Chương 19.2
Lần cảm mạo này của Tô Từ tới nhanh, đi cũng nhanh. Không đến ba ngày, tai thỏ của cô đã thu hồi.
Tô Từ nhìn Lục Chiết đưa tiền cho cô, cô chớp mắt: "Tại sao anh lại đột nhiên đưa tiền cho em?"
"Mấy ngày nữa tôi sẽ không ở nhà, tự cô giải quyết chuyện cơm nước đi." Lục Chiết nhìn thiếu nữ ngồi trên sofa, trên đỉnh đầu cô tai thỏ đã biến mất, lại khôi phục thành bộ dáng bình thường.
"Anh muốn đi đâu?" Tô Từ không có nhận tiền của Lục Chiết.
"Tôi đi thành phố B một chuyến, tham gia thi đấu." Trước đó thầy giáo tìm hắn, giúp hắn báo danh để thi đấu giải toán học cả nước.
Nghe vậy, Tô Từ không chút nghĩ ngợi liền lập tức nói: "Em đi cùng anh."
Cô mới không cần một mình một người ngốc ngốc ở nơi này, những cái cơm hộp đó một chút cũng không thể ăn, sao có thể so được với trù nghệ của Lục Chiết.
Lục Chiết như thể đã sớm đoán được cô sẽ nói vậy, hắn nói: "Cô không thể đi theo." Hắn nhìn cô: "Không có giấy tờ chứng nhận gì cả thì không thể lên được máy bay."
Tô Từ sửng sốt.
Cô nhớ đến hiện tại bản thân xác thật không có giấy chứng minh thân phận, không thể đăng ký vé máy bay.
Tô Từ buồn bực mà nhìn Lục Chiết: "Em không thể đi theo anh, anh rất vui vẻ sao?"
Đôi mắt nhỏ của thiếu nữ muốn bao nhiêu u oán có bấy nhiêu u oán, nếu hiện tại tai thỏ còn ở đó, cô nhất định sẽ lôi kéo hai lỗ tai, dùng đôi mắt ẩm ướt mà lên án hắn.
Lục Chiết khó được thấy bộ dáng ăn thiệt của cô, trong mắt đen nhánh của hắn ẩn giấu ý cười: "Không phải."
Tô Từ hừ một tiếng.
Giây tiếp theo, như nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên nở nụ cười: "Em không có giấy chứng nhận thân phận cũng không sao, chỉ cần em biến về con thỏ, anh lại mang theo con thỏ lên máy bay là được."
Tô Từ cao hứng đứng lên: "Em thật đúng là một đứa bé lanh lợi. Lục Chiết, em đi chuẩn bị quần áo trước, đến lúc đó anh lại giúp em mang theo."
Nhìn thiếu nữ vui sướиɠ mà trở về phòng, làn váy màu nước biển biến mất ở trước cửa, Lục Chiết nhéo nhéo giữa mày.
Lúc đến thành phố B đã là buổi chiều, ánh mặt trời vẫn mãnh liệt như cũ.
Đi ra sân bay, Lục Chiết liền lấy con thỏ từ l*иg sắt ra, ôm ở trên tay.
Tô Từ ngây người trong cabin có oxy lâu như vậy, cô đã sớm ủy khuất muốn chết. Hiện tại được Lục Chiết ôm trong tay, cô mới thoải mái một chút.
Triệu Ưu Ưu đứng ở một bên, cô ta không nghĩ tới Lục Chiết yêu thích con thỏ này như vậy, ngay cả tham gia thi đấu, cũng mang con thỏ theo: "Anh, có thể cho em ôm nó một cái được không?" Cô ta cũng rất thích động vật nhỏ có lông xù.
Tô Từ biết Triệu Ưu Ưu cũng tới tham gia thi đấu. Dựa vào hào quang nữ chủ, thầy giáo có đưa một cái danh ngạch thi đấu cho cô ta.
Cô nhớ rõ bởi vì lần này Triệu Ưu Ưu tham gia thi đấu, khiến cho không ít người nhiệt liệt bàn luận, trong đó có vài nữ phụ nhìn Triệu Ưu Ưu không vừa mắt, tìm cô ta gây phiền toái, châm chọc cô ta sẽ liên lụy trường học.
Tô Từ biết, lần thi đấu này Triệu Ưu Ưu như là hack-hóa, cô ta sẽ đoạt được giải ba, hung hăng đánh vào mặt những nữ phụ đó.
Bất quá, cái đó đều cùng cô không có quan hệ.
Hiện tại nghe được Triệu Ưu Ưu muốn ôm cô, Tô Từ đảo mắt đỏ, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên bị Triệu Ưu Ưu ôm, cô bị đối phương nhổ lông thỏ.
Tô Từ vươn hai móng vuốt nhỏ, ôm lấy ngón tay của Lục Chiết, một đôi mắt thỏ như thể hồng ngọc mà nhìn Lục Chiết cảnh cáo, không được cho người khác ôm cô!
Triệu Ưu Ưu duỗi tay qua, muốn ôm con thỏ.
Lục Chiết từ chối: "Không thể, nó không thích cô."
Tô Từ ngẩng đầu nhìn thiếu niên, sau đó vừa lòng mà dùng đầu mình cọ vào lòng bàn tay hắn.
Triệu Ưu Ưu không nghĩ tới Lục Chiết nói thẳng như vậy. Dù là đã biết thói quen của cô ta, cũng biết tính cách Lục Chiết lãnh đạm, nhưng chung quy lại cô ta vẫn cảm thấy xấu hổ.
Tổng cộng có năm người, Thầy Hoàng dẫn đội học sinh tới, ngoại trừ Lục Chiết cùng Triệu Ưu Ưu, người dự thi còn có hai học sinh khác.
Lúc đến khách sạn, Thầy Hoàng bắt đầu chia phòng.
Triệu Ưu Ưu với một nữ sinh khác ở cùng một phòng đôi, còn Lục Chiết với một nam sinh khác thì ở một phòng khác.
"Xin lỗi, em tưởng bản thân sẽ ở một mình một phòng đơn." Lục Chiết đề nghị với Thầy Hoàng: "Em có thể tự trả tiền phòng đơn của mình."
Thầy Hoàng nhớ rõ Lục Chiết mang bệnh, hắn không quá tiện ở cùng người khác cũng có thể lý giải: "Làm sao lại cần các em tự mình chi trả, để thầy giúp em lấy một phòng nữa."
Cuối cùng, Lục Chiết có được một gian phòng, phòng hắn ở tầng mười bảy trong khách sạn, khác tầng với Triệu Ưu Ưu và mấy người khác.
Vừa mới đẩy cửa phòng đi vào, Tô Từ trong tay Lục Chiết đã gấp đến không chờ nổi, cô dùng móng vuốt vỗ lòng bàn tay hắn, bảo hắn hôn cô nhanh lên.
Lục Chiết rũ mắt, chỉ thấy con thỏ trong lòng bàn tay đang mở to đôi mắt đỏ, vội vàng mà nhìn hắn.
Bàn tay to lạnh băng của hắn sờ đầu cô, lông xù truyền đến xúc cảm rất tốt.
Vẫn là ở hình dáng thỏ con tương đối đáng yêu hơn.
Vuốt ve vài cái, Lục Chiết ôm con thỏ vào nhà vệ sinh.
Hắn rũ mắt, hôn miệng nhỏ của con thỏ một cái, sau đó, hắn đặt thỏ con lên mặt đất, từ ba lô lấy ra quần áo đã chuẩn bị tốt, treo ở một bên.
Lục Chiết đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại. Một hồi lâu, trên mặt đất, thỏ con như bông tuyết trắng liền biến thành thiếu nữ dáng người xinh đẹp.
Một đầu tóc đen rũ ở sau lưng, Tô Từ che lại ngực, đứng lên, cô tùy ý mà nhìn thoáng qua gương. Phi, làn da tuyết trắng vừa mãn nhãn lại diễm sắc, thật sự là một tiểu yêu tinh.
Cửa nhà vệ sinh mở ra.
Từ bên trong Tô Từ đi ra. Cô đã thay một cái váy liền áo tơ tằm màu tím khói nhẹ, tiên khí đến mức làm làn da cô càng thêm trắng nõn sáng trong: "Rốt cuộc cũng biến trở về rồi."
Cô đi đến mép giường ngồi xuống.
"Tôi giúp cô gọi đồ ăn, đợi lát nữa người phục vụ sẽ đưa tới."
"Vậy còn anh?" Hai chân Tô Từ trần trụi, không có mang giày vào, cứ như vậy mà dẫm lên chiếc thảm màu xám trên đất, chân nhỏ càng thêm tuyết trắng, tinh xảo.
"Lát nữa tôi muốn xuống lầu tìm Thầy Hoàng, sau khi cơm nước xong, chúng tôi sẽ đi xem nơi thi đấu." Lục Chiết lấy hành lý của Tô Từ ra, sửa sang lại rồi đặt ở một bên.
Chỉ là một việc rất bình thường đơn giản, nhưng vì là Lục Chiết làm nên đặc biệt rất soái khí.
Tô Từ gật đầu, cũng không có vô lý yêu cầu đi theo.
Cô nhìn gian phòng cho khách, bởi vì là phòng đơn, cũng không tính là lớn, ở giữa bày ra một cái giường lớn, phía trước là kệ TV và TV, mà dựa vào cửa sổ bên kia là hai ghế sofa đơn và một bàn trà nhỏ.
Nghĩ tới cái gì, Tô Từ dùng mũi chân chạm đất, đứng ở trước kệ TV gần chỗ Lục Chiết.
Thiếu niên quay đầu lại.
Hắn thấy một đôi mắt đen của thiếu nữ cười khanh khách, đáy mắt là ý đồ xấu xa quen thuộc.
Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn nghe thấy cô nói: "Lục Chiết, nơi này chỉ có một cái giường, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau ngủ sao?"
Huyệt Thái Dương day day.
Lục Chiết hít sâu một hơi: "Tôi sẽ bảo người phục vụ lấy thêm một cái chăn tới."
Tô Từ cười đến đắc ý: "Cho dù có thêm một cái chăn, chúng ta vẫn là cùng chung chăn gối nha."
Cho dù ban đêm ngủ chung với Lục Chiết, cô cũng không tin Lục Chiết sẽ làm cái gì với cô, bình thường cầu hôn hôn đều là cô chủ động, quấn tới, người này còn không tình nguyện, cô đã rất nhiều lần hoài nghi thẩm mỹ của hắn có vấn đề, hoặc là hắn không phải đàn ông.
Bất quá, cô chính là thích trêu chọc Lục Chiết, thích nhìn bộ dáng hắn bất đắc dĩ rồi lại nhẫn nại, đối với cô không có cách nào.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Từ không có nghe lời Lục Chiết ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng, cô chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Sắc Trời Nhã Uyển là nhà hàng tư nhân, không mở cửa tiếp khách bên ngoài.
Kiểu trang trí cổ kính, trang hoành, phối hợp với đình viện trồng trúc xanh bên ngoài, trông đặc biệt tao nhã, lịch sự.
Vài người vừa dùng cơm xong, từ ghế lô đi ra.
Hà gia tiểu bá vương - Hà Nhĩ Minh chậm rãi đi ở phía sau, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, nhìn dáng vẻ bưng nước của cô gái trước mặt, thần sắc hắn khó chịu: "Cô ta thật đúng là xem mình như thiên kim Tô gia."
Bên cạnh, Thẩm Tuyển đẩy gọng kính trên mũi: "Dù gì cô ta từ nhỏ đến lớn đều ở Tô gia, mà hiện tại vị Tô gia kia cũng không ở đó nữa, Tô phụ Tô mẫu ít nhiều cũng sẽ tưởng niệm con gái, biến cô ta thành thế thân, cô ta nắm chặt cơ hội thượng vị cũng là bình thường. Chẳng qua, trước kia nhìn như một tiểu bạch thỏ, không nghĩ tới lại che giấu sâu như vậy."
Hà Nhĩ Minh nắm lấy thuốc lá ngoài miệng: "Thế thân? Cô ta cũng xứng?" Mấy người ra tới cửa lấy xe.
Tần Thi Yên ở phía trước quay đầu, cô gỡ kính râm xuống, dưới ánh mặt trời mãnh liệt, nốt ruồi son dưới đuôi mắt trông rất bắt mắt: "Người đại diện đang đợi tôi, buổi chiều còn có thông báo, hôm nay cùng các vị dùng cơm rất vui, chúng ta lần sau gặp lại."
Khóe miệng Thẩm Tuyển mang theo ý cười tao nhã, anh ta gật đầu.
Tần Thi Yên cười ôn nhu với anh ta, nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thân ảnh nơi xa xa, ngây ngẩn cả người.
Hà Nhĩ Minh nhìn theo ánh mắt của cô. Trong phút chốc, hắn kích động đến mức dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá, bị phỏng cũng không rảnh lo: "Là cô ấy?"
Rất nhanh, thân ảnh mảnh khảnh của thiếu nữ biến mất ở ngã rẽ.
Hà Nhĩ Minh vứt điếu thuốc trong tay đã bị niết tắt, muốn đuổi theo.
Tần Thi Yên nháy mắt hoàn hồn: "Hà đại thiếu, anh nhận sai người."
Hà Nhĩ Minh hung hăng, trừng mắt liếc nhìn cô một cái: "Nhầm cái con m* nó chứ, chó m*!" Xe hắn cũng không lấy, điên cuồng chạy đến hướng bên kia.
"Các người thấy ai?" Thẩm Tuyển quay đầu lại nhìn, nhưng cái gì cũng đều không thấy.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Thi Yên lại khôi phục thần sắc ôn nhu, nốt ruồi son quyến rũ dưới đuôi mắt cùng diện mạo của cô có chút không hợp: "Hà đại thiếu nhìn thấy một cô gái lớn lên rất giống vị kia."
Thẩm Tuyển phản ứng lại.
Tình huống như vậy đã không phải lần đầu tiên. Trước kia nếu thấy một bóng dáng tương tự, hoặc là sườn mặt, Hà Nhĩ Minh đều sẽ nghĩ lầm là vị kia, rồi điên cuồng đuổi theo.
Hắn là chưa thể chấp nhận được sự thật, thiên kim Tô gia đã chết.