Chương 26.3
"Dì biết cháu cũng lo lắng cho Từ Từ, nhưng cho dù Từ Từ mất trí nhớ, con bé vẫn là con gái dì, đây là sự thật không thể bàn cãi. Cháu thân là bạn tốt của Từ Từ, dưới tình huống như vậy, cháu hẳn là nên quan tâm con bé, mà không phải trước tiên là nghi ngờ con bé." Tô mẫu không cho phép người khác nói con gái mình một chút điểm không tốt.
Con gái bà chính là đầu quả tim của bà.
Sắc mặt Tần Thi Yên trắng lại càng thêm trắng: "Dì Tô, cháu đã biết, là cháu không tốt. Từ Từ, thực xin lỗi." Cô ta bên cạnh bàn tay siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
"Chị Yên, cho chị ăn." Lúc này, tiểu Tô Ninh chạy tới bên cạnh Tần Thi Yên, đem pudding nhỏ mình thích cho cô ta.
"Tiểu Ninh ngoan quá, cảm ơn em đã đưa quà cho chị Yên nhé. Nhưng chị Yên chưa đói bụng, Tiểu Ninh ăn đi, đây là pudding mà em thích nhất." Ánh mắt Tần Thi Yên trở nên mềm mại, sờ đầu Tô Ninh.
Đối diện, Tô Từ nhìn em trai dính ở bên cạnh Tần Thi Yên, hiển nhiên là rất thích đối phương.
Tô Từ nhớ rõ, tối hôm qua lúc tiểu gia hỏa thấy cô, thần sắc là rụt rè, có chút thẹn thùng, còn có chút sợ, đối với cô cũng không thân cận như lúc này đối với Tần Thi Yên.
Đuôi mắt Tô Từ cong lên, cô đột nhiên nghĩ muốn vứt hết pudding của em trai, làm em ấy cảm thụ cái xã hội hiểm ác này!
Kế tiếp, Tần Thi Yên một bên chơi cùng tiểu Tô Ninh, một bên cùng Tô mẫu nói chuyện phiếm.
Vừa rồi cô ta sai lầm, nhưng điều chỉnh rất nhanh. Cô ta ngã nơi nào liền từ nơi đó bò lên, vẫn luôn cùng Tô mẫu đi theo Tô Từ, nghe thấy Tô Từ trước kia chịu khổ, cô ta đau lòng đến đôi mắt đều đỏ.
Đến nỗi đối với Tô Từ mắt lạnh, Tần Thi Yên không chỉ làm bộ không thấy, mà còn nóng bỏng mắt ân cần hỏi han Tô Từ, hơn nữa biết dừng lại đúng lúc, thái độ làm người thực thoải mái.
Môi đỏ Tô Từ nhếch lên. Người bạn chơi cùng này của cô, có chút không đơn giản.
* * *
Sau khi tan học, Thẩm Tuyết đi ngang qua lớp Lục Chiết, cô ấy tùy ý nhìn thoáng qua bên trong, vừa lúc thấy Lục Chiết đang trực nhật.
Cô ấy nhanh chóng lấy di động ra hỏi Tô Từ: Lục Chiết đang trực nhật, cô có muốn xem không?
Tô Từ nhanh chóng nhắn lại: Xem, nhanh lên!
Tiếp theo cô liền gọi video call qua.
Thẩm Tuyết ấn xuống nhận máy, nhìn giá trị nhan sắc thịnh thế đột nhiên chui ra, cô ấy vẫn là bị kinh diễm đến ngẩn người.
"Cô mau đưa camera về phía Lục Chiết, tôi muốn nhìn anh ấy." Ở đầu bên kia di động, Tô Từ thúc giục.
Thẩm Tuyết lại một lần nữa có ảo giác, Tô Từ chính là mê muội Lục Chiết. Cô ấy đứng ngoài cửa sổ, trộm để điện thoại từ bên cửa sổ thò vào, quay về phía Lục Chiết.
Tô Từ nhìn Lục Chiết đang cầm cây chổi trong màn hình, cô thở dài nói: Lục Chiết phải quét dọn phòng học, quá đáng thương.
Thẩm Tuyết: Tôi vừa rồi cũng quét xong phòng học.
Tô Từ thật trắng trợn: Tôi chỉ quan tâm Lục Chiết.
Thẩm Tuyết cảm thấy bản thân rõ ràng chính là công cụ người.
Tô Từ ngồi ở bàn sách, một tay nâng má, nghiêm túc mà nhìn Lục Chiết trên màn hình. Cô cảm thấy khẳng định là khoảng cách sinh ra cái đẹp, bằng không vì sao cô lại thấy Lục Chiết càng thêm soái?
Lúc này, một bóng người chán ghét đột nhiên xông vào màn hình.
"Anh trai, hôm nay là sinh nhật anh." Triệu Ưu Ưu từ ba lô móc ra một cái hộp nhỏ: "Đây là quà sinh nhật em tặng cho anh, anh trai, sinh nhật vui vẻ."
Triệu Ưu Ưu mặc đồng phục, tóc rối tung, gương mặt thanh lệ, cô gái như vậy đưa cho người ta quà sinh nhật, rất khó làm người bất động dung.
Tô Từ tức giận đến ngồi thẳng vòng eo, đuôi mắt cô cong lên, mắt lạnh nhìn chằm chằm món quà trong tay Triệu Ưu Ưu.
Nếu Lục Chiết dám nhận..
"Tô Từ, tôi có cần đi đánh gãy bọn họ không?" Thẩm Tuyết làm công cụ người cũng rất tự giác, cô ấy nhớ rõ Tô Từ bảo cô ấy theo dõi, không cho nữ sinh khác tiếp cận Lục Chiết.
Tô Từ ngữ khí nhẹ nhàng: "Không cần!"
Lục Chiết rũ mắt, hắn không có duỗi tay: "Tránh ra, cô đang cản trở tôi quét rác."
Triệu Ưu Ưu: .
Cô ta theo bản năng tránh ra, Lục Chiết tiếp tục quét rác trên đất, căn bản không có để ý tới cô ta.
"Tô Từ, Lục Chiết không có nhận quà." Thẩm Tuyết thành thật báo cáo.
"Tôi thấy." Tô Từ một tay nâng má, trên mặt nơi nào còn có nửa điểm căn răng tàn nhẫn, cô lẩm bẩm nói: "Tiểu đáng thương sinh nhật còn phải quét dọn phòng học, quá đáng thương."
Thẩm Tuyết quả thực bị tốc độ lật mặt của Tô Từ làm cho cả kinh mà táp lưỡi.
Lúc Lục Chiết đi đến cửa hàng máy tính, thấy ông chủ Phương ở cửa treo tạm dừng buôn bán, chú ấy thu xếp một bàn đồ ăn.
"Tiểu Chiết, hôm nay là sinh nhật cháu, cháu gọi Tiểu Từ tới, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho cháu." Ông chủ Phương vỗ bờ vai hắn, cười nói.
"Tìm chị Từ, cùng ăn sinh nhật của anh Chiết!" Tiểu Khoái Nhạc đã trang bị chân giả, nhưng vì cần phải đến trung tâm phục hồi chức năng để học cách đi đường, cho nên cậu bé tạm thời vẫn ngồi trên xe lăn.
Lục Chiết: "Người nhà cô ấy đã tìm được cô ấy, cô ấy đã trở về."
Ông chủ Phương khϊếp sợ: "Trở về nơi nào?"
"Thành phố B." Lục Chiết nhìn ông chủ Phương: "Chú Phương, Tô Từ là thiên kim Tô gia."
Lúc này, ông chủ Phương càng thêm khϊếp sợ, Tô gia ở thành phố B nổi danh như vậy, trong nước không có ai sẽ không biết.
Khó trách Tô Từ khí chất kiều quý, bộ dáng như vậy không phải gia đình bình thường có thể dưỡng ra.
Ông chủ Phương trầm mặc một hồi lâu, thật sâu mà thở dài.
Ông ấy vốn còn ảo tưởng Tô Từ cùng Lục Chiết, hai người trẻ tuổi này sẽ có chút gì đó. Nhưng hiện tại, Tô Từ là thiên kim Tô gia, Lục Chiết tuy ưu tú, năng lực lại cường, nhưng hắn cũng chỉ là một cô nhi, hơn nữa là còn một cô nhi thân mang bệnh nan y.
Một người trên trời, một người dưới mặt đất.
Có thể cùng nhau sao?
"Tiểu Từ không ở đây cũng không sao, chú cùng Khoái Nhạc bồi cháu ăn sinh nhật." Ông chủ Phương thu liễm bi ai trên mặt.
"Cảm ơn chú Phương." Lục Chiết biết ông chủ Phương đang nghĩ gì.
Nhưng ông chủ Phương nghĩ gì, hắn chưa từng nghĩ tới.
Lục Chiết được ông chủ Phương đưa về chỗ ở. Hắn uống chút rượu, ý thức có chút không thanh tỉnh.
Nằm trên giường gấp, Lục Chiết nhắm hai mắt một lúc, ngăn lại từng cơn váng đầu.
Lúc này, di động hắn vang lên.
Lục Chiết sờ soạng cầm lấy di động, ấn xuống nghe, thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ ở trong nhà vang lên: "Lục Chiết."
Lục Chiết mở to mắt, đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ, cảm giác như là đang say: "Ừ."
"Lục Chiết, sinh nhật vui vẻ." Tô Từ để sát mặt vào màn hình.
Lục Chiết lúc này mới phát hiện, trên đầu thiếu nữ nhiều thêm một đôi tai thỏ, hắn lập tức ngồi dậy, trầm giọng hỏi: "Tai thỏ của em lại chạy ra?"
"Không phải, đây là đồ trang sức trên tóc em mới mua. Hôm nay là sinh nhật anh, em muốn cho anh xem tai thỏ của em, tuy rằng không phải thật, nhưng đây là cái giống nhất."
Cô biết Lục Chiết thích tai thỏ của cô, cho nên đêm nay cô cố ý chạy ra đi mua đồ trang sức trên tóc, chọn lâu lắm mới tìm được cài đầu tai thỏ giống nhất với tai thỏ thật của cô.
Ánh mắt Tô Từ nhìn thẳng vào Lục Chiết, xấu xa nói: "Nếu hiện tại anh ở bên em, em liền cho phép anh xoa bóp tai thỏ của em."
Ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết thâm thâm, hắn thấp giọng nói: "Đoàn Đoàn, đừng dụ hoặc tôi."
Hắn sẽ nảy sinh lòng tham.