Tô Từ lại hỏi: "Em thực đáng yêu đúng không."

Lục Chiết đã quen cô tự luyến: "Ừ." Cô không đáng yêu, ai đáng yêu.

Tô Từ nhận được đáp lời, cô làm trò trước mặt Lục Chiết lấy tai thỏ trên đầu xuống, trong mắt cô mang theo vài phần đắc ý: "Đáng yêu cũng không cho anh sờ!"

Ai bảo hắn vẫn luôn không tìm cô, có thể xem mà không thể sờ, mắt thèm chết hắn.

Lục Chiết: .

Tô Từ đem tai thỏ ném qua một bên, cô đi đến bên người Lục Chiết, một đôi mắt ẩm ướt đáng thương vô cùng mà nhìn hắn, ngữ khí lười nhác: "Lục Chiết, em đói bụng, vì chờ anh, giữa trưa đến bây giờ em đều không có ăn cơm."

Cô lừa hắn.

Giữa trưa cô đã ăn cơm phục vụ trên máy bay, bất quá rất khó ăn, nên chỉ ăn một nửa.

Thanh lãnh trong mắt Lục Chiết rút đi: "Tại sao lại không gửi tin nhắn cho tôi?"

"Cho anh kinh hỉ nha, anh còn không có nói thấy em có vui vẻ không." Tô Từ tới gần hắn, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên vẫn lạnh băng như cũ.

Lục Chiết rũ mắt, hắn thấp thấp lên tiếng: "Ừ."

Hắn buông ba lô xuống: "Em ngồi trước đi, tôi đi làm cơm tối."

Tô Từ gật đầu.

Nhìn bóng dáng thiếu niên đi vào phòng bếp, cô cười như thể tiểu hồ ly tinh gian xảo ăn vụng thành công.

Lục Chiết bình thường ăn cơm một mình, tương đối tùy tiện, có thể lấp đầy bụng là được. Hiện tại nhiều thêm một người, hắn đem đồ trữ trong tủ lạnh lấy ra hết.

Tô Từ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân ảnh cao lớn của thiếu niên trước tủ bát, trên mặt mày tinh xảo tràn đầy ý cười.

Trước kia cô cho rằng đàn ông khi mặc tạp dề khẳng định thực "nương," nhưng hiện tại khi nhìn Lục Chiết, cô phát hiện, mặc được tạp dề cũng phải chọn người.

Tô Từ xem bộ dáng nấu cơm của Lục Chiết, nhìn thế nào, cũng thấy thuận mắt.

Ô, người này thật đúng là lớn lên toàn bộ đều lọt mắt thẩm mỹ của cô.

"Lục Chiết, phòng em ở vẫn còn, có phải mỗi ngày anh đều ngóng trông em trở về hay không?" Tô Từ dựa vào cửa phòng bếp, chậm rì rì mà mở miệng.

Lúc trở về, cô kinh ngạc phát hiện phòng mình vẫn duy trì hình dạng khi cô rời đi, hơn nữa còn rất sạch sẽ, mặt bàn đến một hạt bụi cũng không có.

Cô vốn cho rằng, Lục Chiết sẽ dọn về phòng hắn ở. Dù sao thì phòng tạp vật của hắn nhỏ hẹp như vậy, ngay cả một cái giường giống giường ngủ cũng đều không có.

Hiện tại xem ra, Lục Chiết khẳng định là hy vọng cô trở về.

Trên mặt Tô Từ tràn đầy đắc ý, cô xem như đã phát hiện, Lục Chiết thích khẩu thị tâm phi.

Bên kia, động tác xắt rau của Lục Chiết không có tạm dừng, thanh âm hắn thanh lãnh: "Còn chưa kịp sửa sang lại."

"Anh đoán em có tin hay không?" Tô Từ nhận định Lục Chiết chính là đem phòng để lại cho cô. Bằng không, hắn sẽ có thời gian giúp cô quét dọn vệ sinh phòng, mà lại không có thời gian dọn qua ở?

Tin hắn là cái đầu quỷ.

Tâm tình Tô Từ thực tốt. Cô đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh Lục Chiết, cả người như không xương mà dựa vào lưng hắn: "Lục Chiết, chuyện nói dối ấu trĩ như vậy, em trai em cũng khinh thường làm." Đối với bản thân thường xuyên há mồm liền nói toàn lời nói dối, Tô Từ không hề cảm thấy thẹn.

Thân thể thiếu nữ thực mềm, thực ấm, còn mang theo hương vị thiếu nữ, cô lười biếng mà dán ở trên lưng hắn.

Ánh mắt Lục Chiết có chút thâm, hắn lạnh lùng nói: "Đứng yên."

Tô Từ như thể tiểu yêu tinh mê người đến cực điểm, cô nơi nào sẽ nghe lời hắn, da mặt cô còn thật dày: "Em đói đến đứng không yên."

Lục Chiết: .

Một giây trước làm sao cô có thể từ cửa mà đi vào?

Cuối cùng, Tô Từ cọ Lục Chiết để hắn ôm cô đi ra ngoài, cô mới ngoan ngoãn mà ngồi ở bàn ăn bên kia chờ.

Lục Chiết làm ba món ăn, màu sắc xinh đẹp, mùi hương mê người. Tô Từ gắp một miếng thịt, xào rất mềm, cô vừa lòng mà tặng Lục Chiết một ánh mắt.

Mà lúc này, di động của Tô Từ vang lên.

Là một số điện thoại xa lạ.

Tô Từ mới vừa chuyển máy, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng của Hà Nhĩ Minh: "Từ Từ cậu đi đâu rồi?"

Tô Từ: "Tôi đi nơi nào liên quan gì đến cậu?"

Bên cạnh, Lục Chiết rõ ràng nghe được đầu bên kia điện thoại của thiếu nữ truyền đến giọng nam, hắn an tĩnh mà ăn cơm.

"Tôi thấy hôm nay cậu xin nghỉ không có tới trường học, lo lắng cho cậu, tôi đến Tô gia tìm cậu, bác gái Tô nói cậu đi thành phố D, cậu có chuyện gì quan trọng sao? Tôi có thể bồi cậu." Đầu điện thoại bên kia, ngữ khí tiểu bá vương Hà Nhĩ Minh sốt ruột.

Hai ngày này thấy Tô Từ hắn đều như nằm mơ, không nghĩ tới hôm nay cô đột nhiên không tới trường học, hắn lo lắng đến không chịu được, hiện tại mới gọi được điện thoại cho cô.

"Tôi không cần cậu bồi." Tô Từ trực tiếp cự tuyệt: "Cậu còn có chuyện gì sao? Tôi đang ăn cơm."

Hà Nhĩ Minh hạ thấp thanh âm, cúi đầu khom lưng: "Từ Từ, cậu chừng nào thì trở về?"

"Không biết." Tô Từ tùy ý trả lời.

Hà Nhĩ Minh rất là tích cực: "Từ Từ, nếu cậu trở lại nhớ nói cho tôi, tôi đến phi trường đón cậu."

"Không cần!"

Hà Nhĩ Minh còn muốn nói cái gì, Tô Từ đã trực tiếp đánh gãy lời nói của hắn: "Không có chuyện gì khác, tôi cúp máy đây."

"Chờ một chút, chờ một chút." Đầu điện thoại bên kia Hà Nhĩ Minh hít sâu một hơi, ngữ khí khó có khi mang theo vài phần xấu hổ: "Từ Từ cậu sớm trở về một chút, tôi sẽ rất nhớ cậu."

Giây tiếp theo, Tô Từ lập tức cắt đứt điện thoại.

Cô buông di động, đột nhiên không kịp đề phòng mà đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết.

Đột nhiên, cô có loại mạc danh chột dạ.

"Người này rất phiền." Tô Từ ngoan ngoãn giải thích nói: "Cậu ta thích em, nhưng em không thích cậu ta. Anh yên tâm, cho dù em ở xa biên, cũng sẽ bảo trì tâm và thân thật sạch sẽ."

"Lại nói, cậu ta lớn lên không có soái như anh, thành tích không có tốt như anh, em sao có thể thích cậu ta." Tô Từ bắn một đôi mắt nhỏ cho Lục Chiết: "Anh an tâm đi."

Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, gắp đồ ăn vào trong chén của cô: "Ăn cơm."