Phác Dương Thanh năm nay vừa tròn mười tám tuổi.... Là một độ tuổi đẹp mà các cô cậu thiếu niên đều tràn đầy sức sống cùng năng lượng tuổi trẻ... Thêm vào đó, Dương Thanh có một khuôn mặt sắc xảo, nam tính cùng với dáng người to cao, gia thế và trí tuệ cũng đều thuộc hàng khủng. Cho nên anh vô tình trở thành tâm điểm nổi bật tại trường đại học cũng như ở ngoài đường.... Tất cả nam, lẫn nữ cùng lứa, hoặc lớn hơn anh vài tuổi cũng đều vô tình bị cuốn hút bởi vẻ ranh ma, cùng một chút bá đạo của thiếu gia nhà họ Phác này
Những người ngoài đều nhìn Dương Thanh với ánh mắt anh chính là một con người hoàn hảo.... Nhưng chủ nhân của tâm điểm này lại không nghĩ như vậy, thậm chí là có một chút không cam lòng ở đây nữa.... Nếu hỏi vì sao anh lại không cảm thấy vừa lòng như vậy... Thì xin thưa rằng kẻ làm anh cảm thấy mọi thứ không hoàn hảo không ai khác chính là.... Đứa nhóc hàng xóm năm nay vừa tròn ba tuổi mới chuyển đến của gia tộc họ Tử
Vì sao một đứa con nít còn chưa hiểu sự đời lại có thể chọc giận vị vương tử nổi tiếng kiêu ngạo của chúng ta như vậy? Câu trả lời chỉ có một... Đó chính là nhóc con tên Tử Hoàng ấy lần đầu tiên cùng mẹ mình qua chào hỏi hàng xóm, lúc nhóc vừa nhìn thấy mặt Dương Thanh đang ngồi trên ghế sofa, liền cất giọng ngây thơ lên lễ phép chào
- Con chào chú đẹp trai....
Chỉ một câu duy nhất, trực tiếp làm cho anh đang ngồi yên tĩnh uống trà liền bất ngờ mà phun ra một ngụm nước. Sau đó nhíu mày nói lại
- Này, nhóc con.... Năm nay anh chỉ tròn mười tám tuổi. Cho nên nhóc không được gọi bằng chú mà phải gọi bằng anh có biết chưa ?
Nhưng mà Dương Thanh nói thì mặc kệ Dương Thanh, Tử Hoàng sau khi chào hỏi hàng xóm xong, liền buông tay mẹ mình ra... Hiếu động chạy đến chơi cùng với con chó mặt xệ đang nằm lười biếng ở ngoài vườn kia... Phớt lờ đi lời dặn dò của ai kia
Mà khi ấy Dương Thanh cũng không để tâm lắm, cứ ngỡ rằng loại con nít quỷ ấy mình cũng sẽ không gặp nhiều lần... Cho nên cũng liền ném chuyện này ra sau đầu, không quan tâm nữa... Chỉ là điều anh nghĩ là sai hoàn toàn rồi
--------***------
Sau lần đó, khoảng bốn ngày sau. Cậu nhóc Tử Hoàng lại được mẹ ruột Dương Thanh dẫn về nhà chăm sóc một ngày. Với lí do là
Ba của cậu nhóc bận đi công tác xa, mẹ thì lại có buổi biểu diễn lớn, cô giữ trẻ thì phải về quê vì cha ốm, hôm nay là cuối tuần nên người làm cũng đều về nhà của mình. Cho nên tình thế cấp bách. Mẹ của Tử Hoàng liền ôm cậu nhóc này sang nhà hàng xóm gửi nhờ đến buổi chiều.... Mà phu nhân họ Phác này lại ở nhà không sinh ra nhàm chán, nhìn nhóc con trắng trắng mềm mềm liền không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn
- Tiểu Hoàng.... Con ngồi đây một chút. Dì đi vào bếp lấy cho con một chút socola cho con ăn nhé ?
Nhóc con họ Tử khuôn mặt ngây thơ tay cầm theo bình sữa mà ngoan ngoãn nghe lời bà.... Lúc phu nhân Phác vừa đi vào bếp thì Phác Dương Thanh cũng từ phòng ngủ của mình đi xuống.... Nhìn thấy nhóc con đang ngồi trên ghế sofa bú sữa, liền đi đến hỏi thăm
- Này nhóc con.... Mới sáng sớm đến nhà anh làm gì vậy?
- Mẹ.... Bế Hoàng qua đây... Dì nói cho Hoàng socola.... Chào chú đẹp trai ạ~~
Con nít ngây thơ, hỏi gì cũng đều thành thật trả lời... Hai câu nói đầu tiên của nhóc con khiến Phác Dương Thanh cảm thấy cậu thật dễ thương... Nhưng mà khoan khoan, câu cuối cùng lại gọi " chú " là thế quái nào hả?
Người nào đó lại nhỏ mọn với lời nói của trẻ con, liền đưa tay đến nhéo má bên trái phúng phính của cậu nói
- Phải gọi ta bằng anh... Ta chưa đáng tuổi gọi như một ông chú đâu có hiểu chưa?
Tử Hoàng bị nhéo có chút khó chịu, liền bĩu môi cất lời
- Chú đẹp trai ....
- Gọi ta là anh
- Chú...
- Gọi là anh
- Chú.. Chú ... Chú
Dương Thanh từ trước đến giờ không có kinh nghiệm chơi với trẻ con, cho nên bị gọi như vậy liền chấp nhặt mà làm ra khuôn mặt hung dữ hù dọa
- Ta nói cho nhóc biết, nếu không gọi ta bằng anh. Ta liền đem nhóc cho con quỷ xấu xa bắt đi có biết không? ( -.- )
- Oa... Oa... Oa.. Oa chú bắt nạt Hoàng... Oa oa
Bỗng nhiên từ trong bếp vọng ra tiếng mắng của phu nhân Phác
- Dương Thanh... Con lớn rồi, ăn hϊếp một đứa con nít không thấy xấu hổ sao? Không mau dỗ thằng bé nín khóc, mẹ liền cho con ăn đòn
Tiếng khóc trẻ con vang lên khắp căn biệt thự, làm cho Dương Thanh bây giờ bối rối tay chân luống cuống dỗ dành Tử Hoàng
- Này nhóc con... Sao lại khóc thế? Mau nín đi, ta chỉ đùa thôi mà
- Oa... Oa... Oa... Oa
- Được rồi, đừng khóc nữa.... Muốn gì ta mua cho...Nhóc muốn gọi thế nào cũng được... Ai da.. Mau nín đi nào
Tử Hoàng vẫn ôm bình sữa khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào hỏi
- Hức... Hức... Thiệt hông?
Anh liền lập tức trả lời lại
- Thật.... Mau nín đi, nín đi nào
Nghe lời khẳng định của tên to bự kia, Tử Hoàng liền nín khóc, lại yên ổn ngồi thút thít uống sữa. Để lại một tên họ Phác khuôn mặt đen hơn đáy nồi
Kể từ đó, chỉ riêng nhóc con Tử Hoàng mà có quyền nháo loạn với anh... Cũng chỉ riêng nhóc con này dám gọi anh bằng chú
Nhưng mà Phác Dương Thanh này đâu dễ dàng chấp nhận được, khi đó anh đã tự nhủ rằng... Đợi khi nào nhóc con đó lớn lên, anh sẽ tìm cách trả thù cùng phạt nó
-------***------
Ông Dương Thanh ăn hϊếp con nít nha, lớn rồi mà chơi kì lạ lắm à nhaaaa...