Chương 8.2"Chính là nó! Mới tuổi nhỏ mà lại dám lừa lấy vé số của chồng tao? Mày lập tức trả vé số lại cho bọn tao." Lý Trường Phương thấy Triệu Ưu Ưu một đầu tóc dài, diện mạo thanh lệ, trong lòng liền bốc hỏa, đôi mắt hung hăng trừng cô ta: "Trả năm trăm vạn lại cho bọn tao."
"Cái gì mà năm trăm vạn? Cô điên rồi! Nhà của chúng tôi làm gì có năm trăm vạn?" Mẹ Triệu phủ nhận.
"Hừ, ông chủ tiệm vé số có thể làm chứng. Ngay tối hôm qua, ở tiệm vé số con gái bà lừa lấy tờ vé số trên tay chồng tôi." Lý Trường Phương đúng là hận chết Triệu Ưu Ưu. Năm trăm vạn kia vốn là của nhà bọn họ mới đúng.
Từ trong ba lô của Lục Chiết, Tô Từ lộ đầu nhỏ ra mà xem náo nhiệt.
Nghe được đối phương vừa nói gì, cô ngẩn người.
Năm trăm vạn?
Tô Từ nhớ rõ nhờ vào hào quang của việc trọng sinh, Triệu Ưu Ưu xác thật có trúng vé số năm trăm vạn. Nhưng hiện tại cô mới biết thì ra vé số đó vốn thuộc về người khác, mà Triệu Ưu Ưu chính là cướp đoạt tài vận của họ.
WTF? Cướp đoạt tài vận của người khác là vô cùng thiếu đạo đức đấy.
Cô cảm thấy, sau khi trọng sinh tính cách của Triệu Ưu Ưu cũng không trở nên rất tốt là bao, chẳng qua chỉ là thay đổi một cách thức gây chuyện khác mà thôi.
Dù gì thì, tính cách con người cũng sẽ không vì trọng sinh mà hoàn toàn thay đổi.
"Tôi không biết bà đang nói cái gì." Mẹ Triệu trực tiếp phủ nhận. Bà ta lo lắng Lục Chiết sẽ nghe thấy cái gì đó, nên rất không kiên nhẫn mà nhìn hắn nói: "Cậu còn không mau thu dọn đồ đạc đi? Muốn ở đây mà xem trò hả?"
"Mấy thứ kia tôi không lấy, các người có thể vứt bỏ." Lục Chiết đi ra ngoài.
A, không xem náo nhiệt nữa sao?
Tô Từ quay đầu lại, thấy đôi vợ chồng tức đến mức còn muốn động thủ luôn với Triệu Ưu Ưu.
"Cháu gái, ngày hôm qua cháu đúng thật đã lừa vé số của chú. Cháu nói với chú, thời gian mẹ cháu sinh giống với dãy số mà chú mua, nên mới xin chú bán vé số cho cháu."
Trên trán Đổng Kiến đều là mồ hôi. Biết chính mình mua vé số trúng năm trăm vạn, còn bị người khác lừa mất, cả một đêm hắn như muốn nổ tung đầu, đến cả vợ của hắn cũng cùng hắn ta náo loạn một đêm.
Sắc mặt Triệu Ưu Ưu tái nhợt, cô ta cắn môi: "Cháu không có lừa gạt lấy vé số của chú, cháu đưa chú một trăm đồng, mua được từ chú mà."
"Ha ha."
Bên cạnh, Lý Trường Phương cười nhạo một tiếng, bà ta móc ra một trăm đồng, trực tiếp ném về phía Triệu Ưu Ưu: "Trả lại tiền cho mày, mau trả vé số lại cho bọn tao."
Con tiểu tiện nhân này, hiện tại còn trưng ra bộ mặt vô tội, nói không chừng ngày hôm qua con ả đó chính là dùng bộ dáng này để lừa gạt chồng bà ta.
"Là chú ấy nguyện ý bán cho cháu mà! Hơn nữa, chú ấy còn có thể tự mình mua một tấm khác." Hiện tại đến tận cửa đòi, là vì mấy người muốn nuốt thêm một phần tiền nữa, hay là vì mấy người căn bản không có mua thêm một tờ vé số khác?
Triệu Ưu Ưu không biết dãy số trúng thưởng là gì, chỉ biết Đổng Kiến sẽ trúng thưởng, cho nên cô ta mới nghĩ cách lấy tờ vé số trên tay hắn ta.
Cô ta cho rằng đối phương sẽ mua thêm một tấm giống vậy một lần nữa.
"Mày đừng có nói mấy lời vô nghĩa! Dù sao thì mày cũng phải đem vé số trả lại cho bọn tao." Tối hôm qua, sau khi Lý Trường Phương nghe được chồng mình Đổng Kiến kể rõ mọi chuyện trước và sau, bà ta đã tức sắp banh luôn nóc.
Con ả đó chính là cố ý lừa lấy tờ vé số trong tay chồng bà ta.
"Đã bán cho con gái tôi thì tờ vé số chính là của con gái tôi! Mấy người không cần ở chỗ này ăn nói lung tung, mau nhanh chóng rời khỏi nhà của chúng tôi đi." Mẹ Triệu từ lời của bọn họ, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù sao năm trăm vạn kia hiện tại chính là của bọn họ, ai cũng đừng hòng lấy đi.
"Cháu gái, việc đã ra nông nỗi này, hay là hai nhà chúng ta chia đều năm trăm vạn đi? Việc kinh doanh nhà chú có chút thất bại, nợ bên ngoài hơn hai trăm vạn, số tiền này vừa lúc có thể giúp chú trả nợ." Hắn cũng không tin đối phương sẽ nhổ tất cả tiền ra.
"Một đồng cắc nhà tôi cũng không cho mấy người! Mấy người mau mau rời đi!" Ba Triệu đứng ở một bên, híp nữa mắt lộ tia tàn nhẫn, trực tiếp phản đối.
Nghe vậy, Lý Trường Phương lập tức nổi giận. Bà ta tiến lên nắm lấy quần áo của Triệu Ưu Ưu, ý đồ muốn xé nát.
* * *
Sau khi rời khỏi Triệu gia, Lục Chiết đi đến cửa hàng máy tính.
Vẻ mặt Tô Từ uể oải mà dựa vào ba lô, có chút tiếc nuối, cô thật muốn biết việc gì sẽ xảy ra kế tiếp.
Lục Chiết đi vào trong tiệm, vừa lúc thấy ông chủ Phương đang thu dọn đồ vật.
"A Chiết, cháu đã đến rồi sao?" Ông chủ Phương tươi cười đầy mặt, chú ấy dọn hết đống chi phiếu, sau đó đóng cửa tiệm lại: "Đi, chúng ta lên lầu uống rượu."
"Chú có chuyện vui?" Lục Chiết rất ít khi thấy ông chủ Phương vui vẻ như vậy.
Chú tìm được một kỹ sư tốt rồi. Không bao lâu nữa Tiểu Khoái Nhạc liền có thể gắn chi giả. "
Chi giả tốt quan trọng, nhưng kỹ sư có kỹ thuật tinh vi lại càng quan trọng hơn.
Ông chủ Phương cũng biết, nếu kỹ thuật gắn chi giả không tốt, thì sau khi chi giả được gắn, lúc đi đường sẽ bị trầy da vì ma sát, hoặc có thể sẽ bị phồng rộp.
Chú ấy không muốn Tiểu Khoái Nhạc sẽ bị như vậy, cho nên chú vẫn luôn tìm kiếm một kỹ sư tốt.
Lục Chiết biết chuyện này, gương mặt cương lãnh của hắn mềm đi vài phần:" Chúc mừng chú. "
Ông chủ Phương cảm khái mà thở dài. Đối với bệnh tình của Lục Chiết, chú ấy cũng có biết qua. Trước khi thuê Lục Chiết, mục đích lúc đầu của chú cũng là xuất phát từ đồng tình. Nhưng sau đó, chú ấy phát hiện sức lực của Lục Chiết cũng rất mạnh, hơn nữa còn tự học rất nhiều phần mềm chương trình, mã hóa, nên Lục Chiết đã giúp đỡ chú ấy rất nhiều.
Hiện tại, tuy giai đoạn khó khăn của chú ấy đã qua, nhưng Lục Chiết lại không như vậy.
Giai đoạn cuối của Lục Chiết cũng chính là điểm cuối cùng.
Ông chủ Phương xào vài dĩa mồi nhắm, lấy ra mấy chai bia sớm đã chuẩn bị tốt.
" Cháu bồi chú uống mấy ly được chứ. "Ông chủ Phương lo lắng Lục Chiết sẽ không thể uống rượu.
Lục Chiết cười cười, trên gương mặt cương lãnh thế mà lại lộ ra một lúm đồng tiền mờ nhạt:" Không quan hệ, cháu cũng muốn biết tửu lượng của chính mình thế nào. "
Lục Chiết mười tám tuổi, còn chưa từng uống qua một giọt rượu.
" Được, nếu cháu uống say, chú sẽ giúp cháu gọi xe."Ông chủ Phương ném một viên đậu phộng giòn giòn vào miệng, sau đó mở một chai bia ra.
Bên trong ba lô, Tô Từ ngáp một cái. Chán quá đi mất. Cô cũng không muốn nhìn họ uống rượu đâu.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Chiết được ông chủ Phương đưa về nhà.
Cho đến khi ông chủ Phương rời đi, cửa được đóng lại, Tô Từ chui từ ba lô chui ra.
Cô thấy Lục Chiết đang nằm nghiêng bên cạnh, nhắm mắt lại.
Hiển nhiên, hắn uống say rồi.
Tô Từ nhảy lên trước ghé sát vào Lục Chiết, cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn với hơi thở mát lạnh trên người hắn. Cũng không tính là quá khó ngửi.
Cô vươn móng vuốt nhỏ ra, đẩy đẩy cánh tay Lục Chiết, đối phương cũng không phản ứng lại.
Một đôi mắt đỏ nháy mắt sáng lên.
Tô Từ không chút nghĩ ngợi, nhảy về phía trước một bước, đầu nhỏ tiến đến khuôn mặt tuấn tú của Lục Chiết.
Miệng nhỏ của cô trực tiếp hôn lên trên môi lạnh băng của Lục Chiết.
Hôn được rồi!
Tuy chỉ là chạm nhẹ một chút thôi.
Tô Từ yên lặng chờ đợi. Một hồi lâu, cô thấy làn da tuyết trắng, nõn nà của mình, còn có đôi chân thon dài.
Môi đỏ cong lên, Tô Từ một phen kéo tấm chăn đơn đắp lên đầu Lục Chiết.
Đi tới trước tủ quần áo, cô mặc đồng phục của Lục Chiết, xoay người chuẩn bị kéo tấm chăn đang trùm đầu Lục Chiết ra.
Lúc kéo ra, cô không kịp đề phòng sẽ phải đột nhiên đối mặt với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên! Tô Từ sợ tới mức trái tim đột nhiên nhảy dựng, lập tức buông tay ra.
A a a, hắn tỉnh rồi?
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Từ: Dọa hư trái tim nhỏ của tỷ tỷ rồi.