Chương 4
Tại công viên nhảm nhí :3-Nơi này đẹp quá!
-Cô mới lần đầu tiên đặt chân tới đây?
-Có lẽ thế!ở gần khu phố lại có một công viên đẹp như vậy!!!Giờ cô mới biết.
Nhưng cây cổ thụ đang vẫy tay chào cùng gió,những chú đom đóm đang mơ mộng bay trên bầu trời đêm.
-Đúng là đẹp thiệt mọi thứ gì đẹp nhất cũng đã ở đây.
-Cô cũng đẹp vậy!
-Con này,Bớt nịnh!
-Con có nói gì sai đâu.
-Ngại lắm biết không?
-Tuổi nào r mà còn ngại với chả ngùng nữa :)
*Cốp....Cốp*
-ÚI.....đau quá!!!!!-hai trái trứng hột vịt lộn vừa mới nở ra trên đầu Ngô Tử :3
-Cho chừa,dám mỉa mai hả con.....
-Éc éc éc!*ting!!!!!*
*Mở điện thoại*
*bạn có một tin nhắn mới từ người lạ*
<
-hí hí!!!*cười thầm*
<
<
<
<
<
<< Sờ má 😀😀😀,....mày làm đ*o gì với cô ấy?>>
<
<
<
<
<
<
<
<
<
<
<
-Con đang nhắn cho ai vậy??-nữ chủ nhiệm tò mò
-Chỉ là người quen thôi cô!!
-Quen hả??
-Dạ...dạ...(^ω^)
-Nghi ngờ quá hay nhắn cho gái??
-Đâu có *vãi cả mồ hôi phao câu*
-Lén phén là coi chừng...
*3 giây suy nghĩ*nhìn vẻ mặt đó,chắc chắn là ghen r ....chắc bây h phải cách xa đám con gái một chút để tránh những cơn bão đáng sợ xảy ra,có ngày chắc mất mạng như chơi.....
-Này,cô hỏi...
-Dạ sao cô?
-Con có cảm thấy cô đủ điều kiện làm mẹ con?
-Con nghĩ cô còn hơn như thế...
-Là sao??
-Cô còn có thể.......làm người yêu con...!!
-Hả???
-Ơ nếu không phải thì con xin lỗi...( "Д")y━・~~
-Không đâu.....(>人<)
-......
-Cô cũng thích mà!!
-Cô thích??
-Ừm...
-yayyyyyyy!!vui quá
-Lo mà đối xử tốt với cô !!
-Dạ vâng!*hớn hở mod*
Trên đường về,tôi khẽ nắm đôi bàn tay cô ấy..
-*đỏ mặt*bàn tay ấm quá,ahhh....
-*nắm chặt*con sẽ sưởi ấm cho cô đây..
-Cảm ơn con....(trong lòng nghĩ: "ahhh,thật là ga lăng !!con bé đang nắm tay mình kìa,không thể chịu nổi rồi !thích quá đi!!")
Trong suy nghĩ của tác giả:Hentai~~~~:3
Buổi tối,ở trong nhà nó xưa kia thật hoang vắng nhưng nay lại có thêm một người căn nhà dường như được tăng thêm chút hơi ấm,căn phòng xưa cô đơn vắng bóng nay bỗng trở nên ấm áp không còn lạnh lẽo nữa....
9 p.m
Tôi vừa gửi bài tập cho Trương Nha,thoáng buồn tôi nhìn thời gian...
-Còn sớm quá,kiếm đĩa nghe nhạc....chà mấy cái đĩa mới mua.......
-Sao con còn chưa ngủ....?
-Còn sớm lắm cô,con nghe nhạc một chút rồi đi ngủ...
Thế thì con nghe nhạc đi,cô đi tắm một chút......
-Dạ...
Trong khoảng lặng,khúc nhạc đêm thật trầm lắng....
Trong khoảng khắc vô vọng ấy,tôi thử lấy chiếc điện thoại của mình,bấm vào số điện thoại từng liên lạc với mẹ....
Tôi nhớ lại:
-Nè, Bắp bé nhỏ của mẹ,có nhớ mẹ không??
-Mẹ có mua quà cho Bắp nè...
-Bắp ở nhà ngoan,mẹ đi thăm bố rồi sẽ về thôi mà...
-Bắp của mẹ ngoan nhất trên đời...!!
-Cả cuộc đời này mẹ thương Bắp của mẹ nhất!!!
-Mẹ sẽ về,Bắp đừng khóc nhé.....
Giọt nước mắt cứ thế ứa ra,cuộc sống mãi chẳng bao giờ được hạnh phúc
-TÔI THẬT BẤT HẠNH!!!!
.
.
Bỗng!
-*xoa xoa*bé Bắp ngoan của cô đừng khóc nữa...
-*ngẩn đầu*hức hức...sao cô biết tên gọi của con??
-Bức tranh kia!
-*nhìn dưới bức tranh *có dòng chữ : "Chúc mừng sinh nhật mẹ!!Bé Bắp"
-Con nhớ mẹ....lắm....ức..ức!!Mẹ về đi mà...-Tôi oà khóc
-Thôi nín nào ,mẹ...thương..
-Mẹ!!
-Đừng buồn,mẹ ở đây rồi mà
-Oa oa,mẹ....ơi!!
-Ngoan nào....khóc nữa là mẹ không thương đâu..
-hức....hức
Trong khoảng đêm đó,sự bao dung của cô ấy khiến tôi phần nào vơi đi nỗi buồn.Tôi nhìn nhận ra rằng đừng thờ ơ với những ai đang muốn chạm đến tim bạn....
-Cảm ơn chúa đã để cô ấy bước vào đời con-tôi nói thầm
Lần đầu tiên sau vài năm thiếu tình thương của mẹ,bao bọc của cha bây giờ tôi lại cảm nhận rằng tất cả hiện diện ở đây....
Tôi đám chìm trong giấc ngủ sâu,nhấn chìm những quá khứ đau khổ trong giấc ngủ đẹp....
...
...
...
Je t"aime my lovely lady
#NP
____________________________________
Xin lỗi tác giả vì bệnh tình quá nặng nên up truyện cũng khó khăn....
Truyện hơi ngắn,nhưng mong đọc giả yêu thích
Sau khi khỏi bệnh tác giả sẽ chăm chỉ hơn ....
Cảm ơn vì đã ủng hộ