Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 16-2

Chương 16.2Nữ nhân viên như nhớ được cái gì, cô ấy cắn môi, vứt con dao trong tay: "Chị biết địa chỉ IP của máy tính hắn."

"Được." Lục Chiết mở máy tính ra, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím.

Tô Từ cúi đầu nhìn cổ tay của nữ nhân viên, giá trị sinh mệnh trên đó đã thay đổi, biến thành năm ô vuông màu vàng, tức là về sau cô ấy sẽ có năm mươi năm tuổi thọ.

Cong môi, Tô Từ quay đầu nhìn Lục Chiết đang bận rộn làm việc trước máy tính.

Ừm, Lục Chiết lúc nghiêm túc thật soái.

Mỗi một chỗ đều vừa lúc đạt được tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô. Nếu Lục Chiết có thể phối hợp thật tốt, để cô hôn hắn, liền sẽ càng soái hơn.

Không bao lâu, Lục Chiết ngừng tay, hắn hỏi nữ nhân viên: "Hẳn là cái folder này, chị đến nhìn xem." Hắn tránh khỏi chỗ, không có đi xem ảnh chụp trong máy tính.

Tay nữ nhân viên nắm con chuột rất run rẩy, cô ấy click mở folder, nháy mắt nước mắt liền dính đầy gương mặt [2] thanh uyển của mình.

"Là cái này." Cô ấy cực lực khống chế tay mình không run rẩy, nhấn nút X xóa bỏ folder.

Nữ nhân viên lại phát hiện bên cạnh có một cái folder mã hóa, trái tim cô ấy nhảy lên rất nhanh: "Xin hỏi em có thể mở cái folder mã hóa này của hắn ra được không?" Cô ấy biết tên đàn ông kia nuốt của công ty không ít tiền, chứng cứ chắc cũng nằm trong máy tính của hắn.

"Được." Lục Chiết dễ dàng mở ra toàn bộ lớp bảo vệ của cái folder.

"Cảm ơn em." Trái tim nữ nhân viên sắp từ yết hầu nhảy ra, cô ấy copy tất cả chứng cứ bên trong folder xuống.

Tô Từ nhìn sắc mặt nữ nhân viên, cũng đoán được cô ấy muốn làm gì. Cô tán thành cách làm của đối phương. Mất đi một tên tra nam, chính là vì dân trừ hại.

Nắm chặt chứng cứ trong tay, nữ nhân viên cảm kích mà nhìn Tô Từ cùng Lục Chiết: "Cảm ơn các em, nếu không phải nhờ các em, vừa rồi chị đã.."

Thanh âm có điểm nghẹn ngào, nữ nhân viên nhìn Tô Từ cùng Lục Chiết, khom lưng thật sâu nói lời cảm tạ: "Cảm ơn các em đã giúp chị [3] thoát ly vực sâu."

Cô ấy đã từng ảo tưởng sẽ có ai đó có thể duỗi tay cứu giúp cô ấy, nhưng đều chỉ có tuyệt vọng. Không nghĩ tới vào lúc cô ấy muốn từ bỏ nhất, lại có người vươn tay ra giúp mình.

"Cảm ơn!"

Gương mặt dịu dàng của nữ nhân viên tràn đầy cảm kích.

"Vừa rồi em đã ăn đồ ăn vặt của chị, xem như là đáp tạ lại chị." Tô Từ liếʍ môi: "Còn ăn khá ngon nữa."

Nữ nhân viên nở nụ cười, trong mắt có sinh khí, ưu sầu giữa mày cũng biến mất, tươi cười lên rất đẹp: "Chị tên là Lý Nhiễm, chị có thể hỏi tên của em không?"

Tô Từ khẽ cong môi đỏ: "Tô Từ."

Ở trong lòng Lý Nhiễm mặc niệm một lần.

Lúc rời khỏi cao ốc, ánh mặt trời không còn gay gắt như lúc mới tới.

Tô Từ mở dù ra, đối với một người tiểu mỹ nữ như cô mà nói, cô một chút cũng không hy vọng sẽ bị phơi đến thành than.

"Lục Chiết, anh có thể giúp em bung dù không? Tay của em đột nhiên thật đau." Tô Từ đưa dù trong tay về phía Lục Chiết, cười khanh khách nhìn hắn.

Lục Chiết đã biết, trước kia Tô Từ dùng bộ dáng đáng thương hề hề, vẻ mặt hồn nhiên chỉ là giả bộ. Mà hiện tại, tiểu vô lại, trong mắt cùng trong lòng thường xuyên xuất hiện ý nghĩ xấu xa mới là gương mặt thật của Tô Từ.

Hắn tiếp lấy cây dù từ tay cô.

Tô Từ lập tức đi đến phía dưới dù, một chút cũng đau lòng bản thân sẽ bị ánh nắng chiếu vào.

"Lục Chiết, vừa rồi em lại cứu được một người." Tô Từ mở miệng.

"Ừ." Cô xác thật đã lại cứu một sinh mạng.

Tô Từ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lục Chiết một cái, tự mình cảm thán: "Anh không khen em sao?"

Lục Chiết hướng dù đến bên cô, không có tiếp lời nói, mà là hỏi: "Làm sao cô lại biết cô ấy muốn cắt cổ tay?" Tô Từ kéo hắn vào phía sau quầy chứa đồ, như thể cô đã sớm biết hành động của Lý Nhiễm.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Từ càng thêm trắng nõn. Cô trợn mắt lung tung lừa dối: "Biểu hiện của Lý Nhiễm nói cho em, cô ấy không thích hợp. Không nghĩ tới em thật thông minh, vậy mà lại đoán đúng rồi."

Cô cũng nghĩ muốn nói cho hắn sự thật, đáng tiếc là hệ thống không cho phép.

Lục Chiết không có nói tin hay không tin, hắn cầm ô, ánh mặt trời dừng trên vai hắn.

Tô Từ duỗi tay kéo vạt áo của hắn: "Lục Chiết anh lại đây.."

Cô còn chưa nói xong, giây tiếp theo, cả người Lục Chiết đã ngã về phía trước.

"Lục Chiết!"

Tô Từ nhanh chóng đỡ hắn. Lần trước là lúc ở chợ đêm, Lục Chiết cũng bị ngã một lần.

Lần này Lục Chiết không hoàn toàn ngã xuống, hắn phản ứng kịp thời, chỉ là tay cọ trên mặt đất một chút.

Tô Từ nhíu mày.

Không phải cô đã hôn Lục Chiết sao? Vì sao hiện tại ngay cả đi đường cũng là vấn đề với hắn?

Phú Quý: 【 Chủ nhân hôn Lục Chiết chỉ có thể gia tăng tuổi thọ của hắn, giúp hắn không chết, nhưng bệnh tình sẽ không thay đổi. 】

Tuy Lục Chiết có thể vẫn luôn sống mà không chết, nhưng bệnh ALS vẫn sẽ như cũ mà tồn tại. Đến cuối cùng, cả người hắn sẽ trở nên cứng đờ không thể cử động.

Tô Từ: "Vì sao trước kia cậu không nói cho tôi biết?"

Thanh âm Phú Quý rất nhỏ: 【 Chủ nhân không hỏi nha. 】

Lục Chiết đã ổn định thân thể, hắn đứng thẳng eo, tiếp tục cầm ô, tốc độ thong thả, trên mặt cương lãnh không có biểu tình gì, phảng phất như thể người vừa sắp té không phải là hắn.

Tô Từ: "Có biện pháp nào có thể trị được bệnh ALS của Lục Chiết không?"

Tiểu nãi âm của Phú Quý cực kỳ không tình nguyện: 【 Ăn kẹo bông gòn kim sắc cũng đủ để giúp hắn khỏi bệnh. 】

Tô Từ biết sau khi mình cứu được một người, Phú Quý liền nhận được một khối kẹo bông gòn kim sắc. Vậy cái đó đối với Lục Chiết cũng hữu dụng sao?

Tô Từ híp mắt: "Vừa rồi khi tôi cứu Lý Nhiễm, cậu nhận được một khối kẹo bông gòn kim sắc đúng không?"

Phú Quý cao hứng chia sẻ: 【 Phú Quý đã nhận được, cảm ơn chủ nhân. 】

Tô Từ: "Giao ra đây, Lục Chiết cần nó."

Phú Quý cảm thấy ủy khuất muốn chết.

Tô Từ mặc kệ nó. Vậy mà lại dám giấu cô chuyện quan trọng như vậy, cô nhốt luôn Phú Quý.

Sau khi biết được tác dụng của kẹo bông gòn kim sắc, Tô Từ sâu sắc cảm thấy bản thân chính là công cụ của Lục Chiết, hơn nữa còn là [4] thạch chùy!

Cô quay đầu đi, nhìn Lục Chiết trầm mặc đến sắp ẩn hình: "Lục Chiết, anh là có bao nhiêu may mắn, mới có thể gặp được một tuyệt thế đại bảo bối như em."

* * *

Chú thích:

[2] Thanh uyển: Sạch sẽ, sáng sủa, dịu dàng, thanh mát.

[3] Thoát ly vực sâu: Thoát khỏi đau khổ, khó khăn, đáy sâu.

[4] Thạch chùy: Búa đá