Kể từ vụ việc Dương Thanh cùng cậu xảy ra quan hệ, rồi bị phát hiện cũng đã trôi qua mười hai ngày. Hầu như trong suốt thời gian này, Tử Hoàng đều bị mẹ bắt nhốt ở trong nhà không cho gặp lấy một ai. Mà Dương Thanh cũng bị đánh không hề nhẹ, cho đến nay... cậu vẫn chưa hề nghe thấy tin tức gì của anh.
Cách đây hai tuần trước, sau khi bị cả hai người mẹ bắt gặp cảnh giường chiếu Dương Thanh và Tử Hoàng, cậu vì liên tiếp phải hứng chịu quá nhiều bất ngờ mà tại giờ phút ấy liền trở nên ngu ngốc đi, miệng không thể phát ra lời nào. Cả người run rẩy không biết nói gì, mà lúc đó Dương Thanh lại rất bình tĩnh ôm chặt Tử Hoàng vào người, anh dũng nói.
- Mẹ... bác gái, chuyện mọi người thấy trước mắt con không có gì để giải thích.... Nhưng lỗi này là do bản thân con gây ra, muốn mắng muốn đánh gì con cũng được, chỉ xin hai người đừng gây tổn thương cho em ấy.
Đồng Vân cả người tức giận đến run rẩy, mà bà Hoa bị sự tình trước mắt dọa sợ đến nổi cả người lảo đảo đi đến con trai mình, dùng sức kéo Tử Hoàng còn đang sững sờ từ trong lòng Dương Thanh đi ra. Vuốt mặt cậu hỏi.
- Bảo bối, Dương Thanh đã làm gì con rồi ? Mau nói cho mẹ nghe xem nào ?
Đầu não của cậu ngừng hoạt động, cả người không khác gì pho tượng mặc người ta truyền tay nhau. Tử Hoàng thật sự bất động đến hô hấp cũng nhẹ đi. Dương Thanh thấy cậu như vậy, liền muốn đưa tay lên chạm nhẹ vào lưng cậu ,nhưng lại bị Hoa Hoa ngăn cản, bà hét lên.
- Cậu đừng động vào con trai tôi, mau tránh xa thằng bé ra... Nó còn chưa đến mười lăm tuổi, cậu đã làm nó ra cái dạng gì thế này ? Nó là con trai, là con trai đó... Cậu chăm sóc nó bao nhiêu năm nay, tại sao lại có đồ xấu xa như thế hả? Uổng công tôi xem cậu như con trai của mình.
- Thật... xin lỗi bác, chỉ vì con đã quá thương em ấy. Cho nên mới không thể khống chế được.
Chát.
Tiếng tát vang lên, Hoa Hoa nổi giận mà đánh vào mặt Dương Thanh một cái thật đau, ánh mắt bà vừa lạnh lùng vừa tỏ ra sự chán ghét mà nói.
- Chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.
Lời vừa dứt Hoa Hoa liền dùng tấm chăn đang đắp trên người cả hai phủ lên người Tử Hoàng, rồi lại kéo cậu đi thẳng ra khỏi phòng.... Mà lúc cánh cửa phòng đóng lại, Tử Hoàng lúc đó chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng mắng chửi của mẹ Dương Thanh, kèm vào đó là tiếng thủy tinh đổ vỡ liên hồi.
------***-----
Hai tuần qua đi, Đồng Vân luôn liên tục sang nhà họ Tử để nói chuyện nhằm mong muốn tình hình có thể lắng bớt xuống. Hai vợ chồng họ Tử tuy không còn nóng giận như trước, nhưng thái độ cùng cách cư xử cũng không hề thân thiện chút nào.
Mà Tử Hoàng mười hai ngày qua được sự chăm sóc, bảo vệ từ mẹ cho nên đầu óc cơ hồ đã tỉnh ra một chút, nhưng điều mẫu thân nói lại một lần nữa đánh trúng tim gan cậu.
- Tử Hoàng, mẹ không cấm con quen ai, dù là nam hay nữ. Nhưng con nên nhớ rằng, riêng Phác Dương Thanh thì không được, hắn năm nay cũng gần ba mươi, con thì còn lại cả một tuổi thanh xuân ở phía trước. Đừng nên lao đầu vào một người như vậy, sự cách biệt về tuổi tác cũng sẽ là rào cản lớn cho cả hai, và cho cả xã hội. Mẹ không muốn đâm đơn kiện Dương Thanh, bởi vì nể tình nghĩa lúc trước. Nhưng nếu hắn yêu một thằng nhóc như con, mà để mọi người biết được. Chắc chắn thanh danh của con và Dương Thanh đều bị hủy, con có hiểu không ?
Ngay tại đêm mẹ ngồi tâm sự, khuyên nhủ cậu. Tử Hoàng bất chợt nhận ra, bản thân quả thực là suy nghĩ quá nông cạn.
- Đúng... Nếu như chuyện cậu và anh phát sinh quan hệ bị mọi người biết được. Người chịu nhiều lời chỉ trích, sự khinh bị nhiều nhất cũng chính là Phác Dương Thanh. Bởi vì nếu người ngoài nhìn vào, bọn họ sẽ chắc chắn rằng là anh đã biếи ŧɦái tự mình làm ra chuyện đồϊ ҍạϊ này với cậu. Dương Thanh sẽ bị cả xã hội này khinh rẻ mất.
Tử Hoàng không muốn như vậy, cậu yêu anh... Thật sự rất yêu anh, nhưng nếu lúc cậu đứng lên đính chính mọi việc, chắc gì đã có mấy người tin lời. Phần đông người vẫn sẽ đổ tội cho anh ấy mất.
Tử Hoàng lắc đầu rơi nước mắt, cậu không muốn anh bị tổn thương, cậu không muốn anh gặp nguy hiểm. Cậu muốn bảo vệ Dương Thanh, cho nên quyết định cuối cùng mà Tử Hoàng chọn đó chính là nghe lời mẹ, không liên lạc với anh nữa. Tự nhốt mình trong phòng, đến cả số điện thoại hay những gì liên quan đến Dương Thanh cậu đều chặn sạch sẽ.
Nhưng mà tâm Tử Hoàng rất đau... Cậu nhớ Dương Thanh, cậu muốn chạy sang nhà bên kia, nằm trên chiếc giường của anh mà làm nũng. Muốn được anh cưng chiều như trước... Nhưng mà bây giờ thì lại không được nữa... Cậu không thể gặp Dương Thanh, cậu không thể nhìn thấy anh, cho nên tâm tình gần đây xuống dốc cực kì. Tử Hoàng luôn tự nhốt mình trong phòng không chịu đi học hay tiếp xúc với ai, cả ngày cứ thẫn thẫn thờ thờ ngồi trên bệ cửa số nhìn sang nhà bên cạnh. Nhưng hơn hai tuần nay, chưa một lần thấy bóng dáng anh xuất hiện.
Tử Hoàng suốt ngày đều nhìn sang nhà bên cạnh từ sáng đến tối, từ ngày này qua ngày nọ. Cơm tuy ăn đủ ba bữa, nhưng hình như cả người gầy đi một chút rồi. Sang tối ngày thứ mười lăm vẫn chưa hề thấy Dương Thanh, bỗng nhiên trong lòng thiếu niên Tử Hoàng lại ấm ức vô cùng. Đôi mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, nhưng miệng lại thì thầm.
- Dương Thanh, sao chú không xuất hiện. Tuy tôi tránh né chú, nhưng tôi vẫn rất nhớ chú mà. Chú nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi, nhưng tại sao giờ hình dáng cũng không thấy đâu vậy hả?
Tử Hoàng thật sự rất muốn khóc, trong lòng tủi thân vì người kia chưa từng xuất hiện một lần nào nữa kể từ ngày hai người phát sinh quan hệ. Tuy cậu muốn tránh né hắn, nhưng tim Tử Hoàng thì vẫn luôn một mực nhớ về anh mãi không thôi. Cậu... Muốn gặp anh!!!
Bỗng nhiên điện thoại từ trong túi rung lên, cậu ngây ngốc mở màn hình, chỉ thấy một cái tin nhắn gửi từ số lạ. Nhưng linh cảm mách bảo rằng cậu hãy mau mau đọc cái tin nhắn ấy đi. Cho nên mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng Tử Hoàng vẫn tiện tay bấm vào xem nội dung.
- Bảo bối... Tôi nhớ em, hãy đợi tôi trở về.
Là... Là Dương Thanh nhắn, là anh chưa bỏ mặc cậu, là anh vẫn luôn nhớ cậu...., anh ấy vẫn tìm cách liên lạc với cậu này, Tử Hoàng vừa đọc dòng tin nhắn này, nước mắt lại tuôn rơi thật nhiều, thật nhiều... Cậu không hiểu mình khóc vì lí do gì, nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi ấy thôi. Cũng khiến đầu óc căng thẳng của Tử Hoàng cùng trái tim đau đớn được thả lỏng một chút.
Mà Hoa Hoa cùng chồng mình qua khe cửa nhìn thấy con trai mình đau lòng, lần đầu tiên họ thấy thằng bé vô tư ấy khóc nức nở.... Trong lòng cũng không rõ tư vị gì, hai vợ chồng đành phải khép cửa phòng cậu lại, rồi nhìn nhau thở dài.
-----****-----
Dù sao Tử Hoàng cùng còn là thiếu niên nên nhiều khi suy nghĩ cũng còn chút mâu thuẫn, chị em thông cảm nha. Còn bà Hoa làm vậy cũng chỉ vì thương con trai thôi mà.